Tổng Tài Yêu Thủy Tinh

Chương 7



Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo làm Giang Lăng thức giấc. Anh mở mắt ra, cảm thấy thần thanh khí sảng. Trong mộng không còn thấy ba tái nhợt mệt mỏi, cũng không có sự đau đớn tê tâm liệt phế lúc ba qua đời, càng không có thống hận lúc trơ mắt nhìn mẹ đi theo người đàn ông khác, vô tình rời đi không quay đầu lại...

Tối hôm qua ngủ rất ngon giấc. Từ lúc hiểu chuyện đến nay, gần như đêm nay là ngủ được tốt nhất. Tay vô thức sờ sang bên cạnh, trống không, Giang Lăng bỗng nhiên cả kinh, nhảy dựng lên.

Không sai, đúng là tối hôm qua, anh và cô kết hôn, cô trở thành cô vợ nhỏ của anh. Sau đó, trên chiếc giường lớn này, anh muốn cô. Trên giường vẫn còn lưu lại những ấn ký màu hồng triền miên tối hôm qua, chỉ là, cô lại không ở bên cạnh anh.

Ngực Giang Lăng chợt cứng lại. Đây thực sự là lần đầu tiên trong đời, anh cứ vậy mà khát vọng sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy lúm đồng tiền ôn nhu của cô. Bên cạnh đã thay đổi nhiều cô gái như vậy, sau khi anh tận hứng thì liền dứt áo rời đi, chưa từng có nguyện vọng mãnh liệt như vậy giống lúc này, muốn cùng một người an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh nhau đến lúc bình minh...

"Bà nội, cẩn thận chút."

Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói uyển chuyển, Giang Lăng nhảy xuống giường, kéo mở rèm cửa sổ. Trong vườn hoa, bà nội - lúc này thân thể đã có chuyển biến tốt - đang ngồi trên xe lăn, được Nghê thủy Tinh đẩy ra ngoài hít thở không khí buổi sớm, tỉ mỉ chăm sóc những đóa hồng. Giang Lăng si ngốc ngắm nhìn Nghê Thủy Tinh. Cô hồn nhiên không biết, vẫn cười nói với bà nội.

Dưới nắng vàng buổi sớm, cô mặc một bộ đồ màu trắng, giống như một đóa hồng trắng tươi mát, xinh đẹp, làm cho người khác không dời mắt được. Anh không biết rốt cuộc cô đã dùng bùa chú gì, không chỉ làm cho bà nội vui vẻ, mà chính anh cũng...

Nghĩ tới đây, Giang Lăng khỏi khỏi cả kinh, sắc mặt âm trầm. Sao anh lại có thể để cho loại phụ nữ bụng dạ khó lường này làm cho động lòng? Chẳng lẽ anh đã quên giáo huấn của ba anh trước khi lâm chung? Ngàn vạn lần không thể tin tưởng bất kỳ cô gái nào, nhất là những cô gái có bề ngoài trong sáng vô hại, nội tâm thường sẽ rất độc ác vô tình, giống như mẹ anh vậy... Sao anh lại có thể bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô mê hoặc chứ?

Hừ lạnh một tiếng, Giang Lăng buông rèm cửa sổ, một lần nữa khôi phục biểu tình lãnh khốc trên mặt.

Làm vợ của Giang mỗ anh, phải trả cái giá rất lớn!

*

"Thủy Tinh, đứa cháu trai hư hỏng kia của ta đối với con như thế nào?"

Trong hoa viên, bà ngồi trên xe lăn, cười hỏi Nghê Thủy Tinh.

Nghê Thủy Tinh đỏ mặt cười: "Rất tốt ạ!"

Nghĩ đến một đêm điên cuồng hôm qua, cô liền xấu hổ không biết nên đối diện với anh thế nào, nên mới thừa dịp lúc anh còn ngủ mà len lén trèo xuống giường, tránh cho sau khi tỉnh lại lại xảy ra tình huống hai người bốn mắt giao nhau xấu hổ.

"Ha ha... Vậy cố lên, sinh cho ta thêm mấy đứa cháu béo tròn đi!"

Bà cười rất vui vẻ, nhìn thấy Giang Lăng và Nghê Thủy Tinh rốt cuộc cũng ở bên nhau, tâm nguyện cuối cùng của bà cũng được thực hiện. Ánh mắt của bà sẽ không sai, Nghê Thủy Tinh là một cô bé rất tốt, ôn nhu, điềm tĩnh, hành sự cẩn thận lại chu đáo. Nếu như bà mất rồi, có Thủy Tinh ở bên cạnh bầu bạn với cháu trai, bà mới có thể yên tâm rời đi.

"Thủy Tinh, con có trách bà nội mang con tới con đến Giang gia không?"

"Sao có thể chứ?" Nghê Thủy Tinh vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không trách bà. Sao bà lại hỏi chuyện này?"

Biểu tình của bà nội từ trước đến nay luôn rất vui vẻ, đột nhiên lại xuất hiện một tia ưu thương: "Thủy Tinh, cháu của ta là một người đàn ông không xấu. Chỉ là đôi khi, nó quá đề phòng với người khác, không chịu tin vào cảm giác của mình. Vì vậy, con đối với nó nhất định phải kiên trì."

"Con biết rồi." Nghê Thủy Tinh thấp giọng nói, chậm rãi đẩy bà nội dạo trong vườn hồng.

Cô không phải là không cảm nhận được. Giang Lăng dường như có khúc mắc rất sâu, xây lên một bức tường vô hình rất cao ngăn cách mình và những người xung quanh, đạm mạc xa cách. Ai cũng không thể bước qua bức tường cản trở vô hình kia mà đi vào trong nội tâm của anh.

"Ta biết lần này các con kết hôn, nguyên nhân chính là vì bệnh tình của ta, thật sự là ủy khuất cho con. Nhưng ta hy vọng, con có thể vẫn ở bên cạnh anh, cũng coi như vì tư tâm của ta đi!" Bà thở dài một hơi.

Nghê Thủy Tinh trầm mặc, không dám nói cho bà biết hiệp định của cô và Giang Lăng trong lúc đó. Cô không muốn làm cho bà nội thất vọng. Cho dù cô nguyện ý ở bên cạnh chăm sóc anh, anh cũng chưa chắc bằng lòng với sự tồn tại của cô. Bây giờ chỉ là bà nội nên anh mới hết sức nhẫn nại đi? Dù sao anh cũng đã nói chắc như đinh đóng cột, cô không phải là loại phụ nữ anh thích... Nghĩ đến đây, Nghê Thủy Tinh có chút buồn bã.

"Thật ra, Giang Lăng không thể tin vào tình yêu nữa, nguyên nhân cũng là do ba của nó, cũng là con trai của ta. Mỗi người đều có khắc tinh của mình. Từ nhỏ, con ta đã thuận buồm xuôi gió, vừa thông minh lại có năng lực. Ai biết cuối cùng vừa ngã xuống lại ngã trên tay khắc tinh của mình."

Bà nội than nhẹ một tiếng, trong con ngươi già nua đầy ắp đau thương.

"Năm ấy, nó 28 tuổi, gặp được khắc tinh của nó, một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Nó đối với cô ta nhất kiến chung tình, không để ý việc cô ta làm vũ nữ rót rượu, cũng không để tâm đến sự phản đối kịch liệt của ta, muốn kết hôn với cô ta.

Sau khi kết hôn, hai đứa trải qua những ngày hạnh phúc ngọt ngào. Cô gái kia còn sinh cho nó một đứa trẻ, chính là Giang Lăng. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng đầy gang, cô gái kia vẫn không thể thay đổi tính tình lẳng lơ, cặp kè với một người đàn ông dịu dàng trẻ hơn mình năm tuổi, đã vứt bỏ gia đình, con cái, bỏ trốn cùng người đàn ông kia. Đến bây giờ vẫn không có tin tức.

Con trai ta vì vậy mà tức giận đến mức làm tổn thương thân thể, bệnh không dậy nổi, không lâu sau thì mất vì bệnh. Lúc nó lìa đời chỉ mới có 47 tuổi, mà Giang Lăng chỉ có 14 tuổi. Đối với ta và Giang Lăng mà nói, chuyện này thật sự là một đả kích lớn. Đây là bí mật của Giang gia, cũng là nỗi nhục của Giang gia."

"Bà nội..." Tim Nghê Thủy Tinh không khỏi thắt chặt lại. Cô không ngờ được, mẹ Giang Lăng lại là người như vậy. Khó trách anh ấy đối với phụ nữ lại có địch ý như vậy.

"Có lẽ là chuyện này tạo cho Giang Lăng đả kích quá lớn, khiến nó trở nên không tin tưởng vào tình yêu, càng không dễ dàng trả giá cho tình yêu. Những năm gần đây, nó chơi đùa rất điên cuồng, ta cũng không quản nó. Nhưng bây giờ nó đã kết hôn, ở bên cạnh con. Ta thật sự rất hy vọng hai người các con có thể sống đến đầu bạc răng long, vĩnh viễn hạnh phúc."

Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay Nghê Thủy Tinh, nhìn cô hiền hậu: "Thủy Tinh, con có thể đồng ý với ta, mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc nó được không?"

"Con đồng ý với bà, bà nội!" Nghê Thủy Tinh gật đầu kiên định.

Chỉ cần anh cần cô, cô sẽ vĩnh viễn cùng người đàn ông này ở bên cạnh nhau mãi mãi, thiên trường địa cửu.

"Vậy ta an tâm rồi." Bà nội mỉm cười, trong mắt đầy ắp vui mừng.

*

Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm.

Bà nội đã sớm đi ngủ, người làm cũng đã đi nghỉ ngơi. Ngôi biệt thự to như vậy, lúc này chỉ có phòng của Nghê Thủy Tinh là còn sáng đèn. Cô đang chờ anh, chờ không biết đến lúc nào anh mới trở về. Ký ức nóng bỏng tối hôm qua vẫn còn rành rành trước mắt. Hôm nay, bóng dáng anh lại không thấy đâu. Trễ như vậy anh vẫn chưa về, chắc là do bận chuyện ở công ty? Hay là tránh né không muốn gặp mặt cô?

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô. Nghê Thủy Tinh chợt nhảy dựng lên, chạy xuống dưới lầu...

Chắc là anh đã trở về!

Bất chấp đêm khuya gió lạnh, Nghê Thủy Tinh chạy tới cửa phòng khách, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn bước ra khỏi cửa xe. Bỗng nhiên, cả người lại ngồi phịch xuống xe, bất động. Nghê thủy Tinh hoảng sợ, vội vã chạy tới: "Giang Lăng, anh làm sao vậy?"

Kết quả, vừa ghé sát vào đã nghe mùi rượu nồng đậm: "Anh say sao?"

"Tôi không sao?"

Nếu không phải trên người anh nồng nặc mùi rượu, cô thật sự không nhìn ra là anh say rượu. Mặt anh không đỏ, sắc mặt vẫn trầm ổn như trước. Thậm chí còn bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, chỉ là ánh mắt kia không lãnh đạm như ngày thường, trái lại có vẻ hơi mơ hồ. . Chính‎ chủ,‎ 𝗋ủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ ﹎‎ T𝗋𝑼mT‎ 𝗋u𝗒𝑒n.Vn‎ ﹎

"Cẩn thận một chút." Thấy người đàn ông ngồi thẳng lên, hình như muốn đi về phía trước, bước đi có chút lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã. Nghê Thủy Tinh thở nhẹ một tiếng, rồi bước lên phía trước đỡ lấy anh.

Giang Lăng cũng không cậy mạnh, để cô đỡ đi về phòng ngủ. Đêm nay anh thật sự uống quá nhiều. tuy nói là khi làm việc cần xã giao, nhưng lúc trước anh có thể khống chế tốt tửu lượng. Nhưng đêm nay, vừa nghĩ tới sự tồn tại của cô, trong lòng anh liền có chút bực bội không nói nên lời, bất tri bất giác liền uống nhiều mấy chén.

Sau khi đỡ Giang Lăng lên giường, vì để cho anh có cảm giác thoải mái, Nghê Thủy Tinh giúp anh cởi giày da, áo khoác, tháo cà vạt, dựng thẳng cổ áo cho anh...

Đột nhiên, một tràng hương nước hoa ngào ngạt bay tới, đồng thời, cô thấy bên trong cổ áo sơ mi trắng có không ít dấu son môi hồng nhạt, mặc dù không rõ ràng, nhưng có thể thấy được, bao gồm cổ của anh nữa...

Cả người Nghê Thủy Tinh ngây dại. Thì ra, anh về trễ như thế, là vì ở cùng người con gái khác... Việc này cũng không có gì kỳ lạ. Giữa bọn họ vốn chỉ là hôn nhân hợp đồng, mà anh vốn đã luôn phong lưu, scandal không ngừng, không phải là người mẫu thì là minh tinh điện ảnh, tất cả đều là mỹ nữ trong mỹ nữ. Mà cô, chẳng qua chỉ là một cô bé không vừa mắt... Nhưng chính mắt chứng kiến sự thật này, cô vẫn có cảm giác bị đả kích rất lớn.

"Hừ..." Giang Lăng có vẻ hơi khó chịu cau chặt mi tâm, bất an động đậy một cái.

Nghê Thủy Tinh phục hồi tinh thần, vội vã lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn đến, nhẹ nhàng lau qua hai thái dương và hai bên má của anh, hy vọng có thể giảm bớt sự khó chịu của anh.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô, mi tâm nhíu chặt của Giang Lăng dần dần buông lỏng... Lúc anh nhắm mắt nằm ở trên giường, gần như biến thành một người khác, những đường nét lãnh khốc trên mặt bây giờ dần trở nên nhu hòa hơn, lộ ra chút tính khí trẻ con, khiến tim người khác đập thình thịch.

Nghê Thủy Tinh yên lặng nhìn anh, cũng chỉ có thời khắc như vậy, cô mới dám lớn mật nhìn kỹ anh, giống như muốn đem những đường nét trên mặt anh nhớ kỹ trong lòng. Vô thức vươn tay muốn chạm đến hai gò má người đàn ông, nhưng nghĩ đến câu nói kia của anh, "Cô căn bản không phải là loại người cô muốn chạm vào!". Đầu ngón tay khựng lại một chút, rồi lại rụt về.

Khoảng cách giữa cô và người đàn ông trong lúc này, là xa không thể với tới...

Đây là một loại khoảng cách làm cho người ta có cảm giác thống khổ, không thể vượt qua. Cô rũ mi mắt, muốn rời đi, tay lại bị người khác giữ lại. Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen, u ám, sâu không lường được của người đàn ông, trái tim trong phút chốc có chút kinh hãi, giống như bị một mũi dao đâm trúng, ẩn ẩn đau đớn...

Vì sao, chỉ cần thấy anh như vậy, ngực của cô sẽ không cách nào thở nổi, tràn đầy đau đớn?

"Em vẫn luôn chờ tôi?" Giang Lăng mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

"Ừ!" Nghê Thủy Tinh nhàn nhạt đáp, cầm lấy tách trà xanh vừa rót, bưng đến trước mặt anh: "Khát nước rồi?"

"Cảm ơn." Giang Lăng ngồi dậy, cầm tay cô, uống một hơi cạn sạch.

"Vậy... anh nghỉ ngơi sớm chút..."

Nghê Thủy Tinh đứng lên, Giang Lăng lại kéo cô không buông: "Em muốn đi đâu?"

"Em ra phòng khách ngủ." Nghê Thủy Tinh cắn môi dưới.

"Mới kết hôn hai ngày, em lại ngủ phòng khách?" Giang Lăng cười lạnh, nói. Tay anh dùng chút sức, cả người cô liền ngã vào trong lòng anh, bị anh mạnh mẽ ngăn chặn.

"Buông em ra!" Nghê Thủy Tinh quay đầu đi. Dấu son môi lưu trên áo sơ mi và cổ anh làm cho cô đau lòng.

"Nếu tôi nói không thì sao?" Giang Lăng cúi đầu nhìn Nghê Thủy Tinh trong lòng, con ngươi trong trẻo xinh đẹp, hàng mi dày đậm hơi run rẩy, tựa như cánh bướm dưới ánh mặt trời.

Một cỗ xúc động không hiểu nổi từ bụng dưới kéo lên. Lý trí chưa phản ứng kịp thì thân thể đã hoạt động theo bản năng, chợt hôn lên má cô. Hai tay càng không an phận nhanh chóng cởi nút áo của cô, di chuyển khắp thân thể cô.

"Tôi muốn em..." Anh khẽ liếm môi dưới mềm mại của cô, lại trằn trọc xâm nhập vào khoang miệng tươi mát của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, bắt đầu âu yếm không ngừng. Chỉ chốc lát sau, chiếc lưỡi nóng liền hôn đến cần cổ thon dài cùng hạt anh đào trên đôi tuyết nhũ.

Vẻ đẹp và sự nhu thuận của cô làm nhiệt huyết toàn thân anh sôi trào. Mạch đập vì khát vọng chiếm hữu cô cuồng loạn đập liên hồi. Loại kích tình bùng nổ này, người thành thạo như anh trước giờ chưa từng trải qua. Chỉ cần chạm vào thân thể của cô, anh hầu như không cách nào khống chế được tâm tình xúc động của mình.

"Ưm... Giang Lăng..." Nghê Thủy Tinh bất an run rẩy trong lòng anh, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm rất chặt, không thể động đậy. Cô không muốn sau khi anh ôm cô gái khác lại tới ôm mình. Nhưng sức lực yếu ớt không cách nào chống lại sự mạnh mẽ của anh. Mà thân thể của cô vẫn mẫn cảm như vậy, bị anh xoa nhẹ một chút đã có phản ứng.

"Không được..." Cô lắc đầu liên tục, một giọt nước mắt vô thanh vô tức lướt qua khóe mắt.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm thương tổn em." Nước mắt thê lương của cô làm anh đau lòng. Anh khẽ liếm những giọt lệ bạc nơi khóe mắt cô, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi lại chậm rãi ngậm lấy môi của cô.

Cô giãy giụa mấy cái rồi không phản kháng nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Thân thể xinh đẹp, trắng nõn của cô dường như hấp dẫn vô cùng, làm cho anh lại điên cuồng sa vào trong đó mà không cách nào thoát ra.

Trong nháy mắt, hai cỗ thân thể tựa như dấy lên dục hỏa hừng hực.

"A... Giang Lăng... Chậm một chút..." Dưới sự đòi hỏi khát khao của anh, cô căn bản không suy nghĩ được gì nữa. Cơn kích tình quá lớn làm toàn thân cô run rẩy. Lửa dục nguyên thủy mãnh liệt kéo tới, đốt cháy tất cả lý trí. Trong lúc bất tri bất giác, cô bắt đầu không kìm lòng được cử động theo bản năng, vuốt ve hai bờ vai cường tráng của anh...

Hình như vì say rượu, động tác Giang Lăng đặc biệt trở nên điên cuồng. Anh tựa như một con chó lớn quấn quýt không ngừng, đối với bộ ngực mềm mại trắng nõn của cô rất mê luyến, gần như là mạnh mẽ mút đầu nhũ đỏ sẫm của cô vào, phát ra âm thanh "chụt chụt", cứ như là nơi đó sẽ chảy ra một dòng sữa ngọt ngào vậy.

"A... A... Chỗ đó không cần... Ưm..." Nghê Thủy Tinh không chịu nổi đùa bỡn như vậy, liên tục lắc đầu một cách yêu kiều, giọng nói tràn đầy mị ý không nói nên lời, càng kích thích người đàn ông vốn đã nhiệt huyết sôi trào.

Giang Lăng cảm thấy toàn thân nóng lên, nặng nề cắn đầu nhũ của cô, nhưng lực đạo rất khéo léo, không những sẽ không đau, ngược lại có một luồng khoái cảm tinh tế, theo đầu nhũ truyền đến não bộ.

"A..." Nghê Thủy Tinh thở gấp, toàn thân mềm nhũn.

Giang Lăng thở hổn hển, đầu lưỡi lại dời lên môi cô lần nữa. Đồng thời, tay anh cũng không nhàn rỗi, chậm rãi di chuyển xuống dưới, linh hoạt trượt vào nơi u mật của cô: "Thì ra em đã ướt như vậy..." Đầu ngón tay có thể cảm nhận được, vừa ẩm vừa nóng. Giang Lăng cười nhẹ một tiếng, nhìn hai má cô đã ngả hồng, nội tâm anh rung động.

Vốn là cố ý về trễ, cũng chơi đùa với những cô gái khác, là muốn thị uy với cô. Nhưng vừa nhìn thấy cô, lại lập tức hóa thân thành một con sói đói hung hãn. Giang Lăng cũng không thể nào giải thích nổi tâm tình mâu thuẫn này của mình, muốn nhiệt tình yêu thương cô, nhưng lại không khỏi muốn khi dễ cô. Vừa muốn tổn thương cô làm cho cô thương tâm, rồi lại không đành lòng nhìn thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt của cô.

Anh có thể nhẫn tâm với bất kỳ người nào, nhưng duy nhất chỉ có cô gái này, bất tri bất giác làm anh động lòng động trí. Anh chống cự, thậm chí là thống hận cái cảm giác này, nhưng lại vô tình bị cô hấp dẫn. Cảm xúc mâu thuẫn này ở trong nội tâm anh dằn vặt lẫn nhau, khiến động tác của anh thô lỗ hẳn lên. Vừa hôn sâu, vừa lấy ngón tay dài ra vào rất nhanh trong u huyệt của cô, càn quấy qua lại.

"A... a... Ưm..." Mặc dù động tác của người đàn ông thô lỗ, nhưng lại mang cho cô cảm giác kích thích khác lạ. Nghê Thủy Tinh ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ vừa mê người vừa buồn bực.

"Chỗ đó của em thật mẫn cảm, vừa ẩm vừa nóng, vừa động một chút đã cắn chặt ngón tay của tôi không buông..."

"Không phải..." Lời anh nói làm cho cô xấu hổ đỏ mặt.

"Không phải? Đợi lát nữa em sẽ quấn lấy tôi, muốn không ngừng." Khóe môi người đàn ông gợi cảm cong lên. Động tác nhanh chóng cởi bỏ quần áo còn sót lại. Chốc lát sau, hai thân thể trần trụi liền dính sát vào cùng một chỗ.