Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 15: Anh không sợ tôi khiêng cả nhà anh đi à?



Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía đối diện, Tần Nhã Linh ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy? Còn muốn ăn sao? Trong nồi vẫn còn đấy!"

Tề Phong lắc đầu cười: "Không cần, tôi no rồi."

Cô gật đầu: "Ừm. Anh có việc thì đi đi. Lát nữa tôi đi siêu thị một chuyến mua ít nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay anh muốn ăn gì?"

"Tôi không kén ăn, em cứ làm món gì cũng được."

Hắn đích thực là không kén ăn, bởi vì đồ ăn hàng ngày của hắn luôn được thay đổi liên tục trong tuần, đều do bên nhà hàng của cha mẹ hắn chuyển tới, thực đơn phong phú mà cũng hợp khẩu vị của hắn.

Còn về Tần Nhã Linh, hắn cũng không biết tay nghề của cô đến đâu nên chẳng dám đòi hỏi gì, nhỡ đâu nói ra món nào đó cô không biết làm, cô giận dỗi bỏ đói hắn thì người chịu khổ là hắn đấy.

Không làm người ta thương còn khiến người ta ghét nữa thì việc chịu khổ này không đáng chút nào. Hắn là thương nhân, nào có thể vì một phút bốc đồng mà mất cả chì lẫn chài?

Cô gật đầu: "Được. Vậy lát nữa anh nhớ uống thuốc. Đúng rồi, đồng nghiệp của anh có ở lại ăn trưa không để tôi làm luôn."

Hắn liếc mắt nhìn về phía phòng khách, âm thầm tính toán. Lượng công việc hôm nay áng chừng không thể một mình giải quyết trong vài giờ đồng hồ nhưng mà để cho cái tên kỳ đà ở đây thật sự là chướng mắt.

Phải biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên hắn và cô ở chung một chỗ đấy, cũng là lần đầu tiên được ăn món cô nấu nữa, phải chia sẻ với người khác thì hắn thật sự có chút ganh tị.

Không được, nhất định phải giải quyết công việc nhanh gọn, sau đó đuổi con kỳ đà kia đi. Thời gian để hắn ở cùng cô bồi dưỡng tình cảm không nhiều đâu, cho nên phải tận dụng triệt để, quyết không thể lãng phí bất cứ giây phút nào.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Tề Phong kiên định nói: "Không đâu, tên đó rất nhanh sẽ rời đi."

Tần Nhã Linh nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, lại giống như nhìn ra hắn muốn đuổi người đi ngay được.

Ài, chuyện của bọn họ, cô cũng không tiện xen vào, thôi thì mặc kệ đi. Lát đi siêu thị mua nhiều đồ một chút, không dùng đến thì để sang ngày mai cũng được.

"Ừm, tôt biết rồi."

Hắn lại nhìn cô cười đầy ẩn ý, lấy điện thoại trong túi ra, quẹt quẹt một lúc trên màn hình, sau đó ngẩng đầu nói: "Em qua đây một lát."

Tần Nhã Linh khẽ nhíu mày: "Làm gì?"

"Em cứ qua đây không phải sẽ biết à? Tôi thế này mà em sợ bị ăn thịt chắc?"

Khoé miệng cô chợt co rút. Này có cần phải nói đến mức đó hay không? Bỏ đi câu sau không được à?

Cô đứng lên rời khỏi ghế đi đến bên cạnh hắn, dừng lại cách hắn một sải tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, xoè tay ra trước mặt: "Tay!"

Tần Nhã Linh trợn tròn mắt: "Làm gì?"

Không trả lời cô, Tề Phong tức tốc cầm lấy bàn tay cô kéo về phía điện thoại đang đặt trên bàn, giữ chặt ngón trỏ ấn lên màn hình điện thoại.

Cùng với hành động của mình, hắn giải thích: "Lưu vân tay của em ở khoá cửa. Sau này em chỉ việc đưa ngón trỏ vào mã vân tay là được, không cần tôi phải lê tấm thân này ra mở cửa cho em nữa.

Tần Nhã Linh kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vậy mà tin tưởng cho cô tự tiện lui tới sao?

"Anh không sợ tôi khiêng cả nhà anh đi à?"

Tề Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười như không cười: "Ồ, vậy đành ủy khuất cho em rồi, trong nhà này chẳng có gì đáng giá cả. Thứ đáng giá nhất cũng chỉ có người đang ở trước mặt em mà thôi. Em có muốn khiêng đi không? Tôi thì rất sẵn lòng đấy!"

Hắn nói như thế cũng không phải vô căn cứ. Trong nhà hắn đích thực cũng chỉ có vật dụng trong nhà và mấy thứ đồ trang trí linh tinh mà thôi, tuy cũng đáng tiền nhưnh ai lại đến trộm đi những thứ đó, bán thì không bán được, mang về thì cũng phải xem có vận chuyển đi được không.

Lại nói toàn bộ khu nhà ở đây đều là hộ gia đình giàu có nên chẳng ai thèm đi ăn trộm những món đồ linh tinh làm gì, còn dân ngoại lai muốn ra vào nơi này cũng phải được thông qua bảo vệ, cho nên hắn tuyệt đối an tâm sẽ không bị tình trạng nửa đêm trộm đến viếng, dù có đi công tác và năm ngày nửa tháng mà không đóng cửa cũng chẳng lo lắng.

Còn hắn, trị giá con người không thể đong đếm bằng tiền được, chỉ cần dựa vào cái đầu có IQ cao chót vót cùng với hai tầng thân phận của hắn, đủ để khiến cho người sở hữu hắn một bước lên mây.

Quan trọng là, hắn chịu thuộc sở hữu của người khác hay không mới là chuyện đáng để bàn. Cha mẹ hắn còn chưa đủ trình để khiến hắn chịu vâng phục đâu, may ra là lão bà tương lai của hắn. Mà người này là ai vẫn còn là một ẩn số vô cùng lớn.

Bị ánh mắt cùng giọng điệu mờ ám của người nào đó chiếu tới, Tần Nhã Linh theo phản xạ tự nhiên né tránh đi, lại muốn rút tay về. Chỉ là bàn tay chính mình vẫn đang bị bàn tay của ai kia nắm chặt.

Thấy hành động rụt rè của cô, hắn khẽ cười quay đầu nhìn về màn hình điện thoại: "Còn chưa xong, em đợi thêm một lát."

Câu nói của hắn thành công khiến cô dừng động tác rút tay về, mà người nào đó lại vô cùng vui vẻ cứ thế ăn đậu hũ của cô.

Xúc cảm mềm mại theo từng dây thần kinh truyền tới não bộ khiến cho hắn hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn nắm tay nữ nhân, cảm giác vô cùng tốt, thật muốn lâu hơn một chút, còn muốn tham lam hơn muốn được cùng cô mười ngón đan xen. Nếu mà được như thế, cảm giác chắc còn tốt hơn nhiều nhỉ?

Mê luyến thì mê luyến, cuối cùng hắn cũng phải buông tay cô ra.

Nhìn bàn tay trống không của chính mình, hắn chợt cười khổ. Xem ra ngày tháng sau này của hắn không dễ sống rồi.

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ mã hoá vân tay của em lên khoá cửa. Khi em trở về là có thể tự mở cửa mà vào."

Tần Nhã Linh khẽ "ừm" một tiếng, sau đó lại đi trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục cầm muỗng ăn cháo hòng che đi tâm trạng bất thường của chính mình.

Lúc nãy Tề Phong cầm lấy tay cô, ban đầu cô thật sự có chút hoảng hốt cùng sợ hãi nên ngay lập tức muốn rút tay về, sau khi bị hắn nắm chặt lại lần nữa, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp và an tâm đến lạ. Sự mâu thuẫn đan xen này khiến cô thật sự bất an.

Nhẹ lắc đầu xua tan ý nghĩ vừa thoáng qua, cô cười tự giễu chính mình, chắc là bản thân suy nghĩ quá nhiều mà thôi, không thể nào là cảm giác kia được, chắc chắn không phải!

Nhìn người đối diện có vẻ không thoải mái cho lắm, Tề Phong lại một lần nữa cười khổ. Xem ra hắn đã hành động lỗ mãng rồi, tốt nhất nên kiềm chế lại, tránh cho cô có ý nghĩ tiêu cực về hắn.

"Vậy tôi đi làm chút việc. Em cứ làm việc của em đi."

Dứt lời, Tề Phong đứng lên với hai cây nạng, sau đó rời đi tiến về phía phòng khách.

"Jason!" Hắn lên tiếng gọi.

Jason đang thả hồn vào điện thoại thì bất ngờ bị điểm danh, anh ta giật bắn mình đứng lên, xém chút điện thoại trên tay cũng không giữ được.

"Dạ, sếp!" Jason hô hào.

Tề Phong lườm anh ta một cái, lạnh lùng lên tiếng: "Cầm văn kiện theo tôi lên lầu."

Không cần biết đối phương phản ứng thế nào, hắn ngay tức thì quay lưng, chống nạng khập khiễng bước từng bước khó nhọc đi lên từng bậc cầu thang.

Jason nhìn theo nhe răng cười trên nỗi đau của người khác.

Bao nhiêu năm quen biết hắn, hôm nay chính là lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong bộ dạng thảm thương thế này, không cao hứng mới là lạ. Cho chừa cái tội suốt ngày mặt lạnh khiến hắn chạy ngược chạy xuôi xử lý một đống công việc hắn giao phó.

Ai biểu người ta là Boss lớn cơ chứ, hắn tuy là bạn thân nhưng cũng chỉ là anh thư ký bé nhỏ, làm sao chịu được lão đại cả ngày hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần?

Liếc mắt về phía phòng ăn, khoé miệng anh ta cong lên thấy rõ. Hình như lão đại rất là sợ chị dâu nhỏ nha. Xem ra phải bám đùi chị dâu nhỏ thật tốt mới được, biết đâu ngày nào đó được chị dâu nhỏ bảo vệ thì sao?

Cầm theo chồng văn kiện và túi da công sở, Jason vội vã cất bước theo sau. Đầu năm nay làm thư ký cho người ta cũng không dễ sống đâu.

Sau khi an vị tại bàn làm việc, Tề Phong phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Jason cất giọng nghiêm nghị: "Báo cáo lịch trình công việc đi."

Jason nuốt nước miếng cái ực, sau đó chưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc, bắt đầu công việc thường ngày của mình.

Đặt chồng văn kiện cần ký tên sang một bên, Tề Phong ngẩng đầu nhìn Jason: "Lịch trình trong một tháng tới nếu như không có việc gì tôi cần phải ra mặt thì cậu và Thomas thay nhau xử lý đi."