Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 3: Bị người ta chuốc thuốc



Hồ sơ ứng tuyển vừa được thông qua, Cố Y Lạc hớn hở tới Ever nhận việc, sắc mặt bỗng thay đổi khi Cố Hiểu Đồng vừa tới.

Ả yểu điệu bước đến gần, tỏ nụ cười thân thiện: "Hi… chúng ta lại gặp nhau rồi. Nghe nói chị vừa được Ever gọi tới phỏng vấn, vừa hay em cũng mới gia nhập Ever mấy ngày trước."- Ả cố ý ghé sát tai Cố Y Lạc thì thầm: "Ngày tháng sau này tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu!"

Lời nói vừa dứt thì ả nhếch môi cười nhạt rồi lại uốn chân bước đi, trong lòng thầm vui sướng.

Buổi phóng vấn vừa kết thúc, Cố Y Lạc còn chưa kịp vui mừng thì đã nhận ngay tin tức quản lí của cô là Từ Khiết, tay sai đắc lực của Cố Hiểu Đồng.

Từ Khiết cùng Cố Hiểu Đồng đắc chí bước ra từ văn phòng: "Cố Y Lạc từ nay cô đã trở thành diễn viên dưới trướng của tôi, phải nghe theo sự sắp xếp của tôi."- Ả cười khép không nổi miệng: "Nể tình cô mới vào công ty tôi sẽ cho cô cơ hội, tối nay bảy giờ có vị khách vô cùng quan trọng của công ty cần cô tiếp đón tại khách sạn Thường Tín."

Rõ ràng đây là chủ ý của Cố Hiểu Đồng đây mà, ả ta muốn đẩy cô tới khách sạn đầy đau thương ấy một lần nữa. Nhưng bây giờ cô từ chối thì chẳng khác nào đang tự nhận thua cả.

Trong lúc cô ngây người không biết phải làm sao thì Từ Khiết liên tục thúc giục: "Cô không có quyền từ chối bởi đây là yêu cầu từ cấp trên chỉ thị xuống."

Rõ ràng ả đâu cho cô cơ hội từ chối…

Màn đêm buông xuống thành phố chìm vào lung linh, nhiều màu sắc. Cố Y Lạc bước xuống từ một chiếc taxi, tâm trí đôi ba phần hoảng loạn, cô nắm chặt lòng bàn tay, hít thở đều đặn để kìm chặt cảm xúc. Nhưng chẳng hiểu sao cô càng cố quên thì khoảnh khắc tủi nhục ấy một lần nữa lại hiện rõ mồn một trong dòng suy nghĩ, người cô bắt đầu run lên bần bật.

Cô lê thê từng bước nặng nề vào trong, nhưng chân tay mềm nhũn khiến cô va phải người bồi bàn, tiện tay cô bưng ngay ly nước cam uống cạn một hơi để xốc lại tinh thần.

Khi nghĩ về những dự định trước mắt và cô cần công việc để nuôi sống cậu con trai thì cô buộc mình phải tự lực vượt qua nỗi sợ.

Phải, cô nhất định sẽ làm được…

Chẳng phải mọi chuyện đã là kí ức của năm năm trước rồi sao?

Tay run rẩy cô đứng dậy, bước đi dần về phía người đàn ông trung tuổi đang ngồi cạnh dãy cửa sổ bên góc tường kín đáo. Cô chu môi thở một hơi rõ dài rồi mỉm cười hỏi han: "xin chào ông Trương… Tôi là Cố Y Lạc bên công ty Ever."

Ánh mắt không đàng hoàng ông ta cứ chăm chú nhìn Cố Y Lạc.

Cảm thấy điều không bình thường cô vội vàng ngồi xuống ghế, tiếp tục hé nụ cười không vừa ý: "Ông Trương chúng ta có thể bàn bạc về hợp đồng được chưa ạ?"

Ông ta nâng ly rượu lên nói: "Cũng được, nếu cô uống cạn hết ly rượu kia."

Tuy không phải tửu lượng bất tử nhưng cô cũng không phải người uống một ly là say, cô nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt liếc về phía đối diện, cô nháy mắt nhẹ, dốc ngược ly ám hiệu đã hết.

Người đàn ông họ Trương vỗ tay cười: "tốt… rất tốt…"

"Bây giờ chúng ta có thể bàn việc được chưa vậy Trương tổng."- Cố Y Lạc thúc giục.

Người đàn ông kia vẫn cười không ngớt, nụ cười đầy nham hiểm: "Đương nhiên là được nhưng chờ thuốc trong người cô ngấm đã."

Bây giờ Cố Y Lạc mới đứng dậy định rời đi thì đột nhiên tâm trí xoay cuồng tối mịt, tay chân không còn chút cảm giác rồi dần lịm hẳn. Giây phút cuối cùng cô nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của tên họ Trương kia.

Lẽ nào vụ việc năm năm trước một lần nữa bị lặp lại…

Cô hiện tại tỉnh nhưng không ý thức được, hai mắt đờ đẫn, chân lảo đảo bước theo người đàn ông kia.

Gã dẫn cô vào một phòng khách sạn đã đặt trước, hất văng một cái cũng đủ khiến cô bay nhào lên giường.

Khi lão chuẩn bị vào việc thì bèn có tiếng gõ cửa, sắc mặt đầy khó chịu hỏi: "Ai vậy?"

"Phục vụ phòng…"

Câu trả lời ngắn gọn không đầu đuôi khiến gã nửa tin nửa ngờ nhưng cuối cùng vẫn tiến ra mở cửa.

Thế nhưng cánh cửa vừa hé đã có một bàn tay khác đẩy mạnh từ bên ngoài vào khiến lão văng ra xa, gã giận giữ hét lên: "Mày là ai?"

Ánh mắt tức giận Lục Triết Tiêu nhìn gã, anh nắm lấy cổ áo kéo gã dậy tung những cú đấm chắc nịch liên tiếp vào bản mặt gã. Rất nhanh chóng trên mặt gã đã xuất hiện đầy vết thâm bầm tím, mép miệng dần nhỏ xuống những giọt máu tươi.

Khuôn mặt gã nhanh chóng chuyển sắc xanh nhợt, gã liên tục van xin: "Tôi xin anh… Tha cho tôi lần này."

"Cút…"

Lời nói vừa dứt gã điên cuồng,hoảng loạn, vội vã chạy ra khỏi phòng khi cơ thể đang trần truồng chỉ còn lại chiếc quần con che phía dưới.

Vừa lúc Cố Y Lạc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cố chống tay ngồi dậy nhưng sức lực yếu ớt không thể gắng gượng.

Thấy vậy anh vội vã chạy tới, ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy: "Em không sao chứ?"

Cô yếu ớt hỏi lắc đầu, hỏi lại: "Tôi đã bị chuốc thuốc anh không sợ tôi sẽ làm gì sao?"

Lục Triết Tiêu vẫn lạnh lùng, chững lại nhìn cô mấy giây rồi đáp: "Tôi nguyện ý để em muốn làm gì tôi cũng được."

Suy nghĩ chợt thoáng qua: anh ta bị điên rồi hay sao?

Khi cô ngồi yên bất động thì anh chợt hỏi: "Sao cô lại bắt vào đây?"

"Bị người ta chuốc thuốc."- lời đáp dửng dưng khiến anh có mấy phần ngạc nhiên.

Vốn định hỏi tiếp nhưng khi thấy người cô đang run lên từng hồi thì anh đoán được chất kích thích đã ngấm vào cơ thể cô, anh đỡ cô về buồng tắm, xả nước xối xả lên người cô cho đến lúc nguội hẳn.

Anh nhẹ cởi chiếc áo vest khoác lên ủ ấm giúp cô, cô đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Lúc này anh mới hỏi tiếp: "Đêm khuya sao cô phải một mình đến những nơi như này?"

Cô co ro khép người rồi đáp: "Bị người ta ép."- Ngẫm một chốc rồi cô hỏi lại: "Sao anh biết tôi ở đây?"

"Tôi vừa bàn việc với đối tác xong thì vô tình thấy hắn ta dẫn cô đi nhưng thấy tinh thần cô bất ổn nên tôi đã đi theo." - Anh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.

"Cảm ơn anh."

Một đêm dài đằng đẵng anh đã im lặng ngồi cạnh cô, cùng cô vượt qua khó khăn ở hiện tại.

Lòng cô tủi nhục vô cùng, hai lần chính tại nơi này cô đã bị chuốc thuốc, suýt nữa bị làm nhục đến lần thứ hai, khóe mi cô rưng rưng rưng ngấn lệ.

"Em sao thế?"- Lục Triết Tiêu hỏi.

Chẳng hiểu sao kí ức đen tối ngày xưa lũ lượt ùa về, cô càng cố lơ đi thì nó hiện lên càng rõ, bây giờ nói ra quá khứ dơ nhớp ấy cô sợ người đàn ông trước mặt cũng sẽ khinh bỉ cô, nhưng cô đã một mình chịu đựng quá lâu rồi.

"Chẳng lẽ từ đầu tôi đã chọn sai đường? Đáng lẽ tôi nên ngoan ngoãn ở Mỹ không nên quay trở về nước thì đã không lặp lại chuyện như này một lần nữa."- Tự nhiên trên khóe mắt cô những hàng nước mắt tủi hổ cứ lăn dài.

Anh nhẹ nhàng khẽ lau những giọt nước mắt, giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp: "Em không sai, chỉ cần em cảm thấy mình đúng là đủ rồi."

Bất chợt khi anh bắt gặp hoen mi ngấn lệ, đôi mắt trong trẻo thuần khiết của cô thì trái tim bỗng rung lên lạc nhịp. Có thể đó là tình thương hại nhưng cũng có thể người phụ nữ ấy chính là định mệnh cuộc đời anh.

Đã năm năm rồi anh vẫn luôn nhớ tới hình bóng cô gái trong đêm mặn nồng, tuy hình ảnh ấy mơ hồ không rõ nhưng anh vẫn chẳng thể quên. Quãng thời gian ấy anh chưa từng rung động trước bất kì cô gái nào cả, vậy sao bây giờ lại có cảm nhận khác thường với cô gái này.

Cô đối với anh hoàn toàn khác so với hàng tỉ phụ nữ anh đã từng gặp qua…

Đêm đó là một đêm dài đằng đẵng, họ ngồi cạnh nhau, có khi nói chuyện tíu tít, có khi lại im lặng liếc ngang nhìn đối phương.

Người cô dần run lên bần bật, cái thuốc quái quỷ này năng lực không tầm thường, cứ độ mươi mười lăm phút lại phát tán khiến cơ thể cô bốc hỏa khó chịu.

Cứ ngỡ rằng đêm nay cô sẽ thuộc về người đàn ông ấy nhưng anh lại chẳng hề làm gì cô, thi thoảng lên cơn lại giúp cô dội một ít nước lạnh kìm hãm.

Đôi môi chu dài thở một hơi, cô yếu ớt hỏi anh: "Tôi với anh trước giờ chưa từng gặp sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế?"

Anh nhếch nhẹ khóe môi: "Nếu tôi nói tôi thích em thì liệu em có tin không?"

"Sao có thể…"- Cô cười nhạt vài tiếng.

"Đó là sự thật…"