Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân

Chương 1: Mưu tính của Lạc Hiên



Một buổi chiều mùa đông, tuyết bắt đầu rơi nhẹ, mang theo cái lạnh phủ cả đô thị phồn vinh. Trong đại sứ quán PARTY NIGHT:

* Bốp *

- " Nợ mày thì ngập đầu, tiền lãi thì ngày càng đẻ ra, mày còn có tâm trạng vào đây ngắm nghía mấy con đào trẻ, vung tiền mua thân chúng nó? "

Tên mập mạp hung hăng, mặt có một đường rách dài được may lại ngoàn nghoèo, vừa đánh vào mặt Từ Lạc Hiên vừa hét lớn.

* Bốp... Bốp... Bốp *

Từ Lạc Hiên mặc mày máu me, tay chân bủn rủn, quỳ lạy van xin tên kia:

- " Anh hai, anh tha cho em, em lỡ dại. Anh đừng đánh em nữa anh Hai, em có lỗi, em sai rồi. Anh... "

Chưa kịp nói hết câu, Lạc Hiên bị tên mập ấy vung cho một cú, tá hoả mặt mày, bên má trái sưng tấy lên đau đớn.

- " Khi nào mày trả tiền cho anh, anh mày tính khí như lửa. Giận chú em quá đấy. Anh cho chú em thời hạn. Tối nay phải trả hết nợ cho anh. Để qua ngày mai, mạng chú em coi như chưa có. "

Tên mập vừa nói vừa dùng súng nhét vào miệng Lạc Hiên. Anh chàng rung rẩy khóc than:

- Anh hai, 120 triệu, anh nói em phải làm sao trong một đêm.

Tên mập dường như nghe xong câu đáp ấy, không vừa tai liền bắn một phát xuyên qua tai của Lạc Hiên. Hét lớn:

- " KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI ĐƯỢC, MÀY BIẾT MƯỢN, BIẾT CHƠI, THÌ BIẾT TRẢ."

Lạc Hiên bị doạ hồn bay mất tích. Rung rẩy ôm chân tên mập ấy cầu xin:

- " Anh Hai, em có lỗi, đêm nay, đêm nay sẽ có tiền. Anh Hai yên tâm, đừng đánh em nữa anh Hai. "

Nghe câu nói ấy, tên mập lòng dạ như được rửa mát một ít. Sau đó đạp văng Lạc Hiên ra. Cùng đàn em bước ra khỏi PARTY NIGHT xa hoa với bao sự sợ hãi, kinh ngạc của những người chứng kiến.

___________________________________________________

" Làm sao đây, phải làm sao đây, mình thì không có tiền, nợ thì chồng chất, mạng chỉ giữ được đến sáng mai. Tiền đào đâu ra. " - Lạc Hiên nghĩ thầm trong bụng, bức bối vò mái tóc xịt keo bóng loáng, mặt cho vết thương đang rỉ máu

Một người đàn ông trung niên gần đó, chứng kiến sự việc. Liền mon men lại gần. Hắn bày cho anh một mẹo: bán thân.

Anh bực tức: " Ông điên sao, đường đường là một tài sắc như tôi. Làm như thế chẳng khác nào nhục mặt. Có chết tôi cũng không làm chuyện nhục nhã ấy. Chuyện đó chỉ có thể cho các loại đàn bà lả lơi làm. "

...

Nói đến đây, Lạc Hiên như nghĩ ra được gì đó. Liền nói nhỏ với người đàn ông. Ông ta như bắt được vàng, liền nói:

- " Được, rất được, tôi cũng vừa nhận được một mối. Tiền bạc không là vấn đề với ông ta. Chỉ cần khiến ông ta có cảm hứng. "

Người đàn ông ấy cười gian, sau đó tiếp lời "...nhưng mà, đối xử như vậy với bạn gái không phải quá độc ác đó chứ? "

Lạc Hiên liếc ông:

- " Tôi không yêu cô ta, cô ta quá yếu đuối, lại không biết quyến rũ, ở bên cạnh rất chán. Lại chả giàu có để tôi có thể dựa dẫm. Bỏ quách cho xong. Khi nào ông cần nó? "

" Tối nay, 11h tại DTING "

( Update thêm)

Mọi người đọc xong comment lại cho mình có động lực nha. Chương sau có H nè hehe.