Tổng Tài Yêu Thủy Tinh

Chương 5



"Ưm..." Vừa mở mắt ra, lồng ngực màu đồng cổ trần trụi của người đàn ông gần ngay trước mắt. Nghê Thủy Thức kinh hãi, gương mặt lại đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông lõa thể.

Cơ thể Giang Lăng vì được thường xuyên tập luyện nhiều năm, cực kỳ cường tráng, to lớn, cơ gân rõ ràng, cơ bắp rắn chắc, lại có độ đàn hồi, lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính.

Nhưng điểm chết người là... vật nam tính nóng bỏng kia của anh lúc này đang nằm giữa hai kẽ mông của cô, độ cứng cùng sự mạnh mẽ khiến trong lòng cô kinh hoảng. Gốc cây to nóng bỏng này, chút nữa sẽ vào trong cơ thể cô sao?

"Đến đây sờ xem, cảm nhận một chút, tôi sẽ dùng nó từ từ yêu em thật tốt." Nhìn thấy kinh hoảng trong mắt cô, Giang Lăng lại nổi lên ý xấu trêu đùa cô.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên anh đối xử ôn nhu với một cô gái như vậy. Nếu là cô gái khác, anh chắc chắn không phải lập tức phất tay bỏ đi thì là trực tiếp công thành chiếm đất, làm gì có bộ dáng kiên trì giống như bây giờ.

Cô giống như một trang giấy trắng thanh thuần, gợi lên sự thương tiếc sâu trong nội tâm của anh. Dù anh biết rõ, sự thanh thuần của cô có lẽ chỉ là ngụy trang. Có lẽ mục đích cuối cùng của cô chính là vị trí Giang thiếu phu nhân. Có lẽ tất cả mọi thứ đều là trăm phương ngàn kế của cô. Nhưng bây giờ, anh không có cách nào buông tay cô một cách đơn giản như vậy.

Anh vốn tưởng rằng cô gái bình thường này không có gì lạ, lúc này lại như hoa hồng nở rộ, toát ra sự gợi cảm, diễm lệ, khiến anh không sao rời mắt được.

Không nói lời gì, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, kéo đến vật nóng bỏng dưới hạ thể mình, để cho cô cảm nhận được nhiệt tình và to lớn của anh.

"Thật lớn..." Nghê Thủy Tinh kinh ngạc kêu lên, cô không biết phải làm gì, cả người mềm nhũn ỷ lại nằm trong lồng ngực nam nhân; bộ ngực tuyết trắng phập phồng lên xuống, kéo theo đôi nhũ hoa cũng run rẩy theo.

"Vừa rồi tôi làm cho em sung sướng như vậy, bây giờ không phải nên đến phiên em làm cho tôi thoải mái một chút sao?"

"Tôi... tôi nên làm thế nào?" Con ngươi xinh đẹp của cô ẩn chứa ánh sáng dịu dàng, tản ra hơi thở thanh mát, kích thích dục vọng của đàn ông.

"Rất đơn giản, em dùng hai tay, nhẹ nhàng cầm nó."

Giang Lăng đã nắm hai tay cô, bao phủ lên vật nam tính của mình. Quả nhiên, xúc giác mềm mại của cô nhẹ chạm lên sảng khoái như trong tưởng tượng.

"Sau đó, em vừa xoa tôi vừa chuyển động qua lại, ma sát trên dưới. Nhớ kỹ, lực đạo nhất định phải nhẹ nhàng, tiểu đệ của tôi vậy mới có thể thoải mái." Giang Lăng giống như một thầy giáo hòa nhã, ân cần dụ hoặc.

Hai tay Nghê Thủy Tinh cầm vật nóng như lửa kia, không dám buông ra. Nó nóng như vậy, lớn như vậy, lại cứng nữa; chân tay cô xấu hổ luống cuống, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể kiên trì, theo sự chỉ dẫn của người đàn ông mà vỗ về, chơi đùa.

"Là thế này phải không?" Cô vừa chậm rãi vuốt ve vừa đáng thương nhìn anh.

"Không sai, chính là như vậy... Đúng, từ gốc đến đỉnh đều phải cầm lấy..." Giang Lăng hít một hơi khí lạnh, cảm nhận được cảm giác khoan khoái dễ chịu truyền đến toàn thân.

Cả người cô không mặc gì dựa vào trong người anh, ngọc cơ như tuyết, làn da mềm mại tựa như một dải tơ lụa ấm áp, dính sát vào lồng ngực hắn. Bàn tay nhỏ bé ấm áp mang theo chút e thẹn, tỉ mỉ vuốt ve vật nam tính của anh, kỹ năng thì không cần phải nói, cực kỳ trúc trắc.

*cơ: mỹ hiệu để gọi người phụ nữ đẹp

Nghĩ đến việc cô vẫn còn là xử nữ, nội tâm Giang Lăng bốc hỏa, hạ thể càng thêm căng phồng lên.

Nghê Thủy Tinh cảm nhận rõ ràng, không khỏi kinh hãi, vội liếc nhìn anh một cái rồi lại xấu hổ qua mặt qua một bên, không dám nhìn anh.

"Tiếp tục, đừng dừng lại." Giang Lăng cười tà ác, tay phải ôm tấm lưng bóng mịn của cô, tay trái thành thục vuốt ve tuyết nhũ mê người của cô.

"A..." Nghê Thủy Tinh thở nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại dưới sự xoa nắn của anh khẽ run rẩy, tuyết nhũ nhộn nhạo.

Dục hỏa Giang Lăng ngày càng tăng, càng ra sức trêu chọc thân thể cực kỳ mẫn cảm của cô, thưởng thức thần sắc quẫn bách khó xử của cô khi vừa cố gắng né tránh, vừa phải chăm sóc 'tiểu đệ đệ' của anh.

Dần dần, thủ pháp của cô bắt đầu thuần thục hơn, động tác cũng dần dần nhanh hơn. Từng đợt khoái cảm từ hạ thể lan truyền đến tứ chi.

Giang Lăng thoải mái ôm lấy giai nhân nhu thuận trong lòng, hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của cô, hai tay tùy ý di chuyển trên thân thể bóng mịn. Làn da trắng nõn nà của cô khi được anh cẩn thận âu yếm nhẹ ửng hồng.

Chân ngọc thon dài của cô và anh giao triền, vùng tam giác theo động tác lắc lư của cô như ẩn như hiện, nội tâm Giang Lăng khẽ động, ngón tay lại tham luyến xuống dưới nơi thủy huyệt lần nữa.

"A... Không được..." Động tác của cô lập tức ngừng lại, trong con ngươi tràn đầy sương mù.

Giang Lăng biết không thể nóng vội nên buông tay ra, lại kéo bàn tay nhỏ bé của cô, mò lấy nam căn: "Ở đây cũng phải nhẹ nhàng chăm sóc mới được." Anh từng bước một dạy cô làm sao để khiêu khích thân thể của anh.

Ánh trăng trước cửa sổ yên lặng rót vào, hình như cũng vì một màn sắc tình trước mắt mà xấu hổ đỏ mặt.

Nghê Thủy Tinh không dám nhìn hạ thể người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kiều diễm, giống như một ngọn lửa xinh đẹp. Theo chỉ dẫn của anh, đầu ngón tay của cô rơi xuống gốc vật nam tính, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Em phải nhìn tôi." Giang Lăng chạm vào hai má cô, nhẹ giọng nói bên tai: "Em phải chú ý sắc mặt và phản ứng của tôi, như vậy mới có thể biết làm sao để tôi thoải mái hơn." . Truyện Điền Văn

Nghê Thủy Tinh nhìn Giang Lăng cầu xin, biểu tình cực kỳ quẫn bách. Anh nhìn cô thật sâu, hai tròng mắt tối tăm kiên định lộ ra tia cảnh cáo. Anh sẽ không dừng lại, trừ phi cô làm được điều anh muốn cô làm.

Lông mi không ngừng run rẩy, Nghê Thủy Tinh từ bỏ việc phản kháng, tiếp tục động tác trong tay.

Vật nam tính của anh thật lớn, thật nóng! Hơn nữa hình như so với vừa rồi càng lớn thêm mấy phần, nhìn vật nam tính cứng rắn như sắt ở trong bàn tay nhỏ bé cô 'giơ nanh múa vuốt' đứng thẳng lên, đầu dương v*t còn có chút động, khiến cổ cô gần như đỏ lên.

"Tốt... Chính là như vậy... Em đúng là một học trò giỏi..."

Năng lực học tập của cô rất mạnh, chỉ chốc lát sau đã học xong cách nhìn mặt nói chuyện. Cô chú ý quan sát sắc mặt của anh, biết cách xoa nắn làm sao mới có thể khiến anh hài lòng, sau đó sẽ dựa vào phản ứng của anh, điều chỉnh lực đạo và tốc độ của tay.

"Tốt... Rất tốt... Tiếp tục..." Hơi thở Giang Lăng dần dần đứt quãng.

Biết người đàn ông vì do cô vuốt ve mà có khoái cảm, Nghê Thủy Tinh vui mừng; đồng thời, nơi riêng tư cũng bắt đầu phát ngứa, cô bất an cọ cọ thân thể, nhưng lại bị người đàn ông kéo vào trong lòng. Ngửi thấy hơi thở nam tính của riêng mình anh, Nghê Thủy Tinh cảm giác hai má cô càng thêm đỏ bừng.

Giang Lăng không ngừng âu yếm cơ thể cô, nhắm hai mắt, tựa trên đầu giường, như đế vương đang hưởng thụ việc được giai nhân ôn nhu phục vụ. Cô thật sự rất ngọt, ngọt đến mức làm cho anh có cảm giác như đang say.

Duy trì động tác liên tục, tay của Nghê Thủy Tinh có chút mỏi, cô mềm nhũn dựa vào người anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, bộ ngực tuyết trắng phập phồng lên xuống.

Nhìn khuôn mặt thanh lệ mê người của cô, dục hỏa trong lòng như thủy triều kéo tới, không thể đỡ được: "Được rồi!"

Giang Lăng bỗng nhiên ngồi dậy, kéo cô vào trong lòng, chôn đầu xuống hõm cổ của cô. Một nụ hôn ẩm ướt khiến cần cổ trắng nõn của côn thấm ướt nước bọt, dưới ánh đèn sáng bóng yêu mị.

Nghê Thủy Tinh run rẩy không ngừng, giống như con thỏ nhỏ bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, muốn giãy giụa chạy trốn, nhưng vốn dĩ là không thể thoát khỏi cánh tay sắt của người đàn ông.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của cô, đôi mắt ngập nước, sắc mặt e thẹn kiều mị, Giang Lăng động lòng, máu nóng sôi trào, ôm cô vào trong ngực, lấy tay cầm tuyết nhũ no đủ mềm mại của cô, tùy tiện xoa nắn, đồng thời há miệng ngậm lấy, dùng sức mút vào.

"Ưm... ư... ư..."

Dưới kích thích mãnh liệt, thân thể của Nghê Thủy Tinh lại chấn động, giống như một đóa hoa nhỏ yếu đuối, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cô run rẩy.

Mặc dù anh có thể trực tiếp muốn cô, nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên anh kiềm chế dục vọng của mình, kiên nhẫn trêu đùa. Có lẽ là vì đôi mắt sáng của cô quá động lòng người. Có lẽ là vì phản ứng ngây thơ của cô kích động anh. Cũng có thể là vì lý do khác không thể nói rõ... Nhưng Giang Lăng tin, lần đầu tiên từ trước đến nay, kiên nhẫn như vậy với bạn giường.

Từ từ, làn da vốn dĩ hơi lạnh dần dần nóng lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt thanh lệ của cô trần đầy lửa hồng mê loạn, lửa hồng trên thân thể cô bắt đầu đón nhận sự âu yếm của anh, vì bàn tay của anh không ngừng di chuyển mà cúi đầu rên rỉ.

"Có cảm giác à?"

Anh đưa tay về nơi u cốc dưới chân cô, tìm được vị trí chính xác của nụ hoa, ngón giữa linh hoạt nhẹ nhàng tìm tòi, xâm nhập vào âm hộ đã đóng chặt, đi vào trong thủy huyệt ấm nóng.

"A..." Nghê Thủy Tinh hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy như bị điện giật, hai chân vô thức kẹp chặt, nhưng căn bản không kịp ngăn cản sự tấn công của người đàn ông đã bị anh tiến quân thần tốc. "A... không cần... không cần... đừng..."

Cô nắm lấy tay người đàn ông, liên tục thở gấp, tựa như người chết chìm nắm lấy cọng rơm cứu mạng, hy vọng người đàn ông này có thể kéo cô thoát khỏi vòng xoáy kích thích không chịu nổi này.

"Tôi dùng tay... có được không... Không cần cắm vào... Kia... Chỗ đó..." Cô điềm đạm đáng yêu rưng rưng hỏi anh.

"Tiểu ngốc tử, tôi đã sớm nói với em, đêm nay tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em, sớm giác ngộ đi!" Giang Lăng hôn dái tai xinh đẹp của cô, như tình nhân, nói nhỏ bên tai cô.

Mặc dù là lời nói ôn nhu, nhưng ngữ khí cường ngạnh làm cho người ta không phản kháng được.

"A... ưm... a... a..."

Anh kiên định như những gì đã thông báo, ngón tay bắt đầu khuấy động thủy huyệt ẩm nóng mềm mại của cô, ra ra vào vào, ma sát vào vách tường thịt của cô. Mỗi một lần ma sát tạo ra từng đợt khoái cảm, làm xương cốt cô mềm nhũn, chỉ có thể vô lực ngã vào trong lòng người đàn ông, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa sổ màu trắng, mang theo mùi hương hoa hồng. Cành mai lay động, ánh trăng nhẹ nghiêng, xuân ý khắp phòng, tình triều lan tỏa. Trên chiếc giường trong phòng ngủ rộng lớn, người đàn ông to lớn anh tuấn, ôm ấp cô gái trắng trẻo ngây thơ, tùy ý đùa giỡn.

Làn da màu đồng cổ của anh làm nổi bật lên da thịt trắng nõn như tuyết, tạo nên kích thích thị giác mãnh liệt, cũng tăng thêm ý xuân trong phòng.

Giai nhân trong ngực mềm mại không xương thở gấp, khiến không một người đàn ông nào có thể ngăn được loại xúc động này. Giang Lăng không khống chế được nữa, ấn cô ngã xuống giường, tách đôi chân ngọc ngà thon dài của cô ra, quỳ gối giữa hai chân cô, lấy dục vọng nóng rực của mình, nhắm ngay u cốc mỹ lệ kia, cắm sâu vào.

"A... Đau quá..."

Nghê Thủy Tinh thét lên, loại xé rách đau đớn này làm cho khuôn mặt nhỏ của cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt, vách tường thịt chật hẹp co rút lại, vô thức muốn bài trừ con quái vật lớn trong cơ thể ra.

"Đừng khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút, tôi sẽ không ăn thịt em."

Cô muốn kẹp đứt anh sao?

Trên trán Giang Lăng thấm ướt một tầng mồ hôi tinh mịn, bất động trong cơ thể cô, để cho cô thích ứng cảm giác xa lạ này. Vì làm cho cơ thể cô bớt căng cứng lại, anh cúi người, ngậm đôi môi có vẻ hơi tái nhợt của cô, ôn nhu vừa mút vừa hôn, bàn tay cũng trượt đến bộ ngực mềm mại của cô, xoa nắn hai viên trân châu tròn mềm mại, từ từ gia tăng kích thích.

"Ưm...ư..."

"Thủy Tinh..." Giang Lăng thấp giọng gọi tên của cô, đồng thời mạnh mẽ dùng sức xoa nắn tuyết nhũ của cô.

Lần đầu tiên nghe người đàn ông gọi tên của cô, Nghê Thủy Tinh đột ngột nâng mí mắt, trong con ngươi vẫn còn một chút thống khổ, nhưng trong đáy mắt lại toát ra một tia nhu tình ẩn sâu.

"Chết tiệt! Sao em lại chặt như thế?"

Trong cơ thể cô tựa như có một ngọn lửa nóng, chăm chú bao vây lấy anh, không ngừng co rút lại, giống như là đang hôn dương v*t của anh, thiếu chút nữa đã khiến anh đến cao trào.

Anh ôm chặt vai cô, lần nữa hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong khoang miệng mềm mại của cô, quấn quýt cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Nước bọt dung hòa, nơi đầu lưỡi truyền đến một cỗ nhiệt lưu, làm cho toàn thân Nghê Thủy Tinh mềm nhũn, thân thể căng cứng dần yên tĩnh lại, mà trên đầu nhũ hoa lại truyền đến một dòng điện, khiến cho cô bất tri bất giác quấn lấy cổ người đàn ông, cùng anh nhiệt liệt giao triền.

"Có thể động không?"

Biết thân thể của cô mềm mại trở lại, đã làm xong bước chuẩn bị giao hợp, Giang Lăng không hề do dự, phần eo đột ngột tiến về phía trước, đẩy mạnh một cái, liền đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô.

"A..."

Tiến công bất ngờ làm Nghê Thủy Tinh kêu một tiếng, nhưng không còn là thanh âm thống khổ, trái lại có một tia mê loạn không nói nên lời.

Khóe môi Giang Lăng cong lên, biết cô đã có cảm giác, không hề cố kỵ, bắt đầu mạnh mẽ cắm vào rút ra.

"A... a... ưm..." Thân thể mềm mại của cô theo động tác cuồng dã của người đàn ông mà run rẩy, muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này, nhưng nơi riêng tư bị xâm nhập vừa nóng vừa tê, mỗi một lần động cũng làm cho xương cốt cô mềm nhũn.

Từng đợt sóng khoái cảm giống như suối nước mãnh liệt chảy vào thân thể cô, cô cũng không rõ cuối cùng là mình đang chống cự hay là đang chào đón?

"A... Giang Lăng... A... ưm..."

Trong cơn hoan ái không ngừng, người đàn ông chậm rãi nhấc hai chân của cô lên, lộ ra thủy huyệt mê người, kiên định thẳng tiến, đồng thời cúi người, cùng quấn quýt thật sâu với chiếc lưỡi thơm tho của cô.

Nghê Thủy Tinh cảm thấy cả người mình đều bị luồng kích tình thật lớn này cuốn vào vòng xoáy, hơn nữa càng cuốn càng sâu, đến giờ, cô đã bị cơn sóng tình này bao phủ hoàn toàn.

Cho tới bây giờ cô vẫn cho rằng, cô và người đàn ông này không có bất kỳ khả năng nào sẽ ở bên nhau, nhưng mà bất ngờ xảy ra một chuyện khiến cô và anh bị buộc lại với nhau, đồng thời trở thành vợ trên danh nghĩa của anh. Tất cả mọi chuyện này đều giống như chuyện hoang đường trong mơ.

Nhưng mặc kệ anh nhìn cô thế nào, đến bây giờ, trong lòng của cô chỉ có mình anh. Vừa nghĩ đến mình và anh thân cận da thịt, nhiệt tình triền miên, cô liền có cảm giác muốn khóc.

Thật muốn thời gian lúc đó dừng lại, toàn bộ thế giới đều ngưng đọng, như vậy cô vẫn có thể nằm trong ngực anh, vĩnh viễn như trời đất, cho đến khi thương hải tang điền. Cho dù biết rõ, đây chỉ là yêu cầu xa vời không có khả năng thực hiện.

*thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.