Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 30: Tôi đã cảnh cáo em thế nào?



"Mọi người sẵn sàng cho cảnh quay tiếp theo."- Tiếng nói quen thuộc của đạo diễn thúc giục. "Diễn viên vào vị trí."

Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt màu lạnh của Lục Triết Tiêu, Cố Y Lạc lại có cảm giác ớn lạnh, toát mồ hôi hột.

Ngô Quyến nhận thấy điều bất thường nên hỏi: "Không sao đó chứ."

"Không sao."

"1...2...3...diễn."

*****

Từ Phong nắm lấy tay Điền Điền kéo lại, ánh mắt luyến tiếc đượm buồn: "Thời gian xa em thật sự không dễ dàng gì đối với anh cả. Anh thật sự không có tình cảm nào với Đoàn Tình."

Điền Điền nhẹ nhàng gỡ cánh tay ấy ra, mắt nhìn về xa xa, giọng run run đáp: "Cô ấy thực sự rất yêu anh, em cũng không muốn ích kỉ mà làm tổn thương người khác."

Từ Phong nhẹ dùng tay xoay bờ vai cô ấy lại, mặt đối mặt, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía nhau: "Tình yêu không phải là ích kỉ, mà thực sự không thể nào gượng ép được cả, cho dù anh có ở bên cạnh Đoàn Tình thì cũng không thể đem lại được hạnh phúc cho cô ấy."

Ánh mắt Điền Điền thấu hiểu ngước nhìn, lòng cô khơi sáng, từ từ đón nhận nụ hôn của Từ Phong.

Mặt sát mặt, cảnh quay sắp sửa thành thì bên vành tai cô văng vẳng lời nói mấy ngày trước của Lục Triết Tiêu, theo phản xạ không điều kiện cô quay mặt đi, ánh mắt lấp lửng nhìn về phía anh, vẻ mặt anh sầm tối lại.

*****

"Cắt... cắt..." - Đạo diễn rời khỏi vị trí máy đến hỏi: "Y Lạc cô có cần một chút thời gian chuẩn bị tâm lí hay không?"

"Ừm... Cảm ơn đạo diễn."

Một mình Cố Y Lạc ngồi lặng mình bên trong chiếc xe của đoàn phim, không hiểu sao cảm giác hôm nay thực sự khác biệt, nếu bạn diễn là một người khác thì thôi không nói đến mà đây lại là Ngô Quyến, đâu phải lần đầu hai người đóng cảnh hôn.

Vậy mà cô lại phá vỡ đi cảnh quay mà tự mình cho rằng bình thường...

Tiếng động mở cửa xe khiến cô giật mình, hồn bay phách lạc khi người bước tới là Lục Triết Tiêu, cô giật mình có chút hơi hoảng: "Anh muốn làm gì?"

Trong ánh mắt lạnh lùng chất chứa bao ấm áp, anh nhìn cô, cười nhẹ một tiếng: "Em nghĩ tôi muốn làm gì?"

"Anh đừng làm bậy nha, ở đây là đoàn phim đó."- Cố Y Lạc đưa tay chặn lại như thể phòng vệ.

Lục Triết Tiêu nắm chặt lấy bàn tay Cố Y Lạc, cô càng cố vùng vẫy thì anh càng siết chặt hơn: "Tôi đã cảnh cáo em thế nào? Em quên rồi sao?"

Theo vô thức cô lắc đầu lia lịa: "Không quên. Nhưng đây là quay phim kia mà, không giống nhau."

Hình như độ phẫn nộ trong anh đã nâng lên mấy bậc, lực siết cổ tay mỗi lúc mạnh hơn, anh tuyên bố: "Chỉ có một mình tôi được hôn em, vì thế em nên bàn bạc với đạo diễn sửa một chút kịch bản đi."

"Tôi làm sao mà có khả năng ấy chứ?"- Cô lên giọng.

"Nếu em không muốn để cả đoàn phim thấy cảnh hôn như lần trước thì tốt nhất nên nghe lời. Tôi đi đây."- Anh rời đi để lại một mình cô trầm lặng, buồn bã.

Đúng là khó hiểu, cái con người này thật sự kì cục, bản tính chiếm hữu cao quá rồi, cao tới mức giống kẻ biến thái quá. Anh ta cũng không phải là kiểu người nói để hù người khác đâu, nếu cô còn không thuyết phục được đạo diễn đổi kịch bản chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào tới trường quay nữa.

Rõ ràng anh ta cố tình làm khó cô đây mà...

"Đáng ghét."- Cố Y Lạc lớn tiếng nói.

Vừa lúc đạo diễn bước lên, hơi giật mình hỏi: "Cô sao thế?"

Cố Y Lạc cười trừ: "Không sao? Đạo diễn anh tới đây rồi thì tôi muốn bàn với anh chút chuyện."

"Chuyện gì?"- Đạo diễn đang mong chờ.

Cố Y Lạc lưỡng lự một chút, nuốt nước bọt ực xuống: "Chuyện là... Cảnh hôn đó mình có thể đổi thành ôm được không? Tôi thấy cảm xúc lúc đó cái ôm là thể hiện rõ nhất, hơn nữa nó cũng sẽ tự nhiên biểu đạt hơn. Anh thấy sao?"

Đạo diễn suy nghĩ trong chốc lát, rồi cũng gật đầu: "Cô nói cũng có lý, vậy được chúng ta có thể đổi một chút."

"Cảm ơn đạo diễn."- Cố Y Lạc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xử lý xong mọi chuyện, vẹn cả đôi đường.

Có lẽ việc sửa kịch bản đã giúp Cố Y Lạc tự tin hơn mấy phần, cảnh quay diễn vô cùng tốt, cảm xúc của nam nữ diễn viên đều rất đạt, quay một lần ăn đứt.

Đạo diễn quay sang hỏi Lục Triết Tiêu: "Chủ tịch Lục anh thấy sao?"

"Rất tốt."- Lục Triết Tiêu gật đầu, yên tâm rời khỏi hiện trường.

Bữa tối Cố Y Lạc dẫn con trai cùng tới nhà hàng Nhật dùng bữa, vô tình chạm mặt ba người Lục Triết Tiêu, Cảnh Sở Minh nhanh miệng gọi: "Y Lạc, xin chào, thật trùng hợp."

Anh ta cúi xuống vẫy tay với con trai cô: "Chào con, Bảo Bảo"

Thằng bé trực tiếp chạy qua Cảnh Sở Minh, đến gần Lục Triết Tiêu hỏi: "Chú Lục sao dạo này chú không tới tìm cháu? Chú làm ong chúa có mệt không?"

Lục Triết Tiêu lắc đầu, mỉm cười nhẹ: "Gặp Bảo Bảo chú thấy hết mệt rồi đấy."

Câu hỏi khiến Cảnh Sở Minh hụt hẫng: "Bảo Bảo chú đang chào cháu đấy. Sao cháu nỡ lướt qua như chưa nghe thấy gì vậy hả?"

Thằng bé cười: "Là vì chú không bận như chú Lục."

"Phải, phải..."

Cảnh Sở Minh lại đưa ra đề nghị: "Đã gặp nhau rồi hay là chúng ta cùng nhau ăn đi."

Cố Y Lạc lắc đầu: "Thôi không cần đâu, như thế e là không tiện."

Chu Tuyết Sương có lời mời: "Tuy chúng ta mới gặp nhau mấy lần xem như cũng là bạn, bạn bè ăn chung với nhau cũng là chuyện bình thường có gì mà không tiện."

Lục Triết Tiêu lướt qua mọi người, dừng bước ngay trước mặt Cố Y Lạc: "Đi thôi."

Vẫn ánh mắt ấy, giọng nói ấy như đang đe dọa cô, thật sự cô không dám làm trái, ở đây vừa đông người lại có trẻ con anh ấy mà nổi máu điên thì thật sự cô đỡ không nổi.

Họ quây quần bên chiếc bàn tròn đã được đặt từ trước, vừa lúc Lục Minh Trí từ ngoài bước vào: "Woa, Y Lạc cô cũng ở đây sao?"

Mà hình như không ai để ý đến những gì cậu ta nói...

Thức ăn vừa dọn ra, chủ yếu là món từ hải sản và thịt bò, cũng may đến cuối vẫn có món mà mẹ con cô dùng được.

Lục Triết Tiêu gắp chén Bảo Bảo một chú cua biển lớn, ngay lập tức bị Cố Y Lạc trả lại: "Lục tiên sinh cái này anh ăn đi, Bảo Bảo nó không thích cua."

Chu Tuyết Sương chen lời: "Tiêu Tiêu trước nay anh vẫn luôn thích cua nên em cố tình gọi cho anh đó. Mau ăn đi."

Khi thấy mẹ con Y Lạc không đụng đũa Lục Triết Tiêu bèn hỏi: "Sao thế? Món ăn không ngon sao?"

Ngoại trừ Chu Tuyết Sương của ngày trước chưa thấy Lục Triết Tiêu quan tâm ai như thế, không thuận mắt nên cô ta bèn gắp một ít hải sản vào chén Cố Y Lạc, cố ý làm khó; "Cô Cố cô không ăn là không nể mặt tôi đó nha!"

Cố Y Lạc mỉm cười nhẹ: "Sao có thể không ăn chứ!"

Tay run run cầm lấy đôi đũa, vẻ mặt cô có phần tái đi, có vẻ hơi run sợ, như thể sắp có cuộc chiến dài xảy ra.

Phải cố gắng lắm cô mới ăn hết chỗ hải sản trong bát, thật sự không dễ dàng gì.

Dù sao việc cô bị dị ứng cũng không phải là kí ức tốt đẹp gì cho nên cô không muốn nhắc tới, bởi vì cứ mỗi lần nhắc tới cô lại nhớ đến mẹ, chầm chậm nhai miếng tôm tan dần trong miệng, khóe mi cô hơi rưng rưng.

Bữa ăn kết thúc mọi người đều rời đi một mình Cố Y Lạc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cơn tức ngực khó thở dần xuất hiện, mẩn đỏ nổi khắp người, tay chống vào tường cố gắng dùng chút sức lực bước ra khỏi.

Lúc rời đi Cảnh Sở Minh nhận thấy Cố Y Lạc có chút bất thường, không yên tâm nên đã quay lại, tiếng thở gấp hỏi Bảo Bảo: "Mẹ cháu đâu?”

Thằng bé chỉ tay hướng về phía nhà vệ sinh, anh ta điên cuồng chạy tìm kiếm.

Khi nhìn thấy Cố Y Lạc đang loạng choạng thì vội vàng chạy tới đỡ lấy, kịp lúc cô ngất lịm đi, vừa nhìn vào là đoán ra được ngay cô đã bị dị ứng.

Bế cô lên tay anh ta điên cuồng chạy, bắt taxi đi vào bệnh viện.