Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 3: Đứa con bị mang đi



Ban đầu Lý Linh còn có chút khinh thường, cảm thấy là vị viện trưởng đầu tiên dọa bọn họ. Hạ Quốc Bằng là phó thị trưởng, đi theo ông ta thì tình cảnh nào mà Lý Linh chưa từng thấy qua? Nhưng kết quả là đi đến sáu bệnh viện, bà ta vẫn phải nghẹn họng nhìn trân trối loại đãi ngộ phô trương kia. Cứ xem như phó thị trưởng có quyền lực lớn hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể điều khiển được tất cả bệnh viện! Vậy nên, người phía sau kia còn có quyền lực lớn hơn cả Hạ Quốc Bằng sao?

Hơn nữa, cũng trong ngày hôm ấy, chỗ Hạ Quốc Bằng đã nhận được tin tốt. Vốn dĩ ông ta vẫn đang cạnh tranh vị trí thị trưởng với một người khác, ông ta cũng không có quá nhiều hi vọng, thế nhưng tình huống lại đột ngột xảy ra chuyển biến, lãnh đạo trực tiếp đề bạt ông ta. Mà Hạ Tinh Không cũng đạt được ước mơ nhiều năm của mình, trực tiếp trúng tuyển vào vũ đoàn.

Phải biết rằng, vũ đoàn kia chỉ nhận vũ công cấp quốc tế, còn Hạ Tinh Không là trường hợp đầu tiên được đặc cách trúng tuyển.

Nhưng để đạt được tất thảy những thứ này, điều kiện tiên quyết là: Đứa con của Hạ Tinh Thần phải được giữ lại!

Ban đêm.

Sau khi quay về từ bệnh viện, Hạ Tinh Thần ngâm cả mình vào bồn tắm, suy nghĩ của cô cực kì bối rối.

Đến cùng người đàn ông họ "Bạch" kia là ai, mà lại có quyền thế ngập trời, toàn bộ bệnh viện ở nước S mà cũng có thể dễ dàng khống chế? Thậm chí trong tay còn nắm được tương lai của tất cả mọi người, bao gồm cha cô, còn có cả bản thân cô nữa? Chuyện mang thai đứa nhỏ, cô không thể làm gì, giờ ngay cả chuyện bỏ đứa nhỏ đi cũng không thể theo ý cô được sao?

Nếu anh muốn có đứa bé này như vậy, cứ thế… Có nghĩa là, chỉ cần cô giữ đứa bé này lại, sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ xuất hiện?

Nghĩ như vậy, Hạ Tinh Thần chui ra khỏi mặt nước, thở ra một cách nặng nhọc, trong lòng đã có tính toán khác.

Trái lại cô còn rất muốn xem thử, rốt cuộc phía sau người đàn ông bí ẩn này là thần thánh phương nào! Cái bạt tai này kiểu gì cô cũng sẽ phải đòi lại!

… Đường phân cách năm năm…

Vốn dĩ Hạ Tinh Thần cho là chỉ cần mình sinh đứa nhỏ ra, hôm ấy, nhất định người đàn ông kia sẽ xuất hiện.

Thế nhưng cô phải thất vọng rồi.

Không có!

Năm năm trôi qua, cô đã thuận lợi tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ, tìm được một công việc cực kỳ tốt trong bộ ngoại giao, chuyển ra khỏi nhà họ Hạ. Đại Bạch đã bốn tuổi, nhưng người đàn ông kia vẫn chưa từng xuất hiện.

Một lần cũng không có.

Dần dần Hạ Tinh Thần cũng quên người đàn ông kia đi. Bây giờ cô và con sống nương tựa vào nhau, sống cuộc sống đơn giản bình dị, cô chỉ cầu cho không có ai bỗng nhiên xuất hiện chạy đến đánh nát chút hạnh phúc này. Cũng may khi đó cô đã sinh con mình ra. Dù rằng mấy năm qua gặp không ít kẻ mắt trắng, lòng ông bà nội cũng vì thế mà đã chuyển hết lên người Hạ Tinh Không, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn chưa từng hối hận.

Tan làm, cầm chìa khóa mở cửa bước vào, trong nhà thằng nhóc con đang ngồi dựa trên ghế salon xem TV, thế mà lại xem kênh tài chính và kinh tế đặc biệt nhàm chán. . Truyện Sắc

"Đại Bạch, con còn là trẻ em đấy, chúng ta có thể xem thứ gì mà những đứa trẻ bình thường nên xem không? Mẹ chuyển sang "Cừu vui vẻ" cho con nhé?"

"Đừng mà, đấy là cho mấy bạn nhỏ ngây thơ xem thôi." Hạ Đại Bạch nhất quyết cự tuyệt.

"…" Hạ Tinh Thần tổn thương. Bởi cô còn thật sự rất thích xem "Cừu vui vẻ", kết quả lại bất ngờ bị một thằng nhóc bốn tuổi xem là ngây thơ!

"Bây giờ con chính là một bạn nhỏ ngây thơ, vì vậy nên xem những thứ ngây thơ. Mẹ chuyển."

"Được rồi được rồi, mẹ cứ chuyển kênh đi, con biết Đại Bảo ngu ngốc không xem hiểu kênh kinh tế và tài chính mà." Đại Bạch ngoan ngoãn giao điều khiển từ xa cho Tinh Thần.

"…" Khóe môi Hạ Tinh Thần giật giật, cô tức giận vỗ xuống ót cậu bé: "Con có thể đừng nghiền ép chỉ số thông minh của mẹ không? Đúng là đáng ghét mà!"

Hạ Tinh Thần cảm giác mình sinh ra Đại Bạch thật đúng là đã nhặt được một bảo bối bự.

Cậu bé chẳng những ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời, biết mình không có ba như mấy bạn nhỏ khác cũng sẽ không khóc rống lên. Hơn nữa chỉ số thông minh của tên nhóc này còn cực kỳ cao.

Nói ngắn gọn thì cậu bé vẫn luôn thích hí hoáy mấy thứ mà ngay cả cô cũng không hiểu.

Ví dụ như là đống chữ số ngổn ngang loạn xạ bên lĩnh vực tài chính và kinh tế, những mô hình trong mấy buổi triển lãm hàng không, cùng với một vài chương trình giải trí do đài truyền hình chế tác, với cậu bé đấy đều là những case nhỏ thôi. Ban đầu Hạ Tinh Thần còn cảm thấy bị cậu bé nghiền ép chỉ số thông minh là một chuyện vô cùng mất mặt, nhưng càng về sau, số lần bị nghiền ép lại càng tăng lên, cô cũng đã quen. Hơn nữa dẫn tên nhóc con này ra ngoài đến trước mặt người khác còn rất có mặt mũi. Cô cũng đã âm thầm đặt không ít thông gia từ nhỏ cho cậu nhóc.

"Được rồi, Đại Bạch, mẹ đi thay quần áo khác, dẫn con ra ngoài ăn cơm." Hạ Tinh Thần vỗ vỗ đầu cậu bé. Cậu bé huơ tay nhỏ: "Đi thôi đi thôi!"



Hạ Tinh Thần tắm rửa một lượt, thay bộ đồ công sở, chọn một bộ váy liền thân vàng nhạt mặc vào.

Dù cô đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi, nhưng thật ra lúc này cô cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi, đương tuổi nở rộ. Màu vàng nhạt rất sáng cũng rất thích hợp với cô, làm bật lên màu da trắng ngần như tuyết của cô.

Chỉnh trang bản thân xong, cô ra khỏi phòng. Lại không thấy bóng dáng đứa nhỏ trong phòng khách.

"Đại Bạch?"

Cô gọi một tiếng cũng không nghe thấy tiếng con mình đáp lại.

"Hạ Đại Bạch, con mau ra đây đi, sắp không kịp nữa rồi." Tinh Thần vừa thúc giục vừa đẩy cửa phòng trẻ em ra. Thế nhưng trong phòng vẫn không có ai.

Cô chớp mắt run lên một cái, trống không.

Chẳng biết vì sao, trong lòng cô bỗng có hơi lo lắng, một loại dự cảm bất thường chiếm lấy cô, cô nhanh chân chạy đến phòng tắm.

Trống không!

Vẫn là trống không!

"Đại Bạch! Hạ Đại Bạch!" Hạ Tinh Thần buộc mình cố gắng bình tĩnh, không bỏ sót bất kỳ góc nào trong phòng, nơi mà cậu bé có thể trốn: "Đại Bạch, con mau ra đây đi, giờ cũng không phải lúc chơi bịt mắt trốn tìm! Nếu con còn không ra đây, mẹ sẽ tức giận đấy!"

Cô giả vờ tức giận, nâng cao giọng. Giọng nói của cô có hơi thay đổi.

Bình thường nhất định bây giờ cậu bé đã sớm bước ra! Thế nhưng, hôm nay… Không ra…

Hạ Tinh Thần đã rõ cậu bé không có ở trong phòng, cô vội vội vàng vàng lao ra, lục soát một vòng hành lang cũng chẳng thấy bóng dáng con mình đâu.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nhờ đến sự giúp đỡ của người ba thị trưởng của mình.

"Tinh Thần, tôi vừa thấy Đại Bạch nhà cô đấy!"

Còn chưa bấm điện thoại, hàng xóm đã hấp tấp chạy đến. Hạ Tinh Thần như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nắm chặt tay cô: "Cô thật sự nhìn thấy cậu bé sao? Cậu bé ở đâu?"

"Mới xuống lầu, cô mau đi nhìn xem. Bị mấy người mặc áo đen ôm xuống."

Hạ Tinh Thần bắt đầu lo lắng, thậm chí còn không kịp nói lời cảm ơn đã hấp tấp chạy đi.

Chẳng lẽ là gặp bắt cóc? Thế nhưng cô không những nghèo rớt mồng tơi mà còn là một bà mẹ đơn thân, nào có thứ gì quý giá? Thứ quý giá nhất cũng chỉ có Đại Bạch thôi.

Hạ Tinh Thần ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới.

Khi chạy đến cửa khu, cô thấy hơn mười chiếc xe xếp thành một hàng dài dừng ngay cửa ra vào, xe nào xe nấy đều cùng một màu, mang vẻ sang trọng, đầy khí thế.

Cư dân xung quanh nào đã thấy qua loại tình huống này? Đều liên tiếp nhìn qua, kích động muốn đến gần, nhưng lại bị những người áo đen ngăn cản, trong khoảng cách năm mươi mét không một ai có thể tới gần.

"Tinh Thần, Đại Bạch nhà cô ở ngay trong chiếc xe kia! Mới bị bọn họ ôm lên!"

Có người chỉ vào chiếc Bentley màu đen thứ ba.