Tổng Tài Lạnh Lùng, Chờ Em Nói Yêu Tôi

Chương 5



Hả? Ăn cơm tối? Hôm nay là ngày nào? Ngày nào trong tuần? Mấy giờ? Đột nhiên thiệt nhiều dấu chấm hỏi lập tức xông ra, làm cho người ta đầu váng mắt hoa à.

"Lâm...... Lâm tổng, tại sao tôi ở nhà cô?" Triển Phong rốt cục ấp a ấp úng hỏi một câu.

"Vừa đi vừa nói." Lâm Văn tùy tay cầm chìa khóa cùng ví tiền kéo Triển Phong ra cửa.

Đi ra ngoài mới phát hiện trời đã tối, nhìn kỹ xung quanh, mới phát hiện thì ra nhà của Lâm Văn cách nhà trọ của Triển Phong cũng không xa, đi về cũng khoảng 20 phút là tới, Triển Phong nghĩ bụng.

"Ăn gì?" Lâm Văn đột nhiên hỏi "Cô đã ngủ cả ngày, chắc là rất đói"

"A! Tôi ngủ lâu như vậy sao" Triển Phong lại vội vàng nói "Ăn gì cũng được, tôi không kén ăn."

"Cô chọn đi"

"Ân...... Cách chỗ này đi bộ khoảng năm phút có một quán ăn gia đình, không biết Lâm tổng có ăn được đồ ăn ở đó không?" Triển Phong suy nghĩ một chút nói.

"Ăn được, sao lại không"

Triển Phong và Triển Tuấn từ nhỏ đã không thích vào mấy nhà hàng đắt tiền, cảm thấy ăn ở mấy chỗ đó rất gò bó, cho nên đều đặc biệt thích những quán ăn ở lề đường, Triển Phong thuê nhà ở đây cũng gần hai tháng, xung quanh đây có chỗ nào ăn ngon cô đều tìm hiểu qua. Cho nên đề nghị đi vào trong quán đó ăn. Vừa gần lại vừa tiện. Hai người ngồi vào một bàn gần đó.

"Ông chủ, tôi lại đến ủng hộ" Triển Phong vừa kéo ghế cho Lâm Văn ngồi vừa nhìn ông chủ nói.

"Hả, A Phong, vẫn chưa ăn cơm hả?" ông chủ hỏi

"Chưa, ăn trễ một chút" Triển Phong xoay người hỏi "Lâm tổng cô thích ăn món gì?"

"Cô gọi đi, thoạt nhìn cô rất quen thuộc chỗ này"

"Ha ha, bình thường tan tầm thì lại đây giải quyết bữa tối rồi mới trở về "

"Vậy tôi gọi nha" Triển Phong quay đầu tìm chủ quán gọi vào"Chủ quán cho hai phần cơm như sau, một phần nấm hương, một phần tôm trứng bóc vỏ, một phần thịt bò với nấm kim châm, và một phần canh chua"

"Được, lập tức có ngay" Chủ quán nhanh chóng trả lời.

"Nhiều như vậy sao chúng ta ăn hết?" Lâm Văn kinh ngạc nhìn Triển Phong.

"Nhiều sao? Dạ dày tôi to lắm"

"Nhìn cô cao gầy như vậy, cứ nghĩ là ăn không được bao nhiêu."

"Vậy chút nữa cô phải ăn nhanh lên nha, không thì tôi ăn hết sạch đó"

Lâm Văn bị Triển Phong chọc cười, lấy tay che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười. Không thể phủ nhận, núi băng cười rộ lên nhìn thật là rất đẹp, đẹp làm cho người ta quên cả thời gian, Triển Phong trầm luân trong nụ cười của nàng.

"Đây, A Phong, cơm tới rồi. Này! A Phong, em gái xinh đẹp này là bạn gái hả." Chủ quán lớn tiếng nói.

Khụ...... Khụ...... Triển Phong vừa cho cơm vào miệng toàn bộ đều phun ra, lau miệng thật nhanh, vội vàng giải thích "Không, không phải, người này là cấp trên của tôi"

"A? Cấp trên nha." Chủ quán giống như đột nhiên tìm thấy châu lục mới nhìn Lâm Văn, khóe miệng giật giật, nhẹ nhàng cười rồi bỏ đi.

Lâm Văn cũng nhìn chủ quán kỳ lạ, sau đó lại nhìn Triển Phong hỏi "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Nhìn nhìn gương mặt Lâm Văn thật sạch sẽ, Triển Phong nhìn nàng lắc lắc đầu.

"Vậy tại sao chủ quản lại liếc tôi một cái rồi bỏ đi? Chẳng lẽ tôi rất khó nhìn?" Vẻ mặt Lâm Văn ủy khuất cắn chiếc đũa. Gương mặt ủy khuất mềm mại làm cho người ta muốn nhéo một phen

Quả nhiên động tác so với suy nghĩ nhanh hơn, một bàn tay đã muốn đưa tới trước mặt Lâm Văn, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng một chút. Cảm xúc trong nháy mắt làm cho Lâm Văn run rẩy.

Lâm Văn kinh ngạc nhìn Triển Phong.

Triển Phong xấu hổ vội vàng bỏ tay xuống, làm bộ vùi đầu ăn cơm trắng. Cảm giác Lâm Văn cũng cúi đầu ăn cơm, mới lặng lẽ nhìn lén nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thuần khiết có chút hồng hồng, không biết là bởi vì nóng hay là bởi vì vừa rồi đụng chạm.

Mấy món ăn cùng với canh cũng được dọn lên tới, trong lúc đó để bớt vừa xấu hổ, Triển Phong nhắc lại chuyện lúc trước.

"Lâm tổng, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên đi uống cà phê là loại nào gì không?"

"Lâu rồi, thật sự nghĩ không ra" Lâm Văn cắn chiếc đũa suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi.

"Lần đầu tiên đi uống cà phê là tôi uống cappuchino" Triển Phong nói.

"A! Cô nhớ rõ như vậy nha"

"Ân, nhớ rất rõ" Triển Phong tiếp tục nói "Lúc ấy trường học bên cạnh mở một quán cà phê, tôi cũng bạn học khác đi uống cà phê, đi đến quầy, một cô gái hỏi: Xin hỏi muốn uống loại nào?. Tôi nhìn bảng giá một chút rồi nói với cô gái đứng trong quầy "Thấy không rõ lắm"

"Được" Cô gái trong quán cà phê gọi phục vụ sinh nói "Một ly Cappuchino"

"Thật mai mắn, ly cà phê đầu tiên trong đời tôi chính là, cappuchino" Vẻ mặt Triển Phong nghiêm túc nói

"À? Ha ha ha" Lâm Văn không thục nữ cười to ra tiếng, cười ngã trái ngã phải. Nhìn Lâm Văn cười vui vẻ như vậy, Triển Phong đột nhiên cảm thấy, năm đó cô thật là may mắn khi đi mua ly cà phê đó.

[Cappuchino phát âm giống như 'thấy không rõ']

Cơm nước xong theo thường lệ kêu chủ quán lại tính tiền, chủ quán nhanh nhẹn tính toán nói "65 đồng"

Triển Phong đưa tay sờ soạng túi quần. Chết, ví tiền rỗng tuếch, cúi đầu nhìn thấy, quần áo này không phải đồ mặc lúc đi pub, cho nên ví tiền lý cũng không có, cái này nguy rồi, vừa định ngẩng đầu cùng chủ quán nói quên mang theo tiền, liền trở về lấy tiền cho hắn. Lại nhìn thấy Lâm Văn tao nhã lấy tiền trong túi đưa cho chủ quán. Chủ quán sắp mấy tấm tiền có hình Lão Mao, nói "Lãnh đạo, lần sau tới nữa nha"

Phốc! Triển Phong cùng Lâm Văn đều bị lời chủ quán làm thật vui vẻ "Cô ấy là lãnh đạo của tôi, không phải lãnh đạo của ông" Triển phong cười nói.

"Đều như nhau thôi, A Phong, sau này nhớ thường xuyên dẫn lãnh đạo cô đến thăm tôi nha" Chủ quán vừa đi vừa nói chuyện.

"Đi thôi"

"Được. Lâm tổng, tiền cơm tối chút nữa trả lại cho cô" Triển Phong và Lâm Văn theo đường cũ trở về, vừa đi vừa nói

"Không cần, coi như phí phục vụ vì cô dẫn tôi đến chỗ ăn ngon như vậy"

Tuy rằng tiền không phải nhiều gì, nhưng Triển Phong sẽ nhớ đem trả lại cho Lâm Văn, bề ngoài vẫn là đáp ứng nàng.

Về tới nhà Lâm Văn, ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Triển Phong mới nhớ tới cô sao lại ngủ ở nhà nàng. Lâm Văn nghiêm trang mở miệng nói "Lão Phật gia là ai?"

Hả. Sao Lâm Văn lại biết lão Phật gia?

Sau đó chỉ thấy Lâm Văn quay đầu lại nói "Cô cùng Trương Dao uống hết cả chai Chivas, hai người đều ngã vào sô pha, Bạch Sương và Dương Vân chịu trách nhiệm đưa Trương Dao về, tiểu Chu nói muốn đưa cô trở về, nhưng tôi thấy cô ấy có chút say, không tiện đưa cô về, cho nên nhiệm vụ liền rơi xuống trên đầu tôi, tôi uống rượu thì không thể lái xe. Sau đó gọi xe taxi, tôi hỏi nhà cô ở đâu, cô liền nói 'đừng nói cho lão Phật gia biết tôi uống rượu trăm ngàn lần đừng nói ra nha'. Nói xong liền ngủ luôn, kêu như thế nào cũng không tỉnh, cho nên không có biện pháp chỉ có thể đem cô tới đây"

"Vậy quần áo của tôi?" Triển Phong chỉ chỉ quần áo trên người.

"Định cho cô tắm rồi mới ngủ, nhưng cả người cô đều đứng không vững, tôi kéo cũng không nhúc nhích, tiểu tử nhà cô, vừa vào cửa đã thẳng một mạch vào phòng ngủ, trèo lên giường liền ngủ, lúc đó tôi còn nghĩ cô không hề say rượu, nhưng nghe được cô thì thầm nói mớ, tôi mới xác định tiểu tử cô ngủ không đến ngày hôm sau tuyệt đối không tỉnh lại. Quần áo cô toàn mùi rựu, sợ cô làm dơ giường của tôi, nên lấy quần áo khác cho cô thay"

..... quần áo là Lâm Văn giúp mình thay a, Triển Phong ngượng ngùng, mặt đỏ như đít khỉ

"Cô sao vậy? Không khỏe sao?" Lâm Văn quan tâm hỏi.

"Không...... Không có gì, tôi...... Tôi nghĩ tôi phải trở về" Triển Phong lắp bắp nói.

"Được, tùy cô, nhưng mà quần áo của cô đã bị tôi ném đi, cô mặc thế này thôi" Mặt Lâm Văn không chút thay đổi nói.

Hả? Như thế nào nháy mắt nhiệt độ không khí liền đóng băng vậy, vừa tán gẫu thật vui mà, mới đó mà thay đổi 180 độ, Triển Phong cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng tạm biệt rồi trở về.

Tiểu Chu vẫn như mọi ngày, mặc đồng phục tới công ty đi làm, mông vừa đặt xuống, tiểu Chu liền thần bí hề hề chạy tới hỏi "Hôm đó cô cùng Lâm tổng cùng nhau ngủ?"

"Khụ...... Khụ...... Cô cô... nói chuyện có thể đừng nói trắng ra như vậy được không, cái gì êu cùng nhau ngủ, hôm đó tôi say tới nỗi không nhớ đường đi, ai biết ngủ như thế nào." Triển Phong đỏ mặt hét lên.

Nói thật ra, triển phong chính mình cũng không biết ngày đó hai người là như thế nào ngủ, uống cùng cái túy miêu giống như, ngay cả quần áo bị nhân bóc cũng không biết đâu. Này cũng không thể làm cho tiểu đều biết nói, nói cách khác còn không biết sẽ bị truyền thành cái gì bát quái tin tức đâu.

"Triển Phong, nhanh lên đem tư liệu này tới tòa nhà Khải Hồng Kim Thành, Lâm tổng đang chờ" quản lý Lưu đột nhiên vội vã chạy tới nói.

"Được, được, tôi lập tức đi." Triển Phong vội vàng trả lời.

Triển Phong gọi một chiếc taxi tới tòa nhà Khải Hồng Kim Thành. Đến tòa nhà Khải Hồng Kim thành liền nhìn thấy Lâm Văn cùng Trương Dao đứng đó 'sầu mi khổ kiểm', vội vàng đem tài liệu đưa lên nói "Lâm tổng tài liệu cô cần"

"Được, tốt, cám ơn." Lâm Văn vẫn là hết đường xoay xở, nhẹ giọng trả lời.

Triển Phong nhìn Lâm Văn, tài liệu không phải mang đến rồi sao, như thế nào lại có biểu tình này? Liền hỏi "Lâm tổng, tài liệu không đúng sao?"

"Tài liệu đúng hay không có ích lợi gì." khẩu khí Trương Dao không tốt quay lại nói "Chuyến bay bị trễ giờ, làm nam nữ diễn viên không tới được, thật vất vả mới mời được Trương Đạo, hắn đáp ứng hỗ trợ quay MV này, hiện tại diễn viên không có, thật sự là tức chết người mà"

Trương Đạo là đạo diễn nổi tiếng trong nước, có thể mời hắn đến quay MV, khẳng định là Trương Dao tốn không ít công phu, lúc này làm việc đã mệt lại gặp chuyện thế này, khó trách cô ấy lại nổi nóng.

"Như thế nào rồi, diễn viên còn chưa đến sao?" Lúc này Trương Đạo đi tới hỏi.

"Là..., thật ngại quá anh Trương, lãng phí thời gian của anh như vậy" Trương Dao thật có lỗi nói "Hiện tại người còn tại sân bay Tokyo chưa lên máy bay được, phỏng chừng là đến đây muộn, xem ra kế hoạch hôm có thể bị hủy"

"Thời gian của tôi có hạn, cứ như vậy hủy kế hoạch, không giống như tác phong làm việc của cô" Trương Đạo cười nhìn Trương Dao nói.

"Ai, tôi cũng không muốn bỏ qua đâu, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không thừa nhận cũng không được" Trương Dao hơi làm nũng nói.

"Không hẳn đâu, cô xem không phải có sẵn người sao, chúng ta có thể dùng ngay" Trương Đạo ý vị thâm trường nói.

"Có sẵn người?" Trương Dao không phản ánh kịp, nhìn quanh bốn phía, chỉ có: Lâm Văn, Triển Phong, Trương Đạo cùng chính mình.

Trương Dao nhìn Lâm Văn cùng Triển Phong đột nhiên nở nụ cười "Ha ha, đúng vậy Trương Đạo, gừng càng già càng cay nha, uổng công tôi còn sốt ruột lâu như vậy" Trương Dao vui vẻ cười lên.

Chuyện này ngoại trừ Trương Đạo cùng Trương Dao hiểu ra, đến phiên Lâm Văn cùng Triển Phong vẻ mặt hoàn toàn không hiểu.

Cuối cùng vẫn là Trương Đạo nói "Nếu diễn viên đến không tới được, nhưng tôi lại đồng ý giúp Trương Dao hỗ trợ quay MV này, không bằng chọn hai người đi" Trương Đạo chỉ chỉ Lâm Văn cùng Triển Phong, đến diễn thay.

"Cái gì?!" Lâm Văn cùng Triển Phong đồng thời kêu lên "Ta sẽ không diễn trò!" Hai người lại một ngụm đồng thanh nói. Nói xong còn hướng đối phương nhìn thoáng qua.

"Đừng ngại, lần này tôi chuẩn bị máy quay tiêu cự dài, chính yếu là quay toàn bộ kết cấu của tiểu khu, những ngôi nhà xanh hài hòa, diễn viên chỉ để làm nổi bật chủ đề mà thôi, cho nên đối với diễn xuất không có yêu cầu, các người chỉ cần diễn giống như bình thường là được" Trương Đạo một bên giải thích vừa nói nói.

"Đúng rồi, đúng rồi, Lâm tổng cô cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư trong tòa nhà này, có mv này quảng cáo, khẳng định sẽ tiêu thu được rất nhiều, cô muốn một ý tưởng hay như vậy lại bị quăng sọt rác hay sao" Trương Dao chạy nhanh tới bên cạnh Lâm Văn nói.

"Nhưng......" Lâm Văn giống như có điểm động tâm, dù sao tòa nhà này chính nàng chuẩn bị thật lâu, sau đó lại quay đầu nhìn Triển Phong.

"Các người không chê tôi diễn không hay là được rồi" Triển Phong vội vàng nói. Tiêu thụ gần đây vẫn không tốt lắm, công ty muốn thừa dịp lần này bất đầu mở bán khu căn hộ dành cho người có thu nhập thấp, người lao động nghèo, không thể bởi vì chuyến bay đến trễ mà làm ảnh hưởng đến cả một dự án. Triển Phong nghĩ, lần này coi như vì công ty làm chút việc đi.

"Vậy được rồi, chúng ta liền thử xem xem." Lâm Văn mở miệng nói