Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 21: Nói anh là vì em liệu em có tin không?



Vừa lúc đó cuộc điện thoại gọi đến từ phía Cố Y Lạc khiến anh vui gấp bội, không khép nổi cửa miệng, tim đập thình thịch nhấc máy, đây là lần đầu tiên Lục Triết Tiêu cảm thấy hồi hộp đến như thế, kể cả là lúc kí kết hợp đồng hàng tỉ đô anh cũng chưa một lần bối rối như vậy.

Cố kìm cơn xúc động nhất thời, chất giọng thường nhật lạnh lùng nhưng đặc biệt có nhiều thanh âm ấp áp vang lên: “Em có chuyện gì sao?”

Anh nghe rõ tiếng cười và sự xúc động bên cô, Cố Y Lạc nghẹn ngào đáp trả: “Cảm ơn anh, là anh đã gián tiếp giúp tôi dìm dòng dư luận vừa qua xuống. Mà sao đột nhiên anh lại mở cuộc phóng vấn bản thân như thế? Chẳng phải trước kia anh rất ghét người khác phỏng vấn mình sao?”

Nếu anh nói là vì em thì liệu em có tin không?

Anh sợ nói như thế quá đường đột, sợ rằng sẽ đẩy khoảng cách giữa hai ta ra xa hơn nữa.

Có đôi khi anh cứ ngỡ mình đã lại gần em thêm một bước, nhưng có khi lại thấy xa cả vạn dặm.

Trên thương trường anh là “ hổ dũng mãnh” bao nhiêu thì trong đoạn tình cảm bất chơt dành cho em anh lại trở nên “thỏ đế” bấy nhiêu, không phải anh không muốn nói mà không dám nói, có lẽ vẫn cần thời cơ.

Thấy anh lâu trả lời Cố Y Lạc hỏi thêm: “Lục tiên sinh, anh sao thế?”

Đột nhiên những suy nghĩ viển vông chợt biến mất, anh lắc đầu nhẹ: “Con người ai cũng nên thay đổi, chỉ là đừng đi theo chiều hướng xấu hơn thôi.”

“Dù sao thì cũng cảm ơn anh.”

Không chờ cơ hội tới, Lục Triết Tiêu tự tạo ra cơ hội cho chính bản thân mình: “Cảm ơn suông thì có vẻ hơi không thành ý lắm!”

Chỉ có khi mặt dày mới có cơ hội để gần cạnh em và Bảo Bảo, có như thế anh mới tìm được cách bước thêm bước nữa để đi về phía em, giữ em đứng yên vị trí nhất định không cho em cơ hội lùi về sau.

Cố Y Lạc biết mình không thể từ chối lời mời, hơn nữa cô cũng muốn một lần thẳn thắn kết thúc mọi chuyện, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.

“Vậy được, tôi mời anh một bữa.”

“Được, tôi sẽ nhắn em thời gian và địa chỉ sau.”

“Tạm biệt.”

Cuộc gọi này vừa kết thúc thì chuyển tiếp sang cuộc gọi khác, giọng nam văng vẳng bên kia đầu giây, sắc mặt Lục Triết Tiêu khó chịu thấy rõ: “Alo… Tiêu Tiêu ngày mai tớ cùng Chu Tuyết Sương sẽ thân chinh về nước, cậu có thể ra sân bay đón bọn mình không?”

“Không rảnh.”- Lục Triết Tiêu thẳng thắn cự tuyệt.

Giọng nói nam bên kia có vẻ như làm nũng: “Đừng vậy mà, ba năm rồi chúng tôi mới về nước đó.”

Giọng Lục Triết Tiêu vẫn lạnh lùng, có vẻ không chút lay động: “Mai tôi bảo Minh Trí tới đón hai người. Cúp đây.”

Chẳng cần chờ hồi âm Lục Triết Tiêu lập tức dập máy, mặc kệ bên kia có cố lay gọi, bởi vì anh đã quá quen với mấy chiêu trò cũ rích của anh bạn già.

Mười giờ kém sáng tại sân bay, Lục Minh Trí đã chờ sẵn, mãi chưa thấy hai người kia đâu, ánh mắt đảo liên tục tìm kiếm.

Từ đằng xa một cặp nam nữ khí chất rạng ngời, sánh đôi bước tới, bọn họ khá có tên tuổi trong giới ca sĩ, diễn viên ở nước ngoài, lần này về đầu quân cho OVER, bọn họ diễn cặp thực sự rất hợp đôi.

Một người là nam thần Cảnh Sở Minh đẹp trai, đa tài, hát hay, đàn giỏi, gần gũi, thân thiện, làm thổn thức không ít trái tim chị em.

Một người là nữ diễn viên trẻ triển vọng, xinh đẹp, thần thái sang trọng mang tên Chu Tuyết Sương, lượng fan của cô nhiều vô kể.

Cánh tay Lục Minh Trí vẫy, gọi lớn: “Bên này…”

Ánh mắt hai người kia liếc nhìn quanh tìm kiếm, vẻ mặt có chút thất vọng, nói không đến là thực sự không đến thiệt.

Lục Minh Trí nhanh ý giải đáp thắc mắc khi hai người kia chưa kịp hỏi: “Anh hai hôm nay có cuộc họp quan trọng cho nên không thể tới được. Tôi dẫn hai người về nghỉ ngơi trước.”

“Cảm ơn cậu Minh Trí.”

Xe vừa di chuyển được một đoạn đường thì Chu Tuyết Sương bèn kiến nghị: “Hay là cậu cho chúng tôi tới công ty gặp anh Tiêu Tiêu trước đi.”

Người nhà và bạn bè ai mà không biết tình cảm Chu Tuyết Sương dành cho Lục Triết Tiêu chứ, ba năm xa nhau với cô ấy chắc cũng đã quá đủ rồi, cô ấy không muốn để lỡ một giờ một phút nào nữa.

Ánh mắt chất chứa muộn phiền Chu Tuyết Sương nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nhớ về một vài chuyện trong quá khứ, bao năm qua cô ấy vẫn luôn dằn vặt bản thân.

Năm năm trước,trước cái ngày mà Chu Tuyết Sương ra nước ngoài, Lục Triết Tiêu đã từng níu cô ta ở lại, hứa sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy. Lúc đó do suy nghĩ bồng bột, hơn nữa do còn quá trẻ cô ấy không muốn an phận, thích tự do nên đã bỏ lỡ cơ hội ở bên anh.

Chỉ một tháng sau đó Chu Tuyết Sương đã rất hối hận, dằn vặt chính bản thân mình, cô đã phải cố gắng rất nhiều trong năm năm để đạt được thành quả hiện tại.

Trở về tập đoàn Lục thị, Lục Triết Tiêu vừa kết thúc cuộc họp quay về, bất ngờ Chu Tuyết Sương nhào tới ôm chầm lấy, anh đứng sững, ngạc nhiên.

Một lúc sau, Chu Tuyết Sương mới chịu buông tay, ánh mắt ngước từ từ nhìn lên khuôn mặt Lục TRiết Tiêu, ánh mắt họ chạm nhau: “Em rất nhớ anh.”

Cảnh Sở Minh từ sau bước lên, tỏ vẻ trách móc: “Bọn tôi ở nước ngoài không giây phút nào là không nhớ cậu, còn cậu thì hay rồi ngay đến cả ra sân bay đón cũng không.”

“Tôi có cuộc họp quan trọng nên không đi được. Sao hai người không quay về nghỉ ngơi đi đến đây làm gì?”- Lục Triết Tiêu hỏi.

“Nếu chẳng phải Sương Sương nhớ cậu muốn tới gặp thì tôi sèm nào tới.”- Chất giọng giận dỗi của Cảnh Sở Minh vẫn chưa thay đổi.

“Được rồi hai người mau ngồi xuống đi.”- Lục Triết Tiêu có lời mời.

Bên ngoài cánh cửa kính là hàng trăm lời bàn luận về cô gái bí ẩn mới tới và ông chủ lạnh lùng, khó ở của họ.

Liệu bọn họ là một cặp?

Chịu được tính khí khó chiều của ông chủ Lục đúng là một kì tích, cô gái kia chắc nội tâm phải dày lắm, mưa rơi bão đạn xuyên không thủng.

Hôm nay cũng vì thế mà chủ tịch Lục tan ca sớm, đám nhân viên ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng làm việc riêng tranh thủ stress sau khi kết thúc công việc trong ngày.

“Tôi đưa hai cậu tới biệt thự miệt vườn nghỉ dưỡng vài ngày.”- Lục Triết Tiêu đề nghị.

Chu Tuyết Sương lắc đầu ngay: “Không cần đâu, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau cứ qua chỗ anh ở là được.”

Lục Triết Tiêu ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã lên xe và thúc giục: “Đi thôi, cậu còn đứng đó làm gì?”

Ba người họ được xem như là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng nhau trải qua tuổi thơ, kí ức thanh xuân cho đến năm Chu Tuyết Sương tròn mười chín, bọn họ thực sự chia cách, đi theo lối riêng của bản thân.

Vì chênh lệch mũi giờ, công việc bận rộn mà những cuộc gọi họ dành cho nhau mỗi ngày ít đi, nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng hi vọng sớm ngày đoàn tụ.

Thời gian gần đây nhất bọn họ gặp nhau khi Lục Triết Tiêu qua Mỹ công tác ngắn ngày, tranh thủ chút thời gian ba người họ dạo vòng quanh bang Califonia Mỹ.