Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 36: Anh giờ chỉ là một đứa trẻ



Lục Minh Trí vừa quay về đã bị Chu Tuyết Sương hỏi liên tục như thể đang ép cung tội phạm: “Tiêu Tiêu đâu? Sao anh ấy chưa về?”

Nhất thời không nghĩ ra được viện cớ gì Lục Minh Trí chỉ có thể đáp qua loa: “Hôm nay ở công ty nhiều việc chắc là anh ấy ở lại tăng ca.”

Nói dối một hai hôm còn được, chứ làm sao giấu mãi nhưng nếu Chu Tuyết Sương biết thể nào cũng đến tai bà Lục, rồi thể nào bà ấy cũng làm um lên cho xem.

Không còn cách nào khác Lục Minh Trí tìm Cảnh Sở Minh, hai người đàn ông thập thụt khiến Chu Tuyết Sương để ý.

“Đứng lại, hai người muốn làm gì?”

Giác quan của phụ nữ đúng là không phải dạng vừa, cho dù có cố luồn lách thì họ vẫn dễ dàng ngửi thấy mùi lươn lẹo.

“Đâu có làm gì. Sở Minh mau lên nghỉ ngơi đi, chắc là anh mệt rồi.”- Lục Minh Trí nói lảng sang câu chuyện khác.

Đành chờ tới hôm sau, bọn họ tìm cơ hội gặp bên ngoài biệt thự.

Quán cà phê khá vắng vẻ ở nội thành, Lục Minh Trí vẫy tay gọi: “Bên này.”

Cảnh Sở Minh ngó trước nhìn sau, đầu đội mũ, tay che phân nửa mặt, dáng hình thập thò chẳng khác gì kẻ trộm.

“Có chuyện gì thế? Cậu mau nói đi.”

Lục Minh Trí đang rất phân vân, cũng chẳng biết mở lời từ đâu: “Anh còn nhớ chuyện anh hai mắc chứng bệnh kì lạ sau vụ tai nạn không?”

“Ý cậu là vụ tai nạn mười năm trước ở ga tàu cùng mẹ con người phụ nữ đó sao?”- Cảnh Sở Minh hồi tưởng lại.

“Phải, bây giờ thi thoảng anh ấy vẫn phát bệnh trở lại. Mỗi lần phát bệnh kí ức anh ấy chỉ nhớ về những năm ấy trở về trước hoàn toàn không có chút kí ức nào ở hiện tại. Nhưng điều kì lạ là anh ấy luôn nhớ Cố Y Lạc, mỗi lần phát bệnh sẽ tìm đến cô ta.” - Lục Minh Trí kể.

“Chẳng trách mỗi lần gặp cô ấy thì Tiêu Tiêu rất không bình thường, điều anh ấy dành cho Cố Y Lạc hoàn toàn không giống với những cô gái khác kể cả là Tuyết Sương.”- Cảnh Sở Minh đột nhiên phát hiện ra. ”Vậy bây giờ anh ấy đang ở cùng Cố Y Lạc sao?”

Có vẻ lưỡng lự nhưng Lục Minh Trí không còn cách nào khác đành nhờ vả: “Anh có thể tìm cách để Tuyết Sương không nghi ngờ gì trong chuyện này không? Tôi sợ nếu cô ấy biết thì bố mẹ tôi cũng biết mà anh biết họ thế nào rồi đấy. Cuối cùng người chịu tổn thương nhất lại là Cố Y Lạc.”

“Được rồi, cứ yên tâm giao lại cho tôi việc này đi.”

Chu Tuyết Sương dạo trong trung tâm thương mại vô tình nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đang muốn đi theo để xem có phải là Cố Y Lạc và Lục Triết Tiêu hay không thì một cuộc điện thoại gọi tới.

Trong khi cô ta loay hoay tìm điện thoại thì hai người kia đã khuất bóng giữa dòng người đông đúc.

“Alo…” - Chu Tuyết Sương nhấc máy.

Cảnh Sở Minh là người gọi tới, anh ta hỏi: “Em đang ở đâu? Anh có chuyện cần bàn bạc.”

Ánh mắt Chu Tuyết Sương không ngừng tìm kiếm xung quanh: “Em đang trong trung tâm thương mại. Hình như em vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu.”

Cảnh Sở Minh hơi giật mình, cười nhẹ: “Chắc em nhìn nhầm rồi đó, giờ này Tiêu Tiêu đang bận việc ở công ty, sao có thời gian rảnh tới đó.”

“Nhưng rất giống, hơn nữa người đi cùng lại giống Cố Y Lạc.”- Chu Tuyết Sương vẫn nhất mực khẳng định.

“Sao có thể, Cố Y Lạc đang ở trường quay cùng anh đây mà.”- Cảnh Sở Minh đành ngậm ngùi nói dối.

“Vậy chắc em nhầm rồi. Mà anh nói có chuyện gì muốn nói với em sao?”

“À, phải rồi. Giáo sư Hàn mấy hôm nữa sẽ tổ chức lễ đầy thọ bảy mươi muốn mời hai chúng ta tới đó một chuyến. Em cũng biết anh dạo này đang bận dự án phim, mà cũng không thể vắng mặt cả hai được. Cho nên em xem có thể nào thay mặt anh tới đó một chuyến không?”- Cảnh Sở Minh dở giọng năn nỉ.

“Vậy được, em sắp xếp.”

“Ngày kia sẽ có cuộc gặp mặt sinh viên cũ em có thể tới sớm tham dự, chắc là sẽ gặp được những người em rất muốn gặp đó.”

“Vậy nhé, cúp đây.”- Chu Tuyết Sương hí hửng mừng rỡ, lòng cười muốn nở hoa, cô ta cũng từng muốn một lần gặp gỡ mấy người bạn thời đại học, nói lời cảm ơn và xin lỗi tới người đáng được nhận.

Cố Y Lạc nắm tay Lục Triết Tiêu đi tới khu vực trò chơi và thú cưng, ban đầu anh còn nói không hứng thú vì cho rằng chúng trẻ con nhưng một khi đã cuốn vào thì kéo mãi không ra.

“Đi thôi, chúng ta cần phải mua đồ nữa.”- Cố Y Lạc cố gắng lôi đi.

Lục Triết Tiêu chỉ mới mười tuổi, mọi sự chọn lựa cũng chỉ dừng lại trong cặp mắt của một đứa trẻ nhưng màu sắc luôn tươi sáng, hoàn toàn đối lập với anh thực tại.

Cũng không biết từ khoảng thời gian hơn mười tuổi đến bây giờ anh đã trải qua những gì nhưng hẳn là đã có những biến cố và biến động lớn ập đến thì con người ta mới thay đổi nhiều tới như vậy.

Hơn nữa cô cũng nhận ra một điều, bọn họ thực sự rất hợp nhau, từ màu sắc, kiểu dáng đến cách bày trí.

Có đôi khi cô lại cảm thấy thích thú với dáng vẻ Lục Triết Tiêu hiện tại.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Lục Triết Tiêu lay bên tà áo hỏi: “Chị ơi, em muốn ăn kem.”

Theo thói quen thường nhật, mỗi lần Bảo Bảo muốn ăn kem là cô sẽ xoa đầu biểu thị đã đồng ý, cánh tay đưa lên cao nhưng mãi chẳng với tới, họ là một cặp đũa lệch, cho dù chân cô có nhón hết mức cũng chưa thể nào chạm vào một sợi tóc mỏng dính trên đầu anh.

Hình như cô đã quên mất, cơ thể anh là của một người đàn ông trưởng thành.

Anh chầm chậm khom lưng cúi đầu, tự sà mái tóc đen bóng vào bàn tay ấm áp đang chờ sẵn, hai khuôn mặt song song đối diện nhìn nhau, bờ môi ngọt ngào mỉm cười.

Trên tay họ cầm mỗi người một thanh kem ngồi cạnh nhau bên dãy ghế cuối hành lang, vô tình nửa khuôn mặt cắt ngang của anh đã khiến đôi mắt cô dừng lại ngắm nhìn và suy nghĩ.

Ánh mắt nhẹ nhàng tựa gió thu sang, ấm áp như nắng đầu xuân, thuần khiết và long lanh giống hạt sương ban mai, nụ cười toả nắng hạ, làn da trắng như tuyết đầu mùa.

Cô thực sự cuốn, ngồi im bất động, trái tim loạn nhịp liên hồi đập, nhịp thở chậm lại.

Đột nhiên bị anh bắt gặp nhưng cô không có chút phản ứng gì vẫn ngẩn ngơ, mê say.

Đôi tay anh chầm chậm lau đi vết kem sót lại bên mép miệng cô, ánh mắt dừng lại ở đôi môi mềm mỏng ngọt ngào như mật.

Cả hai như đứng hình…

Bỗng nhiên có tiếng khóc của đứa gần đó mới khiến họ bừng tỉnh, Lục Triết Tiêu cười vu vơ: “Chị ăn không cẩn thận gì hết vậy? Để kem dính hết bên miệng xấu chết đi được.”

Cố Y Lạc hơi luống cuống, cười nhạt: “Vậy sao, đúng là xấu thật.”

Tự Cốc vào đầu mình một cái nhẹ, Cố Y Lạc lẩm bẩm: “Mày bị điên rồi sao hả Cố Y Lạc? Bây giờ tâm hồn anh ấy chỉ là một đứa trẻ, sao mày nỡ lợi dụng chứ.”

Thấy vậy Lục Triết Tiêu bèn hỏi: “Chị sao thế?”

“Không sao, chúng ta đi thôi!”

Tay xách nách mang đủ thứ đồ quay trở về nhà, hôm nay cô sẽ thay đổi không gian sống quá đơn điệu và tẻ nhạt trong căn biệt thự triệu đô này, để nó xứng với danh xưng khu nghỉ dưỡng nhiều cây xanh.

Ngoài việc sạch đẹp và sang trọng cùng nội thấy xa xỉ thì căn biệt thự này quá đơn điệu về màu sắc và vật dụng. Cho nên cô quyết định sẽ dùng con mắt thẩm mĩ của mình tạo thêm nhiều màu sắc và sắm thêm những vật dụng tiện dụng cần thiết khác. Có thể không phải những đồ vật đắt tiền nhưng nó sẽ có giá trị.