Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 37: Anh sẽ không để em rời đi nữa



Hôm sau, Tần Nhã Linh vẫn giữ nguyên thói quen chạy bộ, tầm sáu giờ, cô mở cửa nhà bước ra ngoài. Chỉ là khi vừa quay đầu liền bắt gặp hình ảnh người đàn ông có gương mặt cùng thân hình hoàn mỹ trong bộ đồ thể thao màu trắng nửa ngồi nửa đứng ở mui chiếc xe thể thao màu đen vô tình trở thành bức tranh sống động đối lập khiến người xem không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Trong lòng cô âm thầm thốt lên: "Quá đẹp mắt rồi!"

Lặng lẽ hít sâu một hơi ổn định tinh thần, cô chầm chậm bước về phía người đàn ông kia, cười gượng gạo: "Sao anh lại đến đây?"

Tề Phong đứng thẳng người đối diện cô, nhẹ giọng nói: "Đợi em."

Cô tỏ ra kinh ngạc: "Đợi em? Đợi em làm gì? Bây giờ mới sáu giờ mà thôi."

Hắn nhún vai: "Như em thấy, chạy bộ."

Cô nhìn hắn trân trối, thật sự là cạn lời. Đợi cô chạy bộ sao? Lỡ như hôm nay cô không dậy sớm được chẳng lẽ hắn cứ thế đợi cô ở đây? Lại nói, hắn đã đợi ở đây được bao lâu rồi?

Cô không nhịn được khúc mắc, nhíu mày hỏi: "Anh đến đây từ khi nào?"

"Không lâu lắm."

Thực tế hắn đã lái xe đến đây hơn một tiếng rồi. Đêm qua hắn trằn trọc không ngủ được, trong lòng cứ lâng lâng khó tả suy nghĩ về cuộc nói chuyện tối qua của hai người. Mãi đến khi trời hưng hửng sáng mà hắn vẫn không sao đi vào giấc ngủ thế là hắn quyết định thức luôn, sau đó thay đồ lái xe đến trước cửa nhà cô chờ đợi, chỉ mong sớm được nhìn thấy cô.

Hôm qua cô mới trở về, hắn cũng không dám chắc sáng nay liệu cô có dậy sớm chạy bộ hay không. Hắn chính là đang đánh cược nên mới lái theo con xe này đến đây. Kết quả, hắn cược thắng rồi.

Tần Nhã Linh nhìn dáng vẻ của Tề Phong thêm một lần, lại liếc nhìn mui xe còn đọng sương sớm cô liền biết hắn đến đây được một đoạn thời gian rồi nhưng mà cũng không muốn vạch trần, dù sao người ta cũng là đến tìm mình, không muốn mình áy náy mà thôi.

Cô thở dài một cái, đối hắn nói: "Vậy, chạy bộ thôi."

Dứt lời, cô cất bước chạy về phía trước, hắn mỉm cười chạy theo sóng vai bên cô. Chạy một đoạn rồi nhưng hai người vẫn im lặng không ai lên tiếng.

Bình thường Tần Nhã Linh sẽ chạy quãng đường dài mất tầm một giờ đồng hồ nhưng hiện tại bầu không khí cứng nhắc này khiến cô không có tâm trạng để chạy tiếp được nữa đành rút ngắn quãng đường chạy lại, hướng người bên cạnh lên tiếng hỏi: "Mấy giờ anh đi làm?"

Tề Phong hơi ngẩn người một chút vì kinh ngạc khi thấy cô mở miệng hỏi, cho nên hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời: "Cũng không cố định thời gian, anh muốn đi lúc nào cũng được."

Cô nhíu mày khi nghe câu trả lời của hắn, hỏi tiếp: "Công ty anh làm việc lúc mấy giờ?"

Lần này hắn cho dù có muốn nói dối cũng không dám, bởi vì trong nhà cô còn có một người làm ở công ty hắn, lỡ như để cô phát hiện mình nói dối, có khi nào trực tiếp nghỉ chơi với hắn không?

Cuối cùng dù muốn dù không, hắn vẫn phải thành thật trả lời: "Chín giờ."

Cô gật đầu: "Vậy cùng nhau ăn sáng đi. Bây giờ trở về đi siêu thị, em làm đồ ăn sáng cho anh."

Tề Phong nghe cô nói vậy không khỏi thụ sủng nhược kinh, sững sờ dừng lại bước chân, á khẩu không nói nên lời nhìn theo bóng lưng cô đang xa dần.

Thấy hắn đột nhiên dừng lại, cô cũng dừng lại quay đầu nhìn hắn, sau đó tiến lại gần hắn hơn, nhíu mày hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Hắn nhìn chằm chằm cô: "Em vừa nói gì?"

Cô thản nhiên trả lời: "Đi siêu thị mua đồ nấu bữa sáng. Những đồ cũ hẳn là không dùng được nữa rồi, anh đã bỏ đi chưa đấy?"

Hắn gật đầu: "Giúp việc đã dọn dẹp rồi."

Cô cười nhẹ: "Vậy đi thôi. Tranh thủ một chút sẽ làm được nhiều món, kịp giờ anh đến công ty."

Hắn nhe răng cười: "Được, trở về anh đưa em đi. May mắn hôm nay có lái xe tới."

Khoé miệng cô chợt co rút. May mắn lái xe tới gì chứ? Hắn chính là như vậy nên cô mới đề xuất cái ý tưởng này có được không?

Đi một chuyến đến siêu thị gần khu nhà họ ở, không mất quá nhiều thời gian liền đã mua được kha khá đồ ăn tươi ngon vừa được sắp lên kệ.

Tề Phong hai tay xách túi lớn túi nhỏ bước đến cửa nhà, Tần Nhã Linh hai tay lại trống không nhìn hắn lên tiếng: "Để em cầm cho, anh mở cửa đi."

Hắn lắc đầu: "Không cần, em mở cửa là được rồi."

Cô nhìn hắn sâu thêm một giây, sau đó đặt ngón trỏ lên nút vân tay. Cánh cửa tức thì được mở ra, trong lòng cô thì lại khẽ rúng động, tự hỏi chính mình: hắn vậy mà vẫn chưa xoá đi vân tay của cô sao?

Đẩy cửa bước vào trong, cô đứng nép sang một bên để hắn đi vào sau đó đóng cửa lại rồi đi theo hắn vào phòng bếp.

Nhìn căn nhà rộng thênh thang nhưng lại lạnh lẽo, cô không tự chủ được lại hỏi: "Sao anh không sống cùng gia đình. Ba mẹ anh chẳng phải đều sống ở thành phố này sao?"

Tề Phong chột dạ nhớ lại câu nói trước đây không lâu của mình khi cô cũng hỏi một câu tương tự như vậy. Bây giờ cô biết hắn là thái tử gia The Wind rồi, hắn có chối cũng không có khả năng, cười trừ: "Anh quen sống một mình rồi. Với lại ba mẹ anh cũng có công việc của mình, đâu rảnh quan tâm đến anh."

"Vậy sao không tìm bạn gái lập gia đình để có người bầu bạn?"

Hắn nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Đã từng, bác em cũng không ít lần mai mối nhưng không ai chịu được tính khí của anh, liền không có cuộc gặp thứ hai. Vài lần như thế anh cũng chẳng tha thiết gì nữa. Em cũng đã nói tình cảm là không thể miễn cưỡng đó sao? Có duyên thì sẽ còn gặp lại, cũng giống như em với anh vậy. Em nói có phải không?"

Nói xong câu này, hai mắt hắn nhìn cô đầy thâm tình dõi theo nhất cử nhất động của cô. Thấy cô có chút sững sờ không được tự nhiên, hắn biết cô đã dao động rồi, cô chỉ là vì một lý do nào đó mà từ chối hắn thôi. Nhưng mà không sao, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, mưa dầm thấm đất, chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ mở lòng với hắn.

Đúng như hắn nghĩ, Tần Nhã Linh thật sự bị dao động rồi. Chính cô cũng không biết vì sao bản thân đã tự nhủ sẽ không lại gần hắn nhưng hành động và lời nói lại đi theo hướng ngược lại. Ví như bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại đề xuất muốn làm bữa sáng cho hắn nữa?

Vội vàng né tránh ánh mắt hắn, cô lấy đồ trong túi ra chuẩn bị chế biến, đối hắn nói: "Anh đi tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn sáng. Rất nhanh sẽ xong."

Dứt lời, cô liền quay sang cặm cụi với đống đồ vừa mua về, không muốn cùng hắn tiếp tục cái không khí mập mờ này.

Người nào đó dõi theo hành động của cô, trong lòng tràn ngập vui vẻ khi thời khắc ngọt ngào này lại trở về bên cạnh hắn. Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười đắc ý, thầm nói: "Nhã Nhã, lần này anh sẽ không để em rời đi nữa đâu."

Quay gót trở về phòng tắm rửa thay đồ, lúc Tề Phong trở lại phòng bếp thì Tần Nhã Linh vẫn còn chưa làm đồ ăn xong. Hắn đứng dựa vào cửa dõi theo từng hành động của cô, miệng lại không tự chủ mà cong lên.

Nếu như ngày nào hắn cũng được nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tốt biết mấy, giống như cô vợ nhỏ vì chồng mà chuẩn bị bữa sáng tình yêu. Có trời mới biết hắn lúc này muốn tiến đến ôm cô vào lòng nhiều như thế nào, tự hỏi đến khi nào chính mình mới có thể tùy ý được làm điều đó?

Nhưng mà hắn cũng thật sự luyến tiếc cho đôi tay tài hoa ngọc ngà của cô. Nếu như sau này cô thật sự ở bên hắn rồi, hắn chắc chắn sẽ không để cô phải bước vào nơi tràn ngập khói dầu như thế này, hắn sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay không bao giờ để cho cô phải vất vả, cho dù vì hắn cũng không được.

Làm xong món cuối cùng, Tần Nhã Linh quay lưng lại thì liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chăm chú thì có vẻ không được tự nhiên, cười gượng: "Xong rồi, anh lại đây ngồi đi."

Tề Phong bước tới kéo ghế ra ngồi xuống. Nhìn một bàn đồ ăn phong phú trước mặt, hắn không khỏi co rút khoé môi: "Em lại muốn nuôi anh thành heo à?"

Cô tiếp tục cười gượng: "À, thói quen. Không sao, không cần phải ăn hết đâu mà."

Hắn gật đầu: "Cùng nhau ăn đi."

Bữa sáng diễn ra trong không khí hài hoà tuy rằng không ai nói với nhau câu nào. Cho đến khi hắn không còn ăn nổi nữa, hắn mới dừng đũa ngẩng đầu nhìn cô lên tiếng hỏi: "Khi nào em đi làm?"

"Trở về thay đồ liền đi."

"Anh đưa em đi."

Nghe câu này, Tần Nhã Linh bất giác khựng lại vài giây, sau đó lắc đầu: "Không cần, em tự đi được."

Tề Phong chợt nghiêm túc: "Nhã Nhã, anh biết em đang nghĩ gì. Hiện tại em chưa thể chấp nhận anh nhưng mà cho anh một cơ hội được đến gần em có được không? Ít nhất cho anh gặp em mỗi ngày để chúng ta có thể hiểu nhau hơn, hoặc là để anh đưa đón em đi làm cũng được."

"Không cần phiền anh như thế đâu mà!"

"Không phiền, anh cầu còn không được."

Nhìn nét mặt vừa mong mỏi vừa cố chấp của hắn, cô thật sự không cách nào nói một chữ "không" hoặc là có lẽ trong thâm tâm cô đã mở lòng rồi, chỉ là cô cố tình gạt bỏ mà thôi.

Cuối cùng cô thoả hiệp: "Được."