Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 7: Giáo huấn Tần Trọng Hải - Đi Mỹ



Trời sẩm tối, Tần Trọng Hải đi làm trở về liền bị Tần Nhã Linh túm cổ giáo huấn.

"Vì sao không đi Mỹ nhận đào tạo?"

Tần Trọng Hải không dám nhìn thẳng chị mình, ấp úng trả lời: "Em không muốn đi. Làm việc ở trong nước cũng rất tốt, không phải xa nhà, đi làm gần, chi phí ít, lương cũng cao. Chị nghĩ xem không tốt à?"

Mặc dù cậu là con út, phía trên còn có anh cả và người chị sinh đôi với Tần Nhã Linh nhưng cậu lại sợ cô nhất, cũng kính nể nhất.

Người chị sinh đôi với cô - Tần Diệu Linh so với cô thì cứ như một trời một vực, bao nhiêu Gen trội cô đều hưởng hết cả.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của hai chị em luôn bị đem ra so sánh, một người thì ở tận trên cao, một người thì ở tận dưới đáy. Nếu không phải hai người có gương mặt giống nhau đến chín phần, có khi ba mẹ cô sẽ cho rằng chính mình ẵm lộn con của người khác.

Tần Diệu Linh tốt nghiệp Trung học thì cũng không tiếp tục học nữa, ba năm sau thì kết hôn rồi sinh con, đến nay con gái đầu lòng Lưu Khánh Đan đã sắp ba tuổi.

Còn cô thì dĩ nhiên là tiếp tục học đại học bởi vì trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không những đậu mà còn là thủ khoa của trường. Tốt nghiệp đại học cũng là sinh viên ưu tú nhất khoa năm đó.

Không những thế, cô còn là một nhà thiết kế thời trang nổi danh, lại còn am hiểu về cơ khí máy móc, IT cũng thông thạo, nhất là về mảng lập trình phần mềm và còn là một hacker đỉnh cao.

Tần Trọng Hải có được ngày hôm nay cũng do phần lớn được cô chỉ dạy và hướng tới con đường IT cho cậu từ rất sớm. Bài thi mới đây do tổng bộ SLC tổ chức, ý tưởng cho phần thi chắp vá lỗ hổng bảo mật chính là của cô, phần thi tự luận viết bằng tiếng Anh cũng do cô giúp cậu ta chỉnh sửa.

Có lẽ chính vì điều này mà hắn từ bỏ chuyến đi Mỹ nhận đào tạo vì cho rằng bản thân mình có được cơ hội này là nhờ có cô, khi cô cần có người thân ở bên cạnh thì cậu không thể nói bỏ mặc liền bỏ mặc.

Đúng là ông trời không bao giờ cho một người tất cả những điều tốt nhất trên thế gian, có được thứ này thì đồng nghĩa với mất thứ khác, và cô cũng không ngoại lệ.

Có được sự nghiệp thành công nhưng tình trường thì lại lận đận, cô thà rằng bản thân không lựa chọn bước đi trên con đường ấy. Một bước sai vặn dặm đau! Cô đã được cảm thụ hết thảy rồi.

Tần Nhã Linh lặng lẽ thở dài. Cô biết em trai mình chỉ đang cố an ủi mình mà thôi, cậu chính vì người chị là cô mà cả tương lai cũng không tính toán.

Dù gì thì Tần Trọng Hải cũng từ bỏ rồi, Trịnh Ân cũng nói là sẽ còn cơ hội, thôi thì chờ năm tới công ty cậu ta lại tổ chức thi, cô cố hết sức giúp hắn để bù đắp vậy.

"Được rồi, nếu em đã nghĩ như thế thì chị cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng mà lần sau nếu có chuyện hệ trọng như vậy, nhất định phải nói cho chị biết có được không? Đừng tự ý quyết định rồi còn không thèm nói cho chị biết nữa chứ!"

Thấy cô đã không còn gặng hỏi nữa, Tần Trọng Hải biết mình đã được qua cửa, liền chân chó chạy đến khoác lấy vai cô, nhe răng cười: "Em biết rồi mà. Lần sau nhất định sẽ cho chị biết đầu tiên!"

Cô liếc xéo hắn: "Còn dám có lần sau?"

Hắn làm bộ giơ tay thề thốt: "Nhất định không có lần sau!"

Một tháng sau đó, Tần Nhã Linh liên tục vẽ thiết kế nội ngoại thất cho công ty Tần Trọng Khang, làm kế hoạch thay đổi quy mô từ chỉ chuyên về trang trí nội thất thành công ty Sản xuất thương mại và dịch vụ về ngành xây dựng.

Đầu năm sau, công ty Khang Huy bắt đầu tung ra những bản thiết kế mới và một mình chiếm lĩnh thị trường. Rất nhiều các nhà đầu tư và nhà thầu công trình đều tìm đến ký hợp đồng khiến cho trên dưới công ty đều bận tối mắt tối mũi, nhất là người kiêm việc thiết kế như Tần Nhã Linh.

Cảm thấy bản thân không còn gượng nổi nữa, cô quyết định chỉ dạy cho một số nhân viên thiết kế mà cô đặt niềm tin sẽ không vì cái lợi mà rời bỏ công ty đi đầu quân cho đối thủ cạnh tranh.

Và dường như những người đó đều không khiến cô thất vọng. Có mấy người được công ty khác mời về với mức lương cao hơn nhưng họ vẫn không rời bỏ công ty Khang Huy mà đi.

Có lẽ ông trời không cho cô con mắt nhìn đàn ông nhưng bù lại lại cho cô con mắt biết nhìn người đáng để tin tưởng, thật sự mãn nguyện rồi.

Khang Huy đi vào ổn định thì cũng đã gần cuối tháng hai. Tiếp theo sẽ là kế hoạch đi Mỹ giúp Tần Thu Ngọc.

Sau khi gọi điện thoại cho Trịnh Ân thông báo tuần sau cô sẽ sang Mỹ, anh ta tỏ ra vô cùng cao hứng, lại muốn về nước dẫn cô đi nhưng cô thẳng thừng từ chối vì không muốn làm phiền đến anh.

Một hồi nói qua nói lại, cuối cùng Tần Nhã Linh cũng đồng ý để cho Trịnh Ân ra sân bay đón. Kết quả hiện tại, hai anh em đang từ sân bay ra đến bãi đỗ xe để trở về nhà anh ta.

Ngồi trên chiếc Bentley sang trọng, Tần Nhã Linh nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn đường phố San Jose đông đúc náo nhiệt, so với đường xá trong nước thì rộng lớn hơn, nhất là những con đường cao tốc nối các khu đô thị với nhau nhưng được cái không khí rất trong lành và mát mẻ, không giống như nơi gia đình cô ở, khá là nóng nực và ô nhiễm.

Nhà của Trịnh Ân thuộc khu nhà cao cấp nằm trên đồi, được đánh giá là một trong những khu vực có giá nhà đắt đỏ nhất San Jose, cách sân bay quốc tế tầm hơn ba mươi phút đi xe.

Chiếc Bentley rẽ vào tầng hầm một ngôi nhà hai tầng có khuôn viên trồng hoa xung quanh.

Bước xuống xe nhìn ngắm nơi mà sắp tới cô sẽ ở một thời gian, Tần Nhã Linh vô cùng vui vẻ đánh giá: "Anh họ, nhà của anh cũng thật là lớn nha!"

Trịnh Ân giúp cô kéo vali hành lý, xoa đầu cô cười: "Vậy có muốn ở đây cùng anh luôn hay không?"

Cô ôm lấy cánh tay anh ta, bày ra bộ dáng trẻ con: "Ai nha, tính nuôi em nổi không? Tốn cơm tốn gạo lắm đó!"

"Vậy anh càng phải nuôi em đến béo mập mới được, tránh sau này có người nói anh không nuôi nổi?"

"Ha ha..."

Hai anh em phá lên cười, sau đó cùng nhau đi vào nhà.

Vợ Trịnh Ân - Tiêu Thục Quyên nhìn thấy Tần Nhã Linh và chồng đã về thì từ trong bếp bước nhanh đến chỗ hai người, tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Nhã Nhã, em đến rồi. Có mệt hay không?"

Cô hướng Tiêu Thục Quyên nở nụ cười hoà ái: "Cảm ơn chị, em rất tốt. Sắp tới phiền chị chiếu cố rồi!"

Tiêu Thục Quyên gõ trán cô một cái, mắng yêu: "Con nhóc này, người một nhà mà cứ xem chị như người xa lạ thế hả? Mau lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm, chị làm toàn món em thích thôi đấy!"

"Vậy em không khách sáo đâu nha!"

Nhìn sang Trịnh Ân, Tiêu Thục Quyên thúc giục: "Anh đưa Nhã Nhã lên phòng đi."

Sau khi dẫn Tần Nhã Linh lên phòng, Trịnh Ân liền rời đi trả không gian riêng cho cô làm quen với nơi ở mới.

Nhìn một lượt gian phòng, khoé miệng cô không khỏi co rút mạnh. Cái màu hồng này thật sự có chút nhức mắt rồi có được không?

Cô năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, vậy mà Trịnh Ân vẫn còn nghĩ cô là thiếu nữ trẻ tuổi mơ mộng mình là công chúa nhỏ hay sao? Thật sự là hết cách với ông anh này!

Biết làm sao được, ai biểu cô là đứa em họ mà anh yêu nhất làm chi, Tần Diệu Linh cũng là em họ đấy nhưng lại chẳng được hưởng sự đãi ngộ duy nhất này đâu.

Lại nói anh ấy không có em gái, cho nên mới xem cô như em gái ruột mà đối đãi đây mà!

Tắm rửa xong xuôi, Tần Nhã Linh đi xuống phòng bếp.

Lúc này cũng đã sẩm tối, Tần Thu Ngọc cũng đã trở về, so với ngày thường thì thật sự là rất sớm.

Chồng bà đã tạ thế được vài năm cho nên bà cũng chẳng buồn về nhà sớm, bình thường phải tám, chín giờ tối bà mới về đến nhà, có hôm bận bịu đến nửa đêm luôn.

Trịnh Ân cũng không ngoại lệ, những ngày tăng ca anh cũng luôn về nhà rất trễ cho nên bàn ăn vào thời điểm này thường chỉ có ba mẹ con Tiêu Thục Quyên mà thôi.

Hôm nay chính là một ngày hiếm hoi có đủ cả gia đình Tần Thu Ngọc, cả em trai Trịnh Ân - Trịnh Tuấn cũng tan ca sớm để trở về nhìn mặt cô em họ đã mấy năm không gặp.

Cả bàn ăn đều vô cùng nhộn nhịp, ai nấy đều tỏ ra vô cùng vui vẻ khi có mặt của Tần Nhã Linh.

Xem ra, thay đổi môi trường sống một thời gian cũng là một quyết định sáng suốt, khiến cho tâm tình của cô thoải mái hơn nhiều.

Nếu như có thể, cô thật sự muốn ở đây không trở về nữa. Đáng tiếc, cô còn có việc không thể buông bỏ, cho nên một khi đạt được mục đích, cô sẽ phải trở về để hoàn thành. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.