Tổng Tài Yêu Thủy Tinh

Chương 6



"Giang Lăng, em... em..."

Cánh môi cô run rẩy tựa như cánh hoa nhỏ bị gió mưa thổi đến, Nghê Thủy Tinh nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt, gần như khó có thể chôn giấu suy nghĩ trong lòng.

"Em..."

Em thích anh, em yêu anh!

Cô thật sự muốn nói cho anh biết như vậy, nhưng mà, mặc dù trong mắt người đàn ông có lửa nóng mãnh liệt thiêu đốt, nhưng chẳng qua chỉ đơn giản là ngọn lửa của dục vọng. Trong mắt của anh vẫn không có sự tồn tại của cô!

Vậy nên ánh mắt của Nghê Thủy Tinh dần ảm đạm, lời muốn nói đã lên đến miệng cũng đã bị cô lặng lẽ nuốt xuống. Tất nhiên giữa bọn họ không có tình yêu, cô cần gì phải nói ra, làm tăng thêm phiền phức cho anh?

"Sao vậy?" Nhận thấy sự khác thường của cô, động tác Giang Lăng chậm lại, tỉ mỉ tìm tòi từ ánh mắt có vẻ ưu thương của cô, muốn tìm ra thứ gì đó.

"Không có gì..." Nghê Thủy Tinh lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười: "Em rất tốt..."

"Bày ra vẻ mặt này làm gì? Làm cô vợ nhỏ của Giang mỗ tôi khó chịu vậy sao?" Giang Lăng bá đạo nâng cằm của cô lên, nở nụ cười hiếm có.

Nụ cười ôn nhu kia, giọng nói sủng nịch, còn có xưng hô "cô vợ nhỏ" vô cùng thân thiết này, cũng làm cho trong lòng cô giống như có con nai đang chạy loạn.

Là cô nghĩ sai rồi sao? Có phải cô có thể hy vọng, thật ra trong lòng anh vẫn có cô, vẫn có một chút địa vị? Có lẽ tất cả mọi chuyện cũng không tuyệt vọng như cô nghĩ...

Dù cho bản thân cô ở phương diện nam nữ là một trang giấy trắng, nhưng cô biết, dù anh không nói lời nào đoạt lấy cô, nhưng động tác cực kỳ ôn nhu, chu đáo âu yếm, kiên trì dạo đầu, còn có thời khắc mấu chốt lại ẩn nhẫn bất động... Tất cả chuyện này, là vì thói quen của anh như vậy, hay là chỉ đối với một mình cô như vậy?

Nếu quả thật không yêu cô, làm ơn đừng đối xử với cô ôn nhu thế nữa được không? Anh sẽ hại cô tiếp tục bị hãm sâu, khiến bản thân cô bị kìm hãm vì anh.

Nghê Thủy Tinh nâng đôi mắt ngập nước lên, đối diện với ánh mắt tối tăm thâm thúy của anh, ở trong đó, phản chiếu ánh mắt mê loạn của cô, hai gò má ửng hồng, một bộ dáng ý loạn tình mê khi anh đẩy nhanh tốc độ... Nghê Thủy Tinh quá xấu hổ nhắm chặt mắt lại, không dám đối diện với ánh mắt của Giang Lăng.

Đêm nay, cô là vợ của anh, còn anh, là chồng của cô....

Vợ chồng, xa lạ bao nhiêu mà sao lại có xưng hô thân mật như vậy a!

"Chú tâm một chút!"

Thấy Nghê Thủy Tinh thất thần, Giang Lăng không vui nhướng mày, rời khỏi, khi sắp hoàn toàn rút ra, lại mạnh mẽ cắm vào, chỉ thiếu nước nhét cả gốc dương v*t vào trong thủy huyệt của cô.

"A... a.... Thật lớn... Thật nóng..."

Lửa nóng khổng lồ không hoàn toàn vào trong cơ thể cô, mà xâm nhập vào cửa huyệt mềm mại của cô. Thủy huyệt giống như tự ý thức được bao bọc lấy vật nam tính nóng rực, tựa như vừa chống cự nó hung hăng làm càn, lại vừa như dục nghênh còn cự đón nhận nó.

"Thủy Tinh, bên trong em nóng quá, chặt quá..." Giang Lăng cúi đầu than khẽ bên tai Nghê Thủy Tinh, dùng một tay thô lỗ xoa nắn tuyết nhũ của cô, hạ thân mãnh liệt chuyển động có tiết tấu.

Người đàn ông như lưỡi đao nóng, không ngừng ma sát thân thể mềm mại của cô, mật huyệt ấm nóng bị dương v*t cứng như sắt kịch liệt quấy phá, chảy ra dịch lỏng ngọt ngào...

"A... a... Chậm một chút... Giang Lăng... Chậm lại chút... A... Em không cần..." Nơi riêng tư yếu đuối liên tục tiếp nhận một đợt lại một đợt tiến công mãnh liệt, Nghê Thủy Tinh không thể nào tiếp nhận thêm được nữa, không nhịn được mà khóc lên: "Hức... hức... Chậm một chút..."

Dáng vẻ nức nở, yêu kiều của cô đồng thời tỏa ra mị hoặc mê người làm người đàn ông bực tức mà gặm cắn cần cổ thon dài của cô. Giang Lăng hoàn toàn không ngờ, cô gái nhỏ điềm tĩnh này lại trở nên kiều diễm dụ hoặc như vậy, gần như làm cho anh không kiềm chế được.

Thủy huyệt vừa nóng vừa ẩm của cô bao bọc lấy anh làm cho anh không nhịn được nữa, điên cuồng ra vào, tựa như cưỡng ép đòi hỏi cô, yêu lấy cô!

"A... Nha.. Ưm.. Nóng quá..." Nghê Thủy Tinh nhắm chặt mắt lại, khẽ cắn răng, vừa thống khổ vừa sung sướng tiếp nhận tiến công như dời núi lấp biển này.

"Em thật sự rất chặt." Giang Lăng mồ hôi đầm đìa chạy nước rút, không ngừng ra vào trong thủy huyệt ấm nóng, hưởng thụ hương vị tiêu hồn mà thân thể của cô mang lại cho anh.

Thủy huyệt của cô cũng không phải chặt chẽ như lời anh nói, mỗi khi anh đi vào thì chăm chú tiếp nhận, lúc rời khỏi lại lưu luyến không rời, khoái cảm giống như cơn thủy triều mạnh mẽ bao bọc lấy toàn thân của anh, khiến anh thật yêu chết phần nhiệt tình này của cô.

"Ưm... A... A... Em nóng quá... Cứu em... Giang Lăng... cứu em... a..." Theo tiết tấu mãnh liệt của người đàn ông, Nghê Thủy Tinh không ngừng phát ra từng trận rên rỉ yêu kiều.

Không rõ là thống khổ hay vui vẻ,nhưng sự yêu kiều này lại giống như thuốc kích thích, kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông, làm cho anh tự như biến thành một dã thú cầu hoan, không biết mệt mỏi mà liên tục ra vào khối thân thể mê người dưới thân này.

"A... Nha... Chỗ đó... Chính là chỗ đó... A... Mạnh quá..." Đột nhiên, Nghê Thủy Tinh liên tục kêu ré lên.

dương v*t cực lớn chạm phải điểm mẫn cảm nhất trong thủy huyệt, làm cho toàn thân cô run rẩy giống như bị điện giật, khoái cảm mãnh liệt làm cho đại não cô choáng váng một trận.

Giang Lăng biết rõ, cười cười, đè hai bên hông của cô, cuồng nhiệt chạm đến điểm mẫn cảm của cô, làm cho cô liên tục thét chói tai ở dưới thân anh, thần trí điên cuồng.

"A... a... Giang Lăng... A... Ưm... Bỏ ra..." Nghê thủy Tinh không ngừng lắc đầu, điềm đạm khóc.

"Chỗ này không phải rất thoải mái sao?" Động tác Giang Lăng chậm lại. Mặc dù động tác ngưng trệ, nhưng vật nam tính của anh vẫn xen vào chiều sâu trước nay chưa từng có, không ngừng ma sát xung quanh, va chạm điểm mẫn cảm trong thủy huyệt, gia tăng công kích vào nơi yếu đuối nhất của cô.

Thân thể này vốn ngây ngô, sao có thể chịu được kích thích lớn đến như vậy? Nghê Thủy Tinh thở gấp gáp, dường như không phát ra được âm thanh nào.

"Thế nào, thoải mái đến nỗi không nói ra lời à?" Giang Lăng nở nụ cười kiêu ngạo, tự tin vốn có của người đàn ông, càng làm nổi bật lên ngũ quan mê người của anh.

"Em... cảm thấy... nóng quá... thật sự nóng quá... bỏ ra... cứu... cứu em..." Toàn thân tựa như sắp bị thiêu cháy, con ngươi lóng lánh của Nghê Thủy Tinh hơi mở, rưng rưng hướng người đàn ông cầu cứu.

Đối với kích tình nóng bỏng đang dâng trào của cô, nhiệt độ cơ thể người đàn ông lại vừa đủ thấp, cảm giác da thịt xích lõa ma sát với nhau thật thoải mái, khiến cô cứ cọ tới cọ lui trong lòng người đàn ông.

"Cứu em... Giang Lăng..." Nghê Thủy Tinh vươn lưỡi liếm đôi môi khô khốc, làm nũng với anh, hai tay thon dài như giống như một loại dây leo quấn quanh cổ người đàn ông.

Bờ ngực trần trụi của người đàn ông tỏa ra hương vị làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, cô không khỏi ý loạn tình mê, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn ở vai anh.

"Em đang chủ động quyến rũ anh sao?" Dục hỏa của Giang Lăng càng bùng cháy mạnh mẽ. Anh giơ hai chân của cô quấn trên hai bên hông mình, sau đó ra vào càng mạnh hơn, sâu hơn,...

"A... nóng quá... thật thoải mái... a... a... chậm một chút... ưm... a..." Thân thể của cô giống như nụ hoa nhỏ bị mưa gió đánh cho ngã tới ngã lui, trong sự công kích của người đàn ông thất bại thảm hại, quân lính tan rã.

Cô vô thức kẹp chặt eo người đàn ông, cùng phối hợp với luật động của anh, đồng thời thả lỏng bản thân, đón lấy vật nam tính nóng bỏng vào nơi sâu nhất trong cơ thể...

"A... a... mạnh quá... Giang Lăng... a... thật thoải mái... ưm..."

Mỗi lần người đàn ông giảm tốc độ, lấy phương thức chín nông một sâu xoay trong nghiền nát mị huyệt cô, cô liền rên rỉ rất kịch liệt. Hai chân kẹp trên lưng người đàn ông cũng đột nhiên thắt chặt, bờ mông rung động, tựa như muốn cảm nhận được nhiều sung sướng hơn.

"Thích tôi làm như vậy với em sao?" Giang Lăng càng thêm chọc khuấy hoa tâm của cô.

"Ưm... thích... rất thích... Giang Lăng... em... thích... a... ưm..." Nghê Thủy Tinh rưng rưng khóc, không biết rốt cuộc là cô thích anh, hay là thích cách thức anh đối với cô. Nhưng thật ra, hai điều này cũng không có khác biệt lắm, không pahir sao?

"Em rất thẳng thắn thành khẩn, tôi rất thích!" Giang Lăng để lộ nụ cười xấu xa, mãnh liệt ra vào mị huyệt của cô.

Thân thể hai người giao triền thật sâu, phập phồng trên xuống, như từng cơn sóng mãi không kết thúc, từng cơn lại từng cơn ập tới, làm cho người ta mê đắm trong khoái cảm sung sướng.

"Gọi tên của tôi..." Giang Lăng nặng nề thở dốc, ngậm lấy một bên tuyết nhũ của cô, ra sức mút vào.

"A... Lăng... Lăng..." Nghê Thủy Tinh lắc lắc đầu, khắp mặt đều là nước mắt kích tình.

"Ngô... a... a... Giang Lăng... chậm một chút... a... thật mạnh... thật thoải mái..." Nghê Thủy Tinh hổn hển thở không ra hơi.

Giang Lăng vừa ra sức xuất nhập, vừa lấy đầu lưỡi đảo quanh điểm anh đào trên tuyết nhũ, liếm mút, gặm cắn,...

Không chỉ có một mình Nghê Thủy Tinh thất thần mà thôi, trên thực tế, Giang Lăng cũng đã không khống chế được, lấy phương thức kịch liệt trước nay chưa từng có mà âu yếm cô.

Thủy huyệt cô rất chặt, ấm nóng, kiều mị, thanh thuần,... Tất cả trên người cô, hầu như đều làm cho anh điên cuồng!

Anh chỉ theo bản năng mà đong đưa hạ thể. Những kỹ năng tình dục mà trước đây am hiểu, vào thời khắc này hoàn toàn không phải sử dụng đến, cũng không có cách nào thành thạo giống như trước đây vậy.

Lửa dục kích tình đã hoàn toàn bao phủ lý trí của anh. Lúc này trong mắt của anh, chỉ có một mình cô!

"A... chỗ đó... chính là chỗ đó... a... a..." Cô ôm chặt cổ của anh, đại não choáng váng từng trận, bám vào bờ vai dày rộng của anh, trong lúc ý loạn tình mê mà cào cào mấy cái...

Không biết là ai chủ động, đương lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cứ vậy mà cùng hôn nhau, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa lẫn nhau.

"Thủy Tinh... em thật tuyệt..."

"A... ưm... a... a..." Giọng nói trầm thấp mà từ tính của người đàn ông rơi vào màng nhĩ cô, làm cho toàn thân cô vừa bủn rủn vừa tê ngứa, khoái cảm từ nơi riêng tư chạy dọc sống lưng, làm tê liệt đại não cô lần nữa.

Cô ngửa mặt lên khó khăn hít lấy từng ngụm khí, không cách nào ngăn được dòng nước mắt đang chảy xuống: "Lăng... Em không được... a... a... Cứu em... a... a..." Cô vừa khóc vừa kêu, cơ thể giống như bị một ngọn lửa lớn bao quanh đốt cháy, từng cơn sóng đua nhau ập đến ngày càng nhanh, xung quanh tuôn đổ, gấp gáp tìm một nơi giải thoát.

Biết cô sắp đến cao trào, anh vẫn không buông tha cô, mạnh mẽ công kích thủy huyệt cô: "Đừng sợ, chúng ta cùng nhau."

"A... Không được... Lăng... em... em không được... a..."

Ngay trong tiếng thét chói tai cuối cùng, Nghê Thủy Tinh cảm nhận trong cơ thể một trận co rút lại động đậy, vô thức kẹp chặt vật nóng của người đàn ông, cơn sóng kích tình làm cho cô có cảm giác ngập đầu, hai tay vô thức bấu vào lưng người đàn ông, lưu lại từng đạo dấu vết nhiệt tình.

"Thủy Tinh..." Giang Lăng thở gấp, đẩy nhanh động tác, cuồng nhiệt đánh vào trong cơ thể cô một lần lại một lần, gầm nhẹ một tiếng, đem tinh dịch của mình niêm phong vào trong cơ thể cô.

Một dòng nhiệt nóng đánh thẳng vào, thân thể Nghê Thủy Tinh vì vậy mà run rẩy dữ dội, trong miệng cũng phát ra một chuỗi "ú ớ" trong vô thức. Thủy huyệt không ngừng co rút cắn chặt lấy vật nam tính của người đàn ông, khiến cả hai đều cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đón nhận phong cảnh tình yêu tuyệt vời.

Thật vất vả mới từ trong cơn thở dốc bình tĩnh lại. Đột nhiên, Giang Lăng cảm thấy ngực lành lạnh, vừa cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện cô đã rơi lệ. Trên gương mặt thanh tú, hai chuỗi nước mắt trong suốt lưng tròng chậm rãi chảy xuống, khiến người ta thương xót.

"Sao vậy?" Nhịn không được yêu thương nâng cằm cô lên, lấy ngón cái lau đi giọt lệ cô, hoàn toàn không nhận ra khẩu khí của anh trước nay chưa từng ôn nhu như vậy.

"Không có gì." Nghê Thủy Tinh lắc lắc đầu, xấu hổ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Là vì quá thoải mái, nên mới khóc?" Khóe miệng Giang Lăng câu lên một nụ cười tà.

"Không phải vậy..." Nghê Thủy Tinh càng thêm mắc cỡ không dám nhìn anh.

"Ha ha..." Người đàn ông tâm tình tốt cười ra tiếng, cúi đầu liếm nước mắt còn đọng lại trên má cô. Vật nam tính của anh còn chôn trong cơ thể ấm nóng mềm mại của cô không muốn đi ra ngoài.

Ở cùng một chỗ với cô gái nhỏ này, cảm giác đặc biệt an yên tĩnh lặng, có một loại cảm giác đắm đuối say mê. Hơn nữa cả người cô sạch sẽ, khí chất ôn nhu, cũng không lắm miệng, lắm mồm, hoàn toàn khác với những cô gái khác. Không những không có mùi nước hoa nồng nặc làm cho anh khó chịu, mà còn không nói chuyện ỏng à õng ẹo làm cho toàn thân anh nổi da gà.

Giữa những suy nghĩ như vậy, đột nhiên Giang Lăng cảm thấy, có một cô vợ nhỏ yên tĩnh như vậy, hình như cũng phải là một chuyện xấu!

Nghê Thủy Tinh an tĩnh nằm trong lòng Giang Lăng, chôn mặt sâu trong lồng ngực anh. Lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh tựa như bến cảng tránh gió an toàn, là chốn nương thân trong cuộc đời lưu lạc của cô.

Trải qua quá trình lột xác từ con gái đến phụ nữ, cô cảm thấy toàn thân vừa rát vừa đau, nhưng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào không nói lên lời.

"Đau không?" Giang Lăng ôm chặt Nghê Thủy Tinh.

Mặt Nghê Thủy Tinh đỏ bừng, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

"Lần đầu tiên là vậy, sau này sẽ không đau nữa."

Giang Lăng hoàn toàn không ngờ tới, cô trong trắng hoàn mỹ như vậy, giống như một khối ngọc đẹp. Anh hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn, dục vọng không khỏi lại bị khơi lên lần nữa.

Anh ôm lấy cô làm cô bất ngờ kêu một tiếng. chân dài anh bước một bước đi đến phòng tắm: "Đến đây, tôi đưa em đi tắm." Mở vòi nước nóng, Giang Lăng ôm cô ngâm vào trong nước, cẩn thận chà rửa khắp nơi trên thân thể.

"Để em tự làm..." Mặc dù đã trải qua một lần thân mật, Nghê Thủy Tinh vẫn còn xấu hổ, nhất là dưới ánh sáng ngời ngời trong phòng tắm như vậy, trái nhìn phải ngắm, nên không dám đối diện với ánh mắt của anh

"Em còn sức sao? Hay là để cho tôi làm đi!" Giang Lăng cười, đùa cô, bắt đầu phấn khởi tẩy trừ cơ thể của cô.

Trong quá trình tắm rửa, anh lại vì thần thái mị hoặc của cô mà động dục, không khách khí nương theo gợn nước xen vào mị huyệt của cô, lần nữa rơi vào trong cơn kích tình thiên hôn địa ám...

Lần tắm rửa này kéo dài hơn một tiếng, đợi đến lúc hai người tắm xong, Nghê Thủy Tinh đã ngủ mê man từ lâu. Anh ôn nhu đặt cô trên giường, đắp chăn lên. Hai người nằm sát nhau, hơi thở giao hòa. Chỉ chốc lát sau, anh đã ngủ.

Ngoài cửa sổ, đêm tĩnh lặng như nước, gió nhè nhẹ thổi, nụ hoa nho nhỏ dưới ánh trăng tỏa lan hương thơm, bay vào căn phòng.

Đạt được tình yêu của anh

Dù cho em có bị tan biến như nàng tiên cá

Em cũng không oán không hận...