Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi

Chương 4: Uất ức



Kể từ lúc kết hôn với cô, anh hầu như không có về nhà. Nếu mà có về thì chỉ ở lại 1 lúc rồi đi.

Thoáng cái đã hết hai tháng nghỉ hè!

Tuần sau là ngày mà Tần Nhã Y bắt đầu đi học trở lại cô hiện tại đang là sinh viên năm cuối của trường đại học Thanh Hoa ngôi trường nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc và cô đang theo học ngành thiết kế.

Sau 1 thời gian dài nghỉ hè cô lên kế hoạch chuẩn bị sách vở để nhập học và ra ngoài mua chút đồ.

- Ông Lý tôi muốn ra ngoài mua ít đồ dùng học tập để chuẩn bị vào năm học mới cho tuần sau tôi phải nhập học rồi

- Cô nên xin phép thiếu gia xem cậu ấy có đồng ý không,tôi sợ về không thấy cô thiếu gia sẽ nổi giận

- Ông yên tâm đi anh ta không về đâu mà có về thì cũng không tâm tới tôi đâu

Thấy ông băn khoăn không chả lời,cô lại lên tiếng:

- Tôi sẽ về sớm mà!

- Vậy cô có cần tôi sai người đưa cô đi không?

- Không cần đâu tôi tự đi được chỉ mua 1 chút đồ thôi không cần làm phiền đến nhiều người.

- Nhưng….

- Vậy nha tôi đi đây!

Đi ra đường chính cô bắt 1 chiếc taxi và ghé vào 1 cửa hàng sách. Cô cần tìm những quyển sách liên quan đến ngành thiết kế,tìm 1 hồi cũng xong lúc ra thanh toán thì cô lại thấy thiếu 1 quyển, Nhã Y liền vào tìm thì thấy quyển sách đấy ở trên kệ rất cao, cô kiễng chân lên để với nhưng cũng không tới cô bèn tức giận nói:

- Sao ba mẹ mình không cho mình cao thêm chút nữa chứ, tức quá mà biết vậy hồi nhỏ mình không lên lười uống sữa rồi *cô chống nạnh tỏ vẻ uất ức*

Nhưng cô nào biết mọi hành động của cô đều có người nào đó chứng kiến hết từ nãy đến giờ. Anh đứng 1 góc bèn cười thầm,và thấy cô rất dễ thương nên anh bèn tiến tới để giúp đỡ.

- Khụ! Cô muốn lấy quyển sách này à?*Anh chỉ vào cuốn sách*

- A! Đúng rồi

Anh bèn lấy xuống và đưa cho cô

- Cô cười vui vẻ và nói:” cảm ơn anh “

- Không có gì!

Lúc này anh như có 1 dòng điện chạy qua và đứng hình mất 5s. Anh chưa bao giờ từng nhìn thấy 1 người con gái nào xinh đẹp lại còn hồn nhiên như cô, anh bị cô hớp hồn mất rồi

Thoáng nhìn thì thấy anh là 1 người lịch sự trên người mặc 1 bộ vest màu đen chân đi giày da trông rất là điển trai.

Nói xong cô liền nhận lại quyển sách và mang ra quầy để tính nốt tiền. Còn anh chàng đó vẫn đứng đó mà ngắm từng hành động của cô *trông cô thật đáng yêu mà*

Đến lúc cô rời khỏi cửa hàng anh mới nhận ra là mình quên mất 1 chuyện là chưa xin cách liên lạc với người ta

***

Tại tập đoàn Hàn Thị

Hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau.

- Ê! Đêm tân hôn thế nào,có cô vợ xinh đẹp thế chắc đêm đó vui lắm đây”Anh trêu trọc”

- Cậu rảnh không có việc gì làm thì cút đi hộ cái,tôi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với cậu đâu

Hàn Cung Thần vẫn lạnh lùng mà đuổi khéo anh1

- Sao cậu lỡ lòng nào mà đuổi tôi đi như vậy lâu lắm mới gặp nhau mà cậu không thể nói năng cho tử tế được à?

Người đó không ai khác chính là bạn thân của anh tên Trần Thiên là thiếu gia là họ Trần và cũng là tổng giám đốc của Trần Thị

- Thế nào vợ cậu như thế nào có thỏa mãn được cho cậu không *haha*

Anh cậu mày

- Trần Thiên hình như cậu có hứng thú với chuyện riêng của tôi lắm nhỉ?

- Haha đùa thôi mà cậu làm gì căng!Mà này vừa tôi đi mua quyển sách thì gặp được 1 cô giái rất đáng yêu và xinh đẹp* anh vừa kể vừa nhớ lại chuyện lúc nãy thi thoảng còn đỏ mặt*

- Rồi sao?tôi không hứng thú với chuyện của cậu.

- Hừ! Cậu thật nhạt nhẽo

Trần Thiên lại ỉu xìu

- Sao vậy không phải vui khi gặp người đẹp,sao bây giờ lại buồn rồi hả?

- Tôi chưa kịp xin phương thức liên lạc của người ta.Nhưng không sao có duyên thì chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau thôi.* anh lấy lại tinh thần và vui vẻ trở lại*

Hàn Cung Thần cũng phải cạn lời với Trần Thiên

***

Lúc này Tần Nhã Y vẫn đang mua nốt các dụng cụ học tập. Đến tầm xế chiều cô mới trở về nhà

Tự dưng hôm nay anh lại trở về nhà, không thấy cô trong nhà anh liền gọi quản gia đến

- Cô ta đâu rồi?

- Dạ thưa thiếu gia cô ấy đi mua chút đồ chuẩn bị cho việc đi học

- Các người coi tôi là không khí à hay là không có mồm muốn làm gì thì làm phải không. Tôi nuôi các người để làm cái gì

Tất cả người hầu đều run rẩy sợ hãi không ai dám ngẩng mặt lên

Nhã Y vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng gắt gỏng từ bên trong phát ra. Cô đẩy cửa đi vào thì thấy anh đang giáo huấn người hầu

Nhìn thấy cô anh liền hỏi:

- Cô đã đi đâu? Mà giờ mới về.

- Tôi đi đâu cũng phải báo cáo cho anh à? Hàn đại thiếu gia!

- Cô dám có thái độ như vậy với tôi à? * Anh quát *

Nhã Y không thèm nói gì liền bê đồ lên phòng. Đang đi thì anh lớn tiếng:

- Đứng lại!

- Còn chuyện gì nữa tôi rất bận không có thời gian đôi cô với anh

Anh tức giận tiến đến bóp cổ cô và khiêu khích:”tôi nói cho cô biết đừng làm tôi nổi nóng không thì hậu quả cô tự chịu”

- Khụ! khụ! bỏ tôi ra

Cô đánh vào tay và không biết nước mắt từ đâu chảy xuống. Anh liền bỏ tay ra và đi lên lầu

- Y Y cô có sao không?

- Tôi không sao?

Nói xong cô liền sách đồ lên phòng.