Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 5



Từ lúc Tần Gia Hào không cho cô đến trường thì cô cũng không dám cãi lại anh, cô chỉ ở nhà lén lôi giấy ra mà vẽ

Hôm nay cũng như mọi ngày chỉ khác là hôm nay chủ nhật anh không đi làm cô thì rất sợ phải chạm mặt anh

Nhưng đáng tiết từ hôm đi học đến nay cô chẳng còn một xu dính túi, màu thì hết giấy cũng chẳng còn

Ngọc Diệp hít thở sâu một cái rồi đi vào thư phòng tìm anh

“ Cốc... Cốc... Cốc ”

“ Vào đi ” Giọng nói lạnh như băng của Gia Hào truyền ra

Cô mở cửa bước vào. Anh khó hiểu nhìn chằm chằm một cách chán ghét cô, một lát sau anh mới lên tiếng

“ Có chuyện gì? ”

“ Anh...anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?...tôi cần mua một ít dụng cụ để vẽ ” Ngọc Diệp nhỏ nhẹ mượn tiền anh nhưng không dám nhìn anh

Tần Gia Hào đột nhiên đứng phắc dậy đi lại gần cô khiến cô giật mình mà lùi lại, anh dùng tay kéo cô áp xuống bàn làm việc khiến cô giật thót mình

“ Cô thích vẽ lắm sao? Cô muốn tiền được thôi tôi sẽ cho cô tiền với điều kiện cô làm tôi sướng đi nhất định tôi sẽ cho cô tiền ”

Tần Gia Hào thích thú áp mặt xuống nói nhỏ vào tai cô. Cô hiểu được anh muốn nói gì liền run rẫy không dám lên tiếng

Đến khi anh áp mặt mình xuống gần đến cổ của cô thì cô mới giật mình mà đẩy anh ra

“ Sao? Cô không cần tiền nữa sao? ” Tần Gia Hào nhìn cô bài ra vẻ mặt khinh thường chán ghét cô nói

“ Tôi chỉ mượn anh một ít sau này nhất định sẽ trả lại mà? ” Ngọc Diệp cô thật sự chẳng còn xu nào dính túi rồi

“ Haha cô nghĩ cô sẽ làm được gì để trả cho tôi? Cô cứ lấy thân thể rẻ mạt này làm tôi sướng tồi sẽ cho cô tiền mà không cần trả lại ” Tần Gia Hào vẫn chán ghét lên tiếng phải nói anh ghét cô, từ sâu bên trong cực kì ghét cô

“ Vậy thôi tôi không mượn nữa ” Ngọc Diệp nói rồi liền rời đi, anh không cho cô mượn tiền cũng được sao phải nhỉ nhục cô đến vậy chứ

Ngọc Diệp mỉm cười chua sót quay về phòng ôm chân co người trên giường khóc, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cô cảm giác bị sỉ nhục đến vậy, anh làm vậy chẳng khác nào kêu cô đi bán thân chứ

Cô ở trên phòng một lúc thì quản gia vào gọi

“ Thiếu phu nhân có người tìm cô đấy đang đợi cô ngoài kia ”

Ngọc Diệp thắc mắc không biết ai đến tìm cô liền nghe lời quản gia đi ra ngoài thì thấy Từ Hàn Vũ đứng dựa vào xe

“ Là anh? Anh đến tìm em có việc gì không? ”

“ À anh đến đưa cho em một ít anh vừa đi công tác về mua được cọ và màu tốt biết em thích nên mang đến cho em ” Từ Hàn Vũ thích cô nhưng biết cô đã có chồng nên đành giữ lại trong lòng

“ Thật sao? Nhưng sao anh biết em ở đây? ” Đây mới là cái mà cô thắc mắc nhất từ nãy đến giờ từ lúc cô rời quê cũng đã mấy năm trời rồi không ngờ còn có thể gặp lại anh

“ Anh biết tất cả mọi thứ về em. Thôi anh về công ty đây ” Từ Hàn Vũ đưa cho cô món quà xong liền chào tạm biệt cô rồi lên xe rời đi

Lâm Ngọc Diệp vừa ôm hộp quà vào thì gặp Tần Gia Hào một màng trước mắt cười nói vui vẻ khi nãy lọt vào mắt anh, càng khiến anh khó chịu mà chán ghét cô hơn

Tần Gia Hào thằng tay cầm hộp quà trên tay cô vứt ra ngoài còn nói một câu mỉa mai cô “ Người như cô đừng mong có thể trở thành nhà thiết kế ”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Lâm Ngọc Diệp nhìn món quà vừa mới nhận xong bị vứt ra ngoài, màu văng tung tóe khiến cô đau lòng. Cô ngước lên nhìn người trước mặt đôi mắt ngấn nước nói

“ Tôi không biết tôi làm gì sai, cũng không biết anh vì sao anh lại ghét tôi đến vậy, nếu ngay từ đầu ghét tôi thì lấy tôi làm gì chứ? ”

“ Bởi vì cô xứng đáng bị như vậy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết ” Tần Gia Hào khi nhìn vào mắt cô lại thấy quen thuộc đến lạ thường nhưng hận thù đã che lấp mắt anh rồi

Cô chỉ biết mỉm cười nhặt từng lọ màu lên rồi bỏ đi vào phòng