Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 37: Sợ em sẽ rời bỏ anh



Kể từ sau khi mắc bệnh Lục Triết Tiêu trở nên khó khăn trong khâu ăn uống, chỉ cần không phải đồ do Cố Y Lạc nấu thì chắc chắn anh sẽ không động đũa.

Thái độ hôm nay lại gay gắt hơn nhiều, đồ vật trong nhà đều bị ném tan tành, mảnh vỡ đang dần lấp đầy khoảng trống sàn, đất cát bụi bặm bay lên dày đặc, chẳng khác gì một đống phế liệu cũ.

Đám người hầu run rẩy, mặt mày tái mét: “Ông chủ xin hãy dừng tay.”

Vừa nhận được tin Lục Minh Trí tức tốc chạy về, cảnh tưởng trước mặt khiến cậu ta đứng hình, ai không biết còn nghĩ ở đây vừa xảy ra một vụ ấu đả lớn lắm, chắc tầm mấy mươi chục người xiềng xích đánh nhau.

Lục Minh Trí hỏi người hầu: “Có chuyện gì thế?”

Một cô người hầu hơi hoảng loạn đáp: “Sáng giờ ông chủ không gọi được cho cô Cố là lại đập đồ, chỉ trừ lại những gì cô ấy mua, còn lại ông chủ không thương tiếc một vật gì hết.”

Lục Minh Trí rón rén bước tới gần phía Lục Triết Tiêu, vừa lên được tầm hai tấc đã bị một bình hoa vỡ tan ngay trước mũi chân làm cho khiếp sợ, tim thắt lại, cậu ta không dám thở.

Chuyện gì thế này?

Ngay đến cả em ruột mà anh ấy cũng không tha luôn sao?

Không còn cách nào khác Lục Minh Trí chỉ đành gọi cho Cố Y Lạc, lòng nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục cô nhanh nhấc máy: “Mau nhấc máy đi…”, chân không ngừng đi đi lại lại liên tục.

Đầu giây bên kia vừa nhấc máy Lục Minh Trí mới dám thở phào một hơi: “Cuối cùng cô cũng nhấc máy rồi, sáng giờ cô làm gì mà anh tôi gọi không được thế?”

Cố Y Lạc vẫn thản nhiên đáp: “Tôi để quên điện thoại ở phòng phục trang. Sao thế?”

Giọng nói Lục Minh Trí vừa gấp gáp vừa đầy ám khí: “Còn sao nữa, sáng giờ anh tôi không gọi được cho cô sắp biến nhà thành chiến trường quân sự tới nơi rồi.”

“Cái gì cơ? Là sao?”- Tuy chưa hiểu những gì Lục Minh Trí nói nhưng qua điện thoại cô có thể nghe thấy tiếng vỡ tan tành rất dã man. “Chuyện gì vậy?”

Lục Minh Trí thúc giục: “Cô mau chóng về đây đi, còn không về chắc anh tôi dỡ nhà luôn đó.”

Từ chỗ trường quay trở về biệt thự mất khoảng năm phút di chuyển, một thoáng Cố Y Lạc đã có mặt, cô bàng hoàng đến độ cứng đờ người, không kịp phản ứng bất cứ điều gì cả.

“Lục Triết Tiêu anh đang làm gì đó? Định tạo phản sao?”- Cô Y Lạc trừng mắt nhìn anh nói lớn.

Không đáp lời, Lục Triết Tiêu trực tiếp ôm chầm lấy cô vào lòng, dường như anh đang lo sợ điều gì đó.

Cố Y Lạc nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”

Lục Triết Tiêu đáp lại: “Đêm qua tôi nằm mơ ở ga tàu hoả sáng đèn chị rời bỏ tôi ở lại rồi một mình rời đi.”

Cô vẫn ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, ngước nhẹ đầu lên nhìn, nụ cười hiền nhu, ấm áp: “Đừng sợ, đó chỉ là mơ thôi, tôi sẽ không rời xa anh đâu. Ngoan.”

Với tay lên cao để xoa đầu nhưng lại không tới, vẫn thói quen cũ anh cúi đầu, tự thu mình dưới bàn tay đầy quyền lực mà anh cảm thấy ấm áp, an nhiên.

Nhìn vào bàn ngập đầy đồ ăn Cố Y Lạc có thể đoán ra được anh chưa hề động đũa, cô hỏi: “Có phải anh chưa ăn gì, đói rồi phải không?”

“Ừm…”

“Tôi đi hâm nóng đồ ăn.”

Lúc này Lục Triết Tiêu ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ đợi, Lục Minh Trí và đám người hầu mới dám thở, nói anh là quả bom nổ chậm đúng là không sai, nhưng chỉ cần có người kịp thời gỡ, thì sẽ đỡ được một trận nổ kinh hoàng.

Đang ăn thì Cảnh Sở Minh tới, anh ta vui vẻ chào hỏi: “Chào, tôi tới đúng lúc đó chứ!”

Cố Y Lạc chủ động mời: “Sở Minh mau ngồi xuống ăn cùng đi.”

“Tôi chỉ chờ mỗi câu này thôi, đúng là đang đói sắp chết đến nơi rồi.”- Cảnh Sở Minh không ngại, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn.

Gắp một miếng thịt kho chưa kịp ăn thì Cảnh Sở Minh đã gặp ánh mắt như vũ bão của Lục Triết Tiêu: “Tiêu cậu sao thế?”

“Cậu vẫn giữ thói quen đi ăn chực của người khác sao?”- Lục Triết Tiêu hình như không nể mặt gì Cảnh Sở Minh, trực tiếp lên án.

“Tôi…”- Cảnh Sở Minh bất lực: “Chỉ là một bữa ăn thôi mà, cậu có cần làm quá vậy không? Hơn nữa là tôi đặc biệt đến thăm cậu đó.”

“Cho dù là vậy cũng không được.”- Lục Triết Tiêu nhất mực cự tuyệt.

Chỉ đến khi Cố Y Lạc lên tiếng giúp Lục Triết Tiêu mới miễn cưỡng gật đầu: “Lục tiên sinh à… Dù sao thức ăn nhiều thế này chúng ta cũng ăn không hết cứ làm phước cho anh ấy ăn cùng đi.”

“Phải, phải, làm ơn ban phước đi mà.”- Cảnh Sở Minh thuận đà đẩy theo.

“Là Y Lạc nói giúp tôi mới đồng ý đó nhưng chỉ lần này thôi.”- Ánh mắt không ưa Lục Triết Tiêu nhìn về phía anh bạn.

Cảnh Sở Minh thì thầm vào tai Lục Minh Trí: “Hình như cậu ấy lúc bị bệnh còn hà khắc hơn bình thường nữa thì phải.”

Lục Minh Trí cười cười: “Gọi là bị bệnh sao giống bình thường được.”

Nhân cơ hội hai anh em nhà họ Lục ngồi uống trà cùng nhau ở ghế sô pha, Cảnh Sở Minh tìm cớ nói chuyện riêng với Cố Y Lạc: “Cô Cố thời gian này vất vả cho cô rồi.”

Cố Y Lạc gật đầu, vẻ mặt hơi thất vọng: “Không chỉ vất vả không thôi đâu mà còn cả khó chịu nữa.”

Nụ cười trên môi họ vụt tắt, hơi giật mình khi Lục Triết Tiêu lù lù ở đâu xuất hiện, đứng ngay phía sau lưng: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Không có gì. Sở Minh anh cùng Lục tổng ra ngoài kia uống trà đi, trong này tôi còn dở tay chút việc.”

Cảnh Sở Minh rõ ràng không muốn đi nhưng bị Cố Y Lạc đẩy ra: “Mau đi đi, không ai biết anh ấy sẽ làm gì nữa đâu.”

Tuy ngồi ngoài phòng khách nhưng ánh mắt Cảnh Sở Minh liên tục liếc về phía Cô Y Lạc khiến Lục Triết Tiêu khó chịu vô cùng, không nói lời nào mà anh trực tiếp đứng dậy tống cổ bạn thân ra khỏi nhà, đóng rầm cửa lại, không quan tâm.

Lục Minh Trí một lần nữa được phen cứng đờ người ra: “Anh hai… Làm vậy hơi quá rồi đó.”

Ánh mắt phẫn nộ di chuyển tới vị trí Lục Minh Trí, giọng lạnh lùng anh đe doạ: “Em còn nói thêm một lời nào nữa thì cũng lập tức cuốn gói.”

Vừa bưng dĩa hoa quả từ trong đi ra, thấy vẻ hơi bất thường Cố Y Lạc hỏi: “Sao thế?”

Lục Minh Trí khó chịu đáp: “Anh ấy đuổi Sở Minh về rồi.”

Lời nói của Lục Minh Trí nhanh chóng bị bác bỏ, Lục Triết Tiêu giải thích: “Là cậu ấy có việc nên về trước rồi.”

Không ngờ anh hai lại còn có trò đổi trắng thay đen ngoạn mục như này nữa.

Thật sự chạy qua lại hai ba nơi cũng không dễ dàng gì đối với Lục Minh Trí, lại còn phải tìm đủ mọi cách bọc lót chỗ này che giấu chỗ kia, quá mệt rồi, cậu ta gục đầu bên ghế sô pha ủ rũ thở dài.

Cuộc điện thoại từ biệt thự chính Lục gia, giọng bà Lục xối xả: “Minh Trí anh hai con dạo này sao thế? Bố mẹ gọi mãi mà không thấy trả lời.”

“Sao lúc nào chuyện của anh hai mẹ cũng hỏi con?”- Lục Minh Trí than ngắn thở dài.

Bà Lục vẫn không chịu buông tha, hơn nữa giọng còn gắt hơn hẳn: “Cái thằng quỷ này không hỏi con thì mẹ còn biết hỏi ai nữa. Đừng đánh trống lảng mau nói đi anh con dạo này có phải có chuyện gì không?”

Lục Minh Trí lắc đầu: “Không có, con đảm bảo với mẹ là không hề có. Dạo gần đây anh ấy hơi bận để mấy bữa nữa con nhắn với anh về thăm bố mẹ ha.”

“Nhớ đó.”- Trước khi cúp máy bà Lục vẫn không quên dặn dò lại con trai thứ.

Vứt chiếc di động bay ra xa, Lục Minh Trí ngán ngẩm, cũng không biết từ khi nào mà cậu nói dối không chớp mắt, thuận miệng đến vậy nữa.