Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi

Chương 45: Bữa cơm ấm áp



Vì không biết làm thế nào lên cô cũng chỉ đành để anh vào nhà mà nấu đồ ăn cho anh.

- Ăn xong thì anh nhớ phải đi đấy

Anh không nói gì mà chỉ bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế sô pha.

- Anh đợi tôi một chút, tôi đi làm đồ ăn.

Nhã Y vào bếp chuẩn bị nấu cơm, cô nấu những món ăn bình thường mà không quá cầu kì.

Thấy cô bận rộn nấu ăn anh cũng chạy vào mà phụ giúp cô

Anh từ đằng sau mà vòng tay qua eo cô tựa cằm vào vai của cô

Nhã Y giật mình:

- Anh vào đây làm gì bỏ tôi ra.

- Anh muốn giúp em nấu cơm.

- Vậy…vậy anh đi nhặt rau đi.

Anh hôn chụt vào cổ cô một cái làm cho mặt mày Nhã Y trở lên đỏ rực.

Cô quay đầu lại nói to:

- Anh..Nếu mà còn như vậy nữa thì tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà tôi.

- …

Nhìn cô có chút xấu hổ anh buông ra và đi nhặt rau.

Nhặt rau xong anh phụ cô thái thịt và cắm cơm

Nhã Y không ngờ đường đường là một tổng tài mà lại biết làm những chuyện này. Cô tự nghĩ nếu bây giờ là năm năm trước có phải tốt không.1

Thật ra Nhã Y vẫn còn rất yêu anh nhưng cô lại không dám đặt trái tim của mình cho anh một lần nào nữa. Cô cũng biết những người đã hãm hại cô vào 5 năm trước đã bị anh xử lý hết.

Cô sợ sẽ tái lập như 5 năm trước quả thật cô rất sợ. Cô nghĩ rằng mình đã hoàn toàn quên anh nhưng không anh liên tục xuất hiện trước mặt cô và làm cho cô không thể nào quên đi anh được.

Một lúc sau đồ ăn cũng chín hai người cùng nhau bê thức ăn ra bàn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng anh cảm thấy bữa ăn này thật ấm áp nhìn họ như một đôi vợ chồng mới cưới vậy.

Ăn xong anh nhận phần rửa bát

- Em đi tắm đi bát để đây anh rửa cho

Nhã Y cũng nghe lời mà đi tắm vì cả ngày nay đi nhiều nơi nên cũng muốn đi tắm thư giãn đầu óc một chút. . Đọc‎ 𝑡𝒓𝘶yện‎ hay‎ 𝑡ại‎ #‎ 𝘛𝒓ù𝘮𝘛‎ 𝒓𝘶yện.vn‎ #

Anh rửa bát xong thì ra sô pha ngồi giải quyết chút công việc trên điện thoại.

Cô tắm xong bước ra thì tưởng anh đã về rồi nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mà không mặc đồ lót.

- Anh… sao anh vẫn còn ở đây.

Hàn Cung Thần nhìn cô mới tắm xong mà lại còn ăn mặc như vậy anh liền nuốt nước bọt

- Em ăn mặc như vậy là để quyến rũ anh sao?

Nhã Y xấu hổ chạy vào trong thấy một bộ đồ kín đáo rồi ra ngoài

- Anh còn ở đây đến khi nào nữa, tôi muốn nghỉ ngơi.

- Anh không thể ở lại đây sao?

- Đây là nhà tôi anh muốn ngủ thì về nhà anh mà ngủ.

- ….

Anh đứng dậy đi đến chỗ cô hôn vào chán cô rồi nói:

- Chúc em ngủ ngon

Nói xong anh quay người rời đi.

Cô lúc này không biết phải làm sao khi tim của mình không ngừng đập nhanh

- Mình bị làm sao vậy trời rõ ràng không muốn dính líu gì tới anh ta nữa mà

Vừa nói cô vừa lấy tay đập vào đầu mình cho tỉnh táo lại.

Kể từ hôm đấy buổi sáng nào anh cũng gửi hoa đến công ty của cô và đi kèm một lá thư. Hôm qua thì hoa tulip- tượng trưng cho lời bày tỏ tình yêu, hôm nay anh lại tặng hoa oải hương- tượng trưng tình yêu thủy chung không biết ngày mai hay ngày kia anh lại định tặng hoa gì.

Thư kí của cô gõ cửa:

- Chủ tịch lại có người đưa quà đến.

- Vứt đi

- Dạ hôm nay không phải là hoa mà là gấu bông ạ.

Thư kí đưa đến để lên bàn của cô và xin phép ra ngoài.

Nhã Y nhìn vào con gấu bông mà bất giác lấy tay chọt chọt vô cùng thích tay. Cô lấy lá thư ra đọc mỗi một lá thư là do chính tay anh viết chữ của anh rất đẹp và gọn gàng:”anh có thể đánh đổi mọi thứ, làm mọi cách để được bên em…em là ánh sáng duy nhất của anh…”

Hàn Cung Thần viết những dòng chữ rất thân tình anh dùng mọi tình cảm của mình để viết cho cô từng lá thư. Anh chưa bao giờ viết thư tay cho bất kì ai. Cô là người duy nhất anh quan tâm và để ý đến chỉ có mình cô mới là người mà làm anh bận tâm nhiều đến vậy.

Đọc lá thư không hiểu sao nước mắt của cô cứ rơi chả lẽ cô đã động lòng rồi sao. Không được trước kia anh ta đã đối xử với mình như thế nào chả lẽ mình có thể bỏ qua dễ dàng cho hắn được sao

Suy nghĩ xong Nhã Y lấy khăn giấy lau đi nước mắt mà tập trung lại làm việc.

Sau ngày hôm đấy thì cũng không thấy anh viết thư cho nữa mà chỉ gửi quà đến mỗi ngày một món khác nhau.

Vì anh phải bận đi công tác ở Pari một tháng liền không có thời gian viết thư đến nên anh chỉ đành nhờ thư kí của mình hàng ngày gửi quà cho cô.

Hàn Cung Thần mặc dù rất bận nhưng anh vẫn luôn nhớ đến cô. Đang làm việc mà anh lại suy nghĩ không biết cô đang làm gì vì quá lo lắng cho cô gái nhỏ phải ở một mình nên anh đã thuê những người có trình độ chuyên nghiệp âm thầm bảo vệ cô.1