Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 2: Trở lại năm lớp 9



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Giữa cơn mơ màng, Khương Tiêu ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ rang. Anh như bị mùi hương này kéo thẳng ra khỏi giấc ngủ say trong bóng tối. Hương thơm ngọt ngào quẩn quanh xoang mũi.

Tiếp đó, anh nghe thấy từng tiếng rao hàng, là loại âm thanh lặp đi lặp lại phát ra từ chiếc loa của những gánh hàng rong, vừa sắc bén lại có tác dụng tẩy não rất mạnh.

"Hạt dẻ đê, hạt dẻ rang đê ~ vừa thơm vừa ngọt, đã rẻ còn ngon, năm tệ nửa ký!"

Đầu óc vốn đang hỗn loạn của Khương Tiêu cũng bị tiếng rao cao vút này đánh thức. Lý trí anh dần quay về đôi chút, ý nghĩ đầu tiên chính là bây giờ còn có chỗ bán hạt dẻ năm tệ nửa ký vừa thơm vừa ngọt lại rẻ như vậy ư?

Shh... hơi muốn ăn.

Tiếng rao này đem đến cho anh chút cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp, đó là tiếng địa phương của người dân huyện Hậu Lâm, cũng là quê nhà anh - một phố huyện nhỏ ở Hoa Quốc. Năm mười sáu tuổi, anh bỏ học rời quê đến vùng duyên hải thành phố Liễu Giang làm công, từ đó chưa từng về lại nơi đây, càng đừng nói đến việc nghe thấy tiếng rao hàng đậm giọng địa phương này.

Đầu anh mê man, tiếp theo, tiếng rao hạt dẻ rang pha trộn với những âm thanh ầm ĩ khác ven đường đồng loạt ùa vào lỗ tai. Khương Tiêu bị quấy nhiễu đến không chịu nổi, nhấc tay bịt tai lại, nỗ lực căng mắt ra. Khi tỉnh dậy, những cảm giác còn lại dần bị thu hồi.

Ván giường dưới thân rất cứng, vừa nằm đã biết cảm giác ngủ trên giường gỗ trải nệm thảm lông, để không quá oi bức nên không lót quá dày, không thể so được với những tấm nệm nhãn hiệu cao cấp đắt tiền mềm đến đáng sợ trong bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc.

Cạnh giường là chiếc bàn học hơi bừa bộn, bên trên đang bày mấy quyển sách giáo khoa ngoại ngữ, toán học và những tờ giấy kiểm tra trống; bút bi thò một nửa ra ngoài bàn, chênh vênh sắp rơi. Nhìn tiếp đằng trước, thấy một chiếc quạt điện cao bằng nửa người, lồng quạt đang quay chậm rì về bên giường thổi gió. Ở góc tường là tủ quần áo làm bằng gỗ, chỗ tay nắm treo ẩu một bộ đồng phục màu đỏ. Trên tường còn dán mấy tấm giấy khen học sinh giỏi hơi cũ và bụi bặm.

Căn phòng này không lớn, tổng cộng chỉ có mấy món đồ như vậy. Nhưng khi Khương Tiêu nhìn chúng, nỗi khiếp sợ không tài nào miêu tả bỗng xuất hiện trên mặt anh.

Sao có thể thế được?

Khương Tiêu đỡ cái đầu đang choáng váng gian nan ngồi dậy, tình cờ cúi đầu nhìn sang tay mình. Đây là dáng dấp non nớt chưa nảy nở. Anh rời giường tìm quanh một vòng, chẳng mấy chốc đã thấy được dáng vẻ của mình hiện giờ trong gương.

Giờ phút này, anh quả thực tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.

Đây đúng là gương mặt anh thời niên thiếu tóc xanh. Năm cấp hai Khương Tiêu lớn cực nhanh, lúc này đã xấp xỉ một mét bảy mươi lăm, tới năm mười sáu tuổi lại bỗng ngừng cao, chỉ tăng thêm bốn, năm centimet, cố định trong khoảng một mét tám. Chẳng qua gương mặt anh non choẹt, do mới tỉnh ngủ nên tóc xù tung như ổ gà, đôi mắt trừng lớn vì kinh ngạc, miệng khẽ nhếch lên, lộ ra răng nanh nhòn nhọn. Toàn thân ngập tràn khí chất thiếu niên.

Khương Tiêu vừa thấy quen thuộc vừa thấy lạ lẫm với gương mặt trẻ trung này của mình. Anh nhảy nhảy tại chỗ, sau đó nhấc tay bóp mạnh mặt mình.

Đau, không phải đang mơ.

Chiều cao không phải trọng điểm, trọng điểm là... thế mà lại sống lại?

Trước khi chết anh có quá nhiều điều tiếc nuối, thật sự muốn làm lại một lần, nhưng anh không ngờ ông trời sẽ cho mình cơ hội thật!

Khương Tiêu đứng ngẩn ra trước gương. Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng anh, nhẹ giọng gọi tên cúng cơm của anh: "Niên Niên, Niên Niên dậy chưa con? Ăn sáng thôi."

Là giọng của mẹ.

Âm thanh này đã khiến Khương Tiêu sau khi tỉnh táo có cảm giác quay ngược thời gian chân thực.

Trên bàn học đặt một quyển lịch, Khương Tiêu nhìn thoáng qua, năm 2002 lịch Hoa Quốc. Hiện giờ anh mới mười lăm tuổi, đang học lớp 9 trường THCS số 3 Hậu Lâm.

Khương Tiêu đặt lịch sang một bên, lau mạnh mặt một phát, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp, vừa như đau khổ vừa như vui mừng. Anh sống lại rất đúng thời điểm, có thể nói đây là giai đoạn Khương Tiêu tiến tới bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời.

Cha Khương Tiêu là một tài xế chạy xe tải đường dài, công việc rất vất vả. Tính tình ông nóng nảy, sở hữu vẻ ngoài không dễ trêu chọc. Mẹ anh là nhân viên kế toán làm việc trong công ty, bà thì lại rất dịu dàng. Sự kết hợp tưởng chừng là đôi đũa siêu lệch ấy thực tế lại bổ khuyết lẫn nhau. Có lẽ vì hai bên yêu nhau thật lòng, chân thành suy nghĩ cho đối phương, nên vấn đề vẻ ngoài không hợp thực sự không quan trọng.

Khương Tiêu ra đời trong một gia đình rất hạnh phúc. Mặc dù cha thường xuyên vắng nhà, nhưng lần nào về cũng chuẩn bị quà cho anh. Thời gian này tài xế xe tải kiếm được rất nhiều tiền. Hồi nhỏ anh có đồ chơi siêu đắt, lớn lên chút thì có giày đá bóng và áo thi đấu hàng hiệu. Ý cười luôn hiện hữu trên mặt mẹ anh, tựa hồ sẽ không bao giờ cáu giận. Cha mẹ cùng nhau chăm sóc thỏa đáng hai nhà nội ngoại, dù gia đình không phải giàu sang phú quý, song cũng tính là dư dả, chưa từng để Khương Tiêu thiếu thốn thứ gì.

Anh được người nhà cưng chiều lớn lên, mãi đến nửa năm trước, cha bị tai nạn giao thông, không cứu về được.

Đơn vị cha cho ít tiền an ủi thân nhân, công việc của mẹ vẫn còn đó, đủ để hai người tiếp tục trang trải cuộc sống.

Nhưng mẹ không chịu nổi đả kích này. Vốn sức khỏe bà đã không tốt lắm, giờ đây toàn thân trở nên suy sụp. Không chỉ vậy, sau khi cha đi, những họ hàng thân thích loạn lạc bên kia của ông thoát khỏi kiềm chế, thường xuyên tới đòi tiền. Tính tình mẹ mềm mỏng, Khương Tiêu còn nhỏ tuổi, hai mẹ con bị lừa mất hơn nửa số tiền an ủi thân nhân. Nếu Khương Tiêu không phát hiện kịp thời, bùng nổ tại chỗ thì cũng chẳng giữ nổi nửa non còn lại.

Thế nhưng khi biến cố lớn xảy đến với gia đình, Khương Tiêu mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi. Anh không kiểm soát được những biến đổi cảm xúc, gặp ác mộng liên tục hơn một năm trời, lại đang trong độ tuổi dậy thì, thành ra không chỉ bị đả động bên ngoài mà còn cả bên trong.

Thay đổi ban đầu thể hiện ở việc mất hết tâm trạng đi học, thành tích xuống dốc không phanh. Mẹ anh không chấp nhận được, song lại không quản nổi anh, tận mắt chứng kiến học sinh giỏi hạnh kiểm tốt Khương Tiêu thành tích top 3 khối trước kia rơi thẳng xuống đáy.

Nguồn tài nguyên giáo dục ở huyện Hậu Lâm chỉ ở mức bình thường, trường cấp ba công lập tốt nhất, hay nói là duy nhất khắp huyện cũng chỉ có Trường THPT số 1 Hậu Lâm. Khi kỳ thi vào 10 diễn ra, Khương Tiêu chuồn ra ngoài chơi game, không tham gia thi tận mấy môn. Khi có kết quả, đừng nói đến Trường THPT số 1, thậm chí những trường cấp ba nhàng nhàng khác ở phố huyện anh cũng trượt, đành phải tới trường THPT dân lập Thành Nam. Đó là một trường học mà chỉ cần một học sinh tốt nghiệp được là có thể dán tin mừng ba năm. Khương Tiêu quậy ở đó, quen một đám bạn không chí tiến thủ, ngày càng phát triển thụt lùi.

Mẹ là người quan tâm đến anh, chẳng qua bản thân bà vốn đã đau khổ tột cùng. Con trai dần sa đọa càng khiến trái tim bà như bị dao cắt. Không biết bao nhiêu lần bà kéo lê thân xác và tinh thần mỏi mệt lết từng bước tới quán net nhỏ túm Khương Tiêu ra, sau đó khắc khẩu, bật khóc. Cuối cùng, khi cơ thể thật sự không chống chịu nổi nữa, bà mới bảo Khương Tiêu tỉnh táo lại.

Mẹ ngã vào giường bệnh tựa một đòn cảnh tỉnh, Khương Tiêu rốt cuộc cũng thoát thân khỏi hai, ba năm sống buông thả dại dột. Khương Tiêu vét cạn tiền trong nhà chạy chữa cho mẹ nhưng không thể cứu được bà. Anh không có tiền đi học, cũng không muốn tiếp tục ở lại trường học kia, bèn đeo cặp sách rời khỏi quê nhà Hậu Lâm, chạy tới thành phố Liễu Giang làm công, không dám quay đầu nhìn lại nơi này thêm lần nào nữa.

Quãng thời gian học cấp hai, cấp ba của anh lộn xộn rối tung. Đó là khoảng thời gian hỗn loạn nhất thuở anh còn thiếu chín chắn, kéo theo rất nhiều tiếc nuối. Có lẽ lúc ấy mất đi nhiều quá nên sau này gặp được một người mình thích và quý trọng, anh mới bám chặt cứng không chịu buông tay.

Giờ đây, thời gian anh sống lại rơi vào đúng giữa giai đoạn này. Mười lăm tuổi, vừa lên lớp 9, xem lịch thì hôm nay là ngày học đầu tiên của kỳ học mới.

Cha không thể quay về nhưng mẹ vẫn ở đây. Anh còn cơ hội cải thiện thành tích thi cấp ba cho tốt, cũng có đủ thời gian đền bù những tiếc nuối đời trước.

Có lẽ gọi một lúc không thấy phản hồi nên âm thanh bên ngoài lại vang lên.

"Con không ngủ nướng tiếp được đâu Niên Niên, muộn học thật rồi đó."

Niên Niên là tên cúng cơm của anh. Không phải giây nào phút nào bọn họ cũng cãi nhau. Mẹ vốn tính dịu dàng, hầu như chỉ nói chuyện dịu giọng êm tiếng với anh.

"... Con ra ngay đây." Khương Tiêu mở miệng nói ra câu đầu tiên sau khi sống lại, giọng hơi nghèn nghẹn: "Chờ con chút."

Anh tìm được bộ đồng phục màu trắng xanh trên giá áo. Đồng phục ở Hoa Quốc to rộng không có form, đám học sinh luôn cực ghét loại đồng phục xấu này, nhưng khi Khương Tiêu mặc vào, anh lại cảm thấy nó đẹp và thoải mái biết bao. Anh nâng niu sờ cổ áo mình, trong lòng có niềm vui gặp may mắn không nói nên lời.

Có điều bây giờ anh vừa cao ráo vừa sở hữu gương mặt không tồi, vai rộng chân dài, mặc đồng phục quả thực không giống những người khác mặc.

Trở lại căn nhà ba phòng hai sảnh xa cách bao lâu, anh có một cảm giác khó mà hình dung. Nơi này kém xa biệt thự loại nhỏ xa hoa về sau anh nỗ lực làm việc tậu được, nhưng nó lại có sức sống. Mẹ rất chịu khó, bà sửa sang thỏa đáng từng chỗ một. Căn nhà có hơi người lộ ra sự ấm áp, hành xắt nhỏ được nấu trong bếp tỏa hương thơm đượm. Lúc đánh răng, Khương Tiêu lại ngửi thấy mùi trứng chiên. Anh vẫn nhớ rõ hương vị món trứng gà chiên mẹ làm, nó ngon hơn tất cả các món trứng chiên sau này anh từng ăn.

Anh vuốt thẳng mái tóc rối tung như chổi lông gà của mình, cầm khăn lông rửa sạch mặt, xối nước lạnh lau hết nước mắt nơi khóe mắt. Những thứ hỗn loạn trong đầu anh đã tan hết, chỉ còn lại sự tỉnh táo.

Mình đã về, mình bắt đầu một lần nữa rồi.

Khương Tiêu nghĩ.

Anh cười với tấm gương.

Khi anh sửa soạn xong xuôi, mẹ đã đặt bữa sáng lên bàn. Đôi mắt bà hơi sưng, nhìn thoáng qua Khương Tiêu rồi cúi đầu.

Khương Tiêu vừa nhìn đã đoán được, có lẽ đêm qua mẹ con họ lại cãi cọ.

"Ăn cơm đi."

Khương Tiêu ngồi xuống đối diện bà, cầm lấy đôi đũa, sau đó cất lời: "Con xin lỗi ạ."

Mẹ anh ngạc nhiên thấy rõ.

Hồi trẻ, bà là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tên nghe cũng rất êm tai - Hạ Uyển Uyển. Lúc mới cưới được chồng cưng chiều, sống vô lo vô nghĩ, sinh con xong vẫn như thiếu nữ. Khương Tiêu nhớ rõ dáng dấp mẹ mình khi đó, bà mặc một bộ váy xinh đẹp tìm khắp phố huyện nhỏ không thấy ra ngoài, cả phố đều hướng ánh nhìn về bà.

Nhưng bây giờ bà bị cuộc sống tra tấn, không có tâm trạng trang điểm. Mới qua hơn một năm mà cả người đã trở nên ảm đạm.

"Mẹ ơi, con xin lỗi ạ." Khương Tiêu nghiêm túc nói lại lần nữa, sống mũi hơi cay: "Con phải nói những lời này sớm, hôm qua không nên cãi nhau với mẹ, chọc cho mẹ giận."

Câu xin lỗi này của anh đã trễ mười năm.

"... Không sao." Anh thấy mẹ nở nụ cười: "Chuyện nhỏ thôi, mẹ đã quên hết. Mau ăn đi, muộn học thật rồi đấy."

Mẹ giục Khương Tiêu, nhìn anh cúi đầu ăn sạch chén mì một cách nhanh chóng mà nghiêm túc, cảm thấy hôm nay con trai đặc biệt ngoan. Lúc Khương Tiêu đi học, bà còn nhét cho anh hai mươi tệ.

Ở thời buổi này, hai mươi tệ là số tiền không nhỏ với học sinh cấp hai. Dẫu người cha biết kiếm tiền đã rời xa, mẹ cũng chưa từng để anh phải thiếu thốn thứ gì, lúc nhét tiền còn dịu giọng nói: "Niên Niên ở ngoài mua gì ngon ngon ăn con nhé, ngoan, đừng để mình chịu thiệt."

Đôi mắt Khương Tiêu cay cay, anh không nhịn được ôm lấy bà một lát.

Thuở sinh thời, không biết người phụ nữ quan tâm đến anh nhất này đã nói bao nhiêu câu "Niên Niên đừng để mình chịu thiệt", nhưng bà không biết tương lai đứa con yêu dấu của bà thực sự đã phải trả giá cho những sai lầm, một mình chịu biết bao thiệt thòi.

"Trước đây khiến mẹ lo lắng, sau này con sẽ không như vậy nữa." Khương Tiêu sụt sịt: "Đến trường con sẽ học hành tử tế."

Mẹ nghe xong lời đột ngột này của anh thì hơi kinh ngạc, song vẫn rất vui mừng. Bà xoa đầu Khương Tiêu, không hiểu sao bỗng có cảm giác con trai mình ngủ một giấc dậy đã thay đổi.

Khương Tiêu không nói thêm gì vào lúc này. Giờ kể với mẹ chuyện sống lại, chỉ sợ bà cũng không hiểu được, còn vô duyên vô cớ nghĩ nhiều. Anh cũng muốn nói sau này mẹ không cần phải lo lắng, cha đi rồi nhưng vẫn còn con, con sẽ trở thành chỗ dựa cho mẹ. Tuy nhiên, so với mấy chuyện vớ vẩn ấy, anh sẵn lòng dùng hành động chứng minh sự thay đổi của mình hơn.

Ít nhất cần thay đổi thành tích của mình cho mẹ xem đã.

Anh ngoan ngoãn đeo cặp sách đi học. Mặc dù đã qua rất lâu nhưng Khương Tiêu vẫn nhớ rõ đường tới trường THCS số 3 Hậu Lâm. Trường cách nhà không xa, đi bộ năm phút là tới. Hôm nay Khương Tiêu rời giường trong trạng thái mơ màng nên anh không đem theo đồng hồ, lúc tới sát cổng trường bỗng nghe thấy một tràng tiếng reng reng.

Anh không làm học sinh lâu lắm rồi, còn chưa phản ứng kịp, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Cửa hàng văn phòng phẩm, quán bán đồ ăn sáng cạnh cổng trường,... xem hoa cả mắt, có cảm giác thật giả lẫn lộn.

Đúng lúc này, một làn gió ập tới từ phía sau túm lấy cổ áo Khương Tiêu, lôi anh chạy về phía trước.

"Anh Tiêu đừng ngớ người ra nữa, chạy mau! Anh không nghe thấy tiếng chuông à?" Người vừa chạy tới cạnh anh là một nam sinh cao sàn sàn anh, tóc undercut lởm chởm hệt con nhím, cầm bánh chiên cuộn nhét vội vào miệng: "Hôm nay là ngày học đầu tiên sau khai giảng, thầy chủ nhiệm giáo vụ canh đấy, dữ lắm, không trêu vào được đâu, đi muộn là xong đời!"

Khương Tiêu bất ngờ bị cậu chàng kéo chạy về phía trước, kịp bước qua cổng trường khi tiếng chuông cuối cùng vừa dứt. Sau đó, nam sinh bên cạnh anh thả lỏng lại, vui phơi phới ăn hết miếng bánh chiên cuộn cuối cùng trước ánh nhìn phẫn nộ của chủ nhiệm giáo vụ đầu trọc.

Nam sinh tên Diệp Ảnh Ảnh. Khương Tiêu ấn tượng sâu sắc, đây là bạn cùng bàn năm cấp hai của anh. Cậu chàng không thích học, nhưng gia đình lại có chút tiền.

Đời trước, vào khoảng năm ba mươi, hai người tình cờ gặp lại. Khi đó Diệp Ảnh Ảnh đã thành một người làm công ăn lương bình thường, tới Liễu Giang công tác thì gặp Khương Tiêu. Hai người làm một bữa nướng BBQ ở quán ven đường. Đối phương giờ đây không kể hết chuyện chua cay, nơi khuôn mày chỉ toàn sự mỏi mệt, mất hoàn toàn dáng vẻ thuở thiếu niên.

Bạn cùng bàn trước mắt rõ ràng đang trong giai đoạn hội chứng tuổi dậy thì, vừa ngốc nghếch vừa rực rỡ xán lạn. Đồng phục không mặc cẩn thận, cổ áo dựng thẳng lên, cảm giác trông thế này rất ngầu, cổ đeo dây chuyền nanh sói. Khi Diệp Ảnh Ảnh quay lưng lại, Khương Tiêu phát hiện bộ đồng phục kia cũng không phải đồng phục chuẩn, trên đó có vẽ một hình ác ma mọc cánh đội vương miện. Nếu nghiêm túc xem xét thì trình vẽ không tệ, với điều kiện không thêm tám chữ to:

── Trên trời dưới đất, tôn quý chỉ ta. (Thiên thượng thiên thạ, duy ngã độc tôn)

Nhìn kỹ còn có thể thấy một số chữ nhỏ dệt hoa trên gấm ở tay áo đồng phục, hẳn là viết lúc ý tưởng chợt tới.

Ví dụ như "Không học được cách yêu" buồn thương trữ tình, "Chờ ta diệt thế" cực kỳ không hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, hay cả những câu khác đại loại như "Ôi, cứ sống đa tình ở cái thế giới vô tình này thôi",... Khương Tiêu không nỡ xem thêm nữa.

Dẫu sao anh cũng mang nội tâm của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chứng kiến hội chứng tuổi dậy thì rành rành trước mặt, nhất thời vẫn không thích nghi nổi.

Nhưng theo tầm mắt dời đi, anh thấy trên cổ áo Diệp Ảnh Ảnh còn bốn chữ nữa, xem xét cẩn thận thì phát hiện đây là "Tuổi trẻ hãy cứ ước mơ".

Tuổi trẻ hãy cứ ước mơ.

Chỉ mong thế thật.

Ngay lúc anh quan sát Diệp Ảnh Ảnh, Diệp Ảnh Ảnh cũng đang quan sát anh, hơn nữa còn cực kỳ không hài lòng với cách mặc đồng phục gọn gàng nghiêm chỉnh của anh.

Cậu chàng vươn tay xốc mạnh cổ áo đồng phục Khương Tiêu lên cho giống với mình, bởi vì như vậy có vẻ khá ngầu, sau đó nhìn đồng phục nhẵn bóng của Khương Tiêu bằng ánh mắt tiếc nuối, nói: "Mày tiêu sạch tiền mẹ cho rồi à? Hôm nay trông buồn thế? Thôi không sao, nay tao vẽ cái mới cho mày, loại siêu ngầu lòi ấy."

"Không được không được." Khương Tiêu thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, lịch sự thể hiện ba "không" tại chỗ, ấn cổ áo mình về: "Tao không làm vậy, tao không như thế, thực sự không cần."

Lúc này anh mới phát hiện màu áo đồng phục của mình nhạt hơn chút, xem kỹ có thể nhận ra chút dấu vết. Năm lớp chín, độ nổi loạn muốn hủy diệt cùng thế giới của anh không thua gì với Diệp Ảnh Ảnh, mãi đến khi đời cho ăn thêm đòn hiểm nữa mới quay về bình thường.

Cảm ơn mẹ đã giặt đồng phục, không thì hôm nay anh sẽ xấu hổ đến mức không ra khỏi cửa nổi mất.

Diệp Ảnh Ảnh nhìn anh một cách kỳ lạ. Cậu chàng cảm thấy Khương Tiêu hôm nay sai quá là sai. Không miêu tả rõ được, nhưng cậu chàng cảm thấy người này trông không giống trước kia, có loại cảm giác ủ dột không nói thành lời.

Trong giờ học sau đó, Khương Tiêu càng lạ hơn.

Cậu ta thế mà lại nghiêm túc nghe giảng! Có phải đầu Khương Tiêu bị cửa kẹp không vậy!