Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 12: Đừng đánh nhau, làm nhiều bài hơn



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Khương Tiêu cười dịu dàng nhìn cậu, hỏi tiếp: "Cậu còn chuyện gì khác muốn hỏi sao?"

Lâm Hạc Nguyên gật đầu, biểu cảm trên mặt cậu không thay đổi, bởi cậu chưa phát hiện tai mình đã đỏ lên. Có lẽ vì cảm thấy mình đổ oan cho người ta nên hơi xấu hổ.

Giao lưu với Khương Tiêu hai lần, cậu thầm cho rằng người này không xấu xa như lời em gái nói, thậm chí còn khá tốt bụng, không hung hăng gây sự, lúc cười rất đáng yêu nữa, giống chú cún bự của hàng xóm nhà bên.

Ở lớp số 15 mà cậu ấy vẫn nghiêm túc học hành, không phải không có chút lòng cầu tiến nào.

"Cậu có nhớ ai đã mua chiếc đồng hồ kia không?" Lâm Hạc Nguyên hắng giọng nói, do dự một lát, lại hỏi thêm: "Em gái mình nó..."

Cậu còn nhớ được chuyện này.

"Chắc ông chủ cửa hàng nhớ đó." Khương Tiêu nói: "Tan học mình dẫn cậu tới hỏi thử."

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không nói thêm được gì. Lâm Hạc Nguyên quay về lớp số 1, vẫn nhớ trong lòng việc này. Cậu lặng lẽ sờ tai mình, nhiệt độ đã giảm xuống, không đỏ như trước nữa.

Hình như Khương Tiêu không hư tới nỗi nào. - Lâm Hạc Nguyên nghĩ thầm.

Buổi chiều tan học, bình thường Khương Tiêu về nhà với Diệp Ảnh Ảnh, nhưng bây giờ Diệp Ảnh Ảnh vừa tan học đã vội tới lớp Mỹ Thuật, Khương Tiêu cũng phải qua quầy hàng bên kia xem tình hình, hai người không đi cùng nhau được nữa.

Hiện tại đi với Lâm Hạc Nguyên, anh cảm thấy rất kỳ diệu.

Lâm Hạc Nguyên cao sàn sàn Khương Tiêu. Cậu ít nói, không ríu ra ríu rít như Diệp Ảnh Ảnh. Trước cậu nghe Khương Tiêu nói mình bán chiếc đồng hồ kia còn tưởng nhà Khương Tiêu mở cửa hàng, đi theo mới biết đó thế mà lại là công việc buôn bán của riêng cậu ấy.

Khương Tiêu thành thạo thu dọn đồ trên giá, xếp gọn từng món đồ bị xào xáo rồi hỏi ông chủ chuyện đồng hồ.

Chiếc đồng hồ kia đắt thật, nó là món hàng giá cao nhất Khương Tiêu mang về, bán được gần 300 tệ. Ông chủ ngẫm nghĩ, hơi hơi ấn tượng, miêu tả sơ hình dáng người kia cho Lâm Hạc Nguyên.

"Em biết rồi." Lâm Hạc Nguyên nghe mấy đặc điểm là đoán ra người đấy là ai. Cậu cũng biết người nọ, đối phương học ở trường cấp hai khác, có điều lúc trước không nghĩ tới, "Cảm ơn anh."

Chủ cửa hàng băng đĩa phất tay: "Khách sáo rồi."

Khương Tiêu nghe cuộc trò chuyện của họ, biết chuyện này xem như đã được làm rõ, vì vậy không để tâm tới nó nữa, vừa sửa soạn hàng vừa kiểm kê, lấy sổ cái ra đối chiếu, xong xuôi thì quay lại chuẩn bị thanh toán với ông chủ. Kết quả lúc quay người lại thấy Lâm Hạc Nguyên vẫn đứng đó.

"Cậu không về sao?"

Lâm Hạc Nguyên đã được giải thích về chuyện của em gái, nhưng cậu nhìn Khương Tiêu thu dọn đồ lại cảm thấy lòng còn điều bứt rứt chưa hỏi, không nâng nổi bước chân, đành chờ tại chỗ.

Cậu nhớ ban đầu Khương Tiêu cũng là học sinh lớp số 1, trước kia thành tích cậu ấy rất cao, đôi khi còn trên mình một bậc. Chẳng qua Lâm Hạc Nguyên không thích để ý tới người khác, cũng không có bạn bè trong lớp nên dĩ nhiên không liên hệ gì với Khương Tiêu.

Ở trường, cậu một lòng tập trung vào học tập, không quan tâm chuyện bán hàng hay không bán hàng gì đó, càng không chú ý các nữ sinh trong trường đang săn đón thứ gì. Mặc dù dạo trước thành tích của Khương Tiêu thay đổi, nhưng chưa lọt top 10 khối, Lâm Hạc Nguyên không rảnh lo tới những thứ hạng tầm trung đổ xuống. Bây giờ thấy Khương Tiêu thay đổi nhiều vậy, lòng cậu không ngăn nổi nỗi khiếp sợ.

Vừa bán hàng, vừa học, Khương Tiêu... bận lắm sao?

Lâm Hạc Nguyên thầm đoán đây là lý do khiến thành tích của Khương Tiêu trước đó giảm xuống. Học sinh mới cấp hai đã phải vừa học vừa kiếm tiền, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mới thành như vậy.

Cậu đồng cảm với Khương Tiêu hơn, cảm thấy cậu bạn biết điều chỉnh lại đã là tốt lắm rồi.

Khương Tiêu không biết trong lòng Lâm Hạc Nguyên nhiều mối ngổn ngang như vậy. Thanh toán xong, anh cầm tiền đi ra ngoài cùng Lâm Hạc Nguyên, hỏi: "Cậu còn gì muốn hỏi sao?"

Lâm Hạc Nguyên nhất thời không biết biểu đạt ra sao. Cậu và Khương Tiêu không tính là bạn bè, chỉ tiếp xúc sơ sơ mà thôi, nhưng khi hiểu người này thêm một chút, trong sự giao thoa cực nhỏ lại cảm thấy đối phương khá thú vị, không ngăn được bản thân muốn tìm tòi nghiên cứu thử.

Khương Tiêu thấy cậu không nói lời nào, bèn tự tìm chủ đề cất lời.

"Cậu cũng đừng gò bó em gái cậu quá." Khương Tiêu nói: "Mấy cô bé tầm tuổi này nhìn chung đều có xíu tâm lý nổi loạn, tình yêu gà bông cũng không phải điều gì trái ý trời, dẫn dắt theo hướng tích cực còn có thể thành động lực."

Lâm Hạc Nguyên: "... Xem ra cậu hiểu thật đấy."

Khương Tiêu nói năng nhẹ nhàng đã khiến cậu thả lỏng đôi chút.

"Mình thấy cậu đang học bài." Lâm Hạc Nguyên lên tiếng: "Muốn học hành nghiêm chỉnh một lần nữa sao? Nhưng lớp số 15 không phải nơi tốt lành gì."

Cậu nhớ lại cảnh tượng một đám người ẩu đả mới thấy ở chỗ đó, loạn xị ngậu hết cả lên.

"Không hề, lớp số 15 khá tốt mà, không phải học sinh nào không thích học cũng là học sinh hư đâu." Khương Tiêu nói: "Các thầy cô cũng rất kiên nhẫn, chỉ cần muốn học thì học ở đâu cũng được. Về chuyện đánh nhau thì đấy là chuyện nhỏ thôi, bọn họ thẳng tính, vung tay vung chân trên lớp chứ lúc về lại kề vai sát cánh ấy mà, không sao."

Lâm Hạc Nguyên chớp chớp mắt, cậu thấy hơi khó hiểu được chuyện này.

"Vì vậy ban đầu cậu cứ mặc bọn họ đánh nhau thế thôi?"

Khương Tiêu nở nụ cười, hỏi cậu: "Cậu chưa đánh nhau bao giờ đúng không Lâm Hạc Nguyên?"

"Dĩ nhiên là không rồi."

"Hai người họ vốn là bạn bè, do một số mâu thuẫn mới lời qua tiếng lại. Mấy ngày nay cứ khó chịu, thành ra giận nhau đến nông nỗi này. Thực ra cũng không vấn đề gì. Động tay động chân chẳng qua là cách giải tỏa, hơn nữa vừa nhìn đã biết họ không nặng tay, tuy động tác trông mạnh bạo nhưng toàn vung nắm đấm đánh vào không khí, nhéo véo cánh tay nhau mà thôi." Khương Tiêu nói: "Mặt khác, bạn học nhỏ Lâm à, mình dạy cậu cách này. Thấy đánh nhau thì đừng khuyên can vội, người ta đang nổi nóng, chẳng những kéo không ra mà chính mình còn gặp xui xẻo. Chờ hai bên đánh xong một trận hãy khuyên, thứ nhất là vì đã qua giai đoạn hung hiểm nhất, thứ hai là cho các bên một bậc thang đi xuống."

Lâm Hạc Nguyên: "......"

Có vẻ mình đã học được kiến thức không thể áp dụng tại đây.

"Nói thì nói thế thôi." Lâm Hạc Nguyên mím môi. Con ngoan trò giỏi gương mẫu như cậu nghe Khương Tiêu trịnh trọng giảng đạo lý đánh nhau vậy mà không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ thú vị. Cậu không quên khuyên đối phương: "Nhưng cậu không thể học theo bọn họ được. Về sau vẫn nên học hành cẩn thận đi, đừng đánh nhau."

"Mình không đánh nhau, không đánh nhau đâu, hòa thuận phát tài." Không ai tìm mình gây phiền phức, dĩ nhiên Khương Tiêu sẽ không tự rước chuyện vào người.

"Tuy nhiên mình cũng cần nói rõ, ngoại trừ về vấn đề chất lượng, quầy không nhận đổi trả hàng. Em gái cậu đã dùng chiếc đồng hồ kia lâu lắm rồi, mình không cho trả." Khương Tiêu nói bằng giọng không nghiêm túc chút nào, có phần giống đùa giỡn hơn. Vốn tâm trạng của Lâm Hạc Nguyên hôm nay đang không tốt, được người hoạt bát như Khương Tiêu ảnh hưởng, khóe miệng cũng không dằn nổi.

Khương Tiêu tựa mặt trời nhỏ vậy.

Lâm Hạc Nguyên lúc cười đẹp hơn cả lúc bình thường, Khương Tiêu mê sắc đẹp nhìn cậu không chớp mắt, cảm thấy bạn học nhỏ họ Lâm cũng thú vị lắm, còn nhất khối nữa.

Khương Tiêu đảo mắt, đúng dịp hiếm khi tâm trạng Lâm Hạc Nguyên tốt, anh lấy hết can đảm ──

Mượn cậu vở ghi môn Toán!

Đã nói sẽ học hành nghiêm chỉnh, tất nhiên Khương Tiêu không thể bỏ qua cơ hội được học cùng bạn học hạng nhất trong khối.

Lâm Hạc Nguyên không khước từ, có vẻ tâm tình cậu đang không tệ lắm: "Chờ tiết tự học tối nay mình mang cho cậu."

Coi như cảm ơn Khương Tiêu giúp mình việc gấp này.

Quả nhiên tới đúng tiết tự học buổi tối, Khương Tiêu nhận được vở ghi môn Toán của cậu. Hạng nhất khối không hổ là hạng nhất khối, những kiến thức của hạng nhất được hạng nhất sửa lại cực kỳ rõ ràng, chữ cũng siêu siêu đẹp.

Khương Tiêu lật xem còn phát hiện Lâm Hạc Nguyên đánh dấu riêng ý chính cho mình, dán giấy nhớ trong suốt, ví dụ như "Trọng điểm", "Sẽ thi vào", "Dễ sai", "Ngoài sách giáo khoa", ngắn gọn rõ ràng.

Lật tới cuối cùng thì thấy một tờ giấy lớn hơn chút, bên trên viết bảy chữ -- Đừng đánh nhau, làm nhiều bài hơn.

Nếu không phải đang trong tiết tự học, chắc chắn Khương Tiêu sẽ cười thành tiếng tại chỗ.

Quả nhiên cậu bạn Lâm Hạc Nguyên này rất thú vị!