Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 30: Ba người bày sạp buôn bán



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Đó là một căn phòng rất nhỏ hẹp, bao gồm một phòng ngủ, một gian bếp, một phòng tắm và một ban công nhỏ để phơi quần áo. Giai đoạn khó khăn nhất, hai nam sinh lớn ngồng bọn họ đã sống tại đây, đến tay chân còn chẳng thể duỗi thẳng, vô cùng bức bối. Về sau Lận Thành Duật quay về trường học lại thì ở trong ký túc xá, điều kiện tốt hơn chút, tuy nhiên hễ có thời gian là y luôn trở về.

Khi ấy y không nói rõ được tại sao, chỉ cảm thấy ở chung với Khương Tiêu rất thoải mái. Cuộc đời gặp cảnh khốn cùng, chứng kiến Khương Tiêu nỗ lực tiến về phía trước, vui vẻ cả ngày, luôn được ủng hộ, cuộc sống thú vị hơn hẳn.

Y không phát hiện ra đó là tình cảm mọc rễ nảy mầm.

Sau này Khương Tiêu quen biết rất nhiều bạn, có cả quý nhân trợ giúp anh. Anh dần học được thêm vô số thứ, gây dựng sự nghiệp kinh doanh. Hai người dọn khỏi khu trọ tập thể, tới sống trong một căn hộ chung cư hai phòng ngủ một phòng khách rộng hơn hai trăm mét vuông. Thổ lộ với y thành công một thời gian, Khương Tiêu mua căn biệt thự nhỏ kia. Từ đó về sau hai người luôn ở tại nơi đây.

Y vốn tưởng hai người sẽ tiếp tục trải qua cả đời như vậy, không ngờ cuộc sống cứ thế đột ngột ngưng bặt.

Nhà là chốn yên thân, là nơi cất giữ ký ức. Lận Thành Duật cầm chiếc bánh kem nhỏ, lấy chìa khóa mở cửa căn phòng kia. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, y thoáng hoảng hốt.

"Tiêu Tiêu ơi..." Y khẽ nói: "Em về rồi."

Không ai quan tâm tới y.

Phòng không bật đèn, tối đen như mực.

"... Em mang bánh kem nhỏ anh thích về cho anh này."

"Ngày mai em cũng sẽ mang bánh kem nhỏ về cho anh."

"Tất cả lỗi lầm đều thuộc về em, em đã khiến anh chịu khổ quá nhiều."

"Bây giờ em sẽ nỗ lực cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới."

"... Em xin lỗi, em biết anh ghét em, không muốn thấy em."

"Nhưng em thực sự quá nhớ anh."

Y biết hiện giờ Khương Tiêu không muốn mình tới gần thêm nữa, song y không nhịn nổi. Y muốn đối xử tốt với Khương Tiêu, bất kể có được đáp lại hay không.

Lận Thành Duật không muốn bật đèn. Y sờ soạng đi vào, một mình cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ. Trước kia y luôn có lý do không dám trở về, đó là nhìn vật nhớ người, càng nghĩ càng đau đớn, hận không thể quay lại quá khứ bóp chết mình.

Hết sức may mắn là Khương Tiêu còn có thể sống lại. Tuy nhiên y không biết phải tới khi nào mới có thể vãn hồi ánh đèn vàng ấm và hình bóng người kia chờ y về.

Có rất nhiều chuyện đến bản thân Khương Tiêu còn không nhớ rõ. Anh cũng không thể ngờ chuyện đã cách một đời mà vẫn bị Lận Thành Duật đào ra.

Lúc này anh đang ngồi trên xe tải rung lắc đảo điên, còn phải bỏ công che chở bánh kem nhỏ trong tay. May mà anh bảo quản cẩn thận, cộng thêm trời lạnh nên khi về Hậu Lâm, bánh kem nhỏ vẫn giữ được hình dáng ban đầu.

Nhà ở thời này thường có một căn phòng tầng một diện tích khoảng mười mét vuông dùng để đựng đồ lặt vặt. Trước đó mẹ đã dọn dẹp sạch giúp anh để anh cất hàng, mấy món nhẹ hơn thì anh mang lên phòng trên tầng.

Dọn dẹp xong xuôi, anh mới có thể ngồi xuống cùng mẹ ăn chút gì đó.

"Con một đường mang về, khá tốn sức." Khương Tiêu cười với bà, giọng điệu lại như đang làm nũng: "Cái này siêu ngon luôn mẹ ạ. Nếu mẹ thích thì lần sau con mang về cho mẹ tiếp nha."

Bánh mousse đậm vị phô mai và sữa bò, tuy hơi nhỏ nhưng cắt ra vẫn đủ cho hai người ăn.

"Ngon tuyệt." Đôi mắt Hạ Uyển Uyển cong cong: "Nhưng phiền phức quá, mẹ không muốn Niên Niên vất vả như vậy."

"Không sao, không sao đâu ạ." Khương Tiêu đáp: "Con không thấy vất vả."

Ngoại trừ tác dụng làm no bụng thì đồ ăn luôn có chút ý nghĩa đặc biệt. Giống như nguyện vọng của Khương Tiêu, sau này luôn ngọt ngọt ngào ngào.

Bánh kem vào miệng, cảm giác thỏa mãn lấp đầy lòng anh.

Ngày Khương Tiêu rời Hậu Lâm đi nhập hàng là ngày trường học công bố kết quả thi cuối kỳ. Anh nhờ Lâm Hạc Nguyên lấy phiếu điểm giúp. Quả nhiên sau khi anh về không lâu, Lâm Hạc Nguyên đã đứng bên ngoài gõ cửa nhà anh.

Khương Tiêu vừa dọn hàng xong, ăn lót dạ rồi mệt càng thêm mệt. Ngồi xe tải không ngủ ngon được, xe cứ lắc lư, chỉ chợp mắt được trong chốc lát.

Lúc Lâm Hạc Nguyên tới nhà anh đang tắm rửa, Hạ Uyển Uyển ra mở cửa.

"Tiểu Lâm đấy à, mau vào đi cháu." Hạ Uyển Uyển biết bạn bè của con: "Cháu ăn cơm chưa? Ăn chút gì đó ở nhà cô nhé?"

Lâm Hạc Nguyên cười lễ phép với bà, đáp: "Cảm ơn cô ạ, cháu ăn rồi. Khương Tiêu về chưa ạ? Phiếu điểm của bạn ấy đang ở chỗ cháu."

"Mình đây!"

Đúng lúc này, Khương Tiêu đã tắm xong, bước ra từ phòng tắm. Anh mặc áo ngủ, vừa lau mái tóc ướt dẫm vừa đón tiếp Lâm Hạc Nguyên ngồi xuống. Sau đó, anh lê đôi dép lông nhung của mình vào phòng lấy đồ.

"Cậu ngồi xuống trước đi. Mình có quà tặng cậu đó nha!"

Bộ đồ ngủ kia của Khương Tiêu là Hạ Uyển Uyển mua cho. Bà chọn lựa tỉ mỉ một bộ quần áo gấu nâu nhỏ. Anh mặc vào siêu đáng yêu. Lâm Hạc Nguyên nhìn đăm đăm chú gấu nâu nhỏ kia lê đôi dép lông nhung loạt xà loạt xoạt lấy một cái túi ra từ trong phòng, vui mừng dúi vào tay cậu.

"Tặng cậu nè."

Lâm Hạc Nguyên cúi đầu xem, ngạc nhiên mất một lát. Trong túi là vài quyển sách Vật lý, dưới sách còn có một chiếc hộp nhỏ. Cậu mở ra thì thấy đây là một món đồ trang trí nhỏ hơi kỳ lạ. Khương Tiêu bèn miêu tả cho cậu.

"Quả cầu ở hai bên sẽ chuyển động cùng lúc, như thế, như thế." Khương Tiêu thử một chút, quả cầu lập tức chuyển động leng keng: "Hình như nó tên "Con lắc Newton", cậu thấy thần kỳ không?"

Lâm Hạc Nguyên: "... Thần kỳ."

Nguyên lý hoạt động của vật này không phức tạp, Lâm Hạc Nguyên nhìn Khương Tiêu, hỏi: "Sao cậu biết mình thích Vật lý?"

"Mình xem vở ghi cậu cho mượn, phát hiện ra." Khương Tiêu hỏi cậu: "Vậy cậu thích món quà này chứ?"

Lâm Hạc Nguyên gật đầu.

"Thế thì tốt quá rồi." Khương Tiêu nói: "Mình chọn mấy quyển sách kia lâu lắm."

Trên người anh còn thoang thoảng hương sữa tắm. Mái tóc được lau sơ bằng khăn lông, song vẫn có vài sợi rũ trên trán. Gương mặt bị hơi nước hun ửng đỏ khiến người ta muốn véo một cái, tựa hồ có thể véo ra nước.

"Đúng rồi." Khương Tiêu nhớ ra: "Có phải có kết quả rồi không?"

Bấy giờ Lâm Hạc Nguyên mới nhớ mục đích đến của mình.

"Đúng vậy." Cậu lấy phiếu điểm ra, nhưng vẫn nhìn Khương Tiêu chăm chú: "Cậu lọt top 100."

Hạng 95 toàn khối, vừa suýt xoát top 100.

Mặc dù đã nắm chắc nhưng khi có kết quả, tảng đá trong lòng Khương Tiêu mới thực sự rơi xuống. Anh thật lòng cảm ơn Lâm Hạc Nguyên: "Cảm ơn cậu. Nếu không nhờ cậu giúp đỡ thì học kỳ này mình khó mà tiến bộ nhanh đến vậy."

"... Là tự bản thân cậu rất nỗ lực."

Lâm Hạc Nguyên nhớ lại, lập tức không nói rõ được mình đã đặt sự quan tâm lên Khương Tiêu thế nào. Ban đầu vì chuyện đồng hồ kia của em gái, cậu phát hiện học sinh xuất sắc "sa sút" Khương Tiêu không giống lời mọi người nói, người ta vừa tốt vừa nỗ lực. Về sau Khương Tiêu chủ động hỏi mượn vở ghi, cậu cũng đồng ý, rồi họ bắt đầu giao lưu với nhau trên phương diện học tập một cách tự nhiên.

Dạy Khương Tiêu học là một chuyện rất có cảm giác thành tựu. Tính chủ động của cậu ấy cao, không chỉ nói một lần đã hiểu mà còn học một suy ra ba. Tính cách cũng thú vị, tính tình thì hoạt bát.

Đến bây giờ, cậu chưa từng hối hận vì đã làm bạn với Khương Tiêu. Trong mắt người này có ánh sáng, Lâm Hạc Nguyên cũng thấy được.

"Cảm ơn món quà của cậu, mình thực sự rất thích." Cậu đưa phiếu điểm xong thì chuẩn bị ra về, nhìn Khương Tiêu: "Cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút nhé."

Cậu nói thích rất nhiều lần, có lẽ là thích thật.

"Mình biết rồi." Quà tặng được công nhận, Khương Tiêu mừng rỡ vẫy tay với Lâm Hạc Nguyên: "Lần sau mình sẽ mua quà cho cậu tiếp."

Ngủ một giấc dậy, anh bắt đầu trù tính xem nên bán hàng hóa của mình thế nào.

Anh đã lên kế hoạch từ trước. Mùa đông ở Hậu Lâm trời tuyết rơi, sẽ có một phiên chợ xuân đặc biệt trước thềm năm mới. Trong phố huyện, chợ phiên được tổ chức ở những nơi đông người qua lại, các hộ kinh doanh sẽ dựng lều lán thành một dãy, buôn bán đủ thứ. Khi ấy công nhân đi làm bên ngoài cũng đã trở về, đặt mua hàng Tết cực hào phóng. Tình hình buôn bán ở chợ phiên luôn rất khả quan.

Trước đó, vì để cảm ơn Khương Tiêu đưa con mình đi lên con đường đúng đắn, cha Diệp Ảnh Ảnh đã dựa vào quan hệ tìm cho anh một chỗ bày sạp tốt. Chợ xuân náo nhiệt nhất trong khoảng thời gian này, Khương Tiêu phải vội vàng sắp xếp. Thời gian của anh gấp rút, hôm sau phải dựng xong sạp quán.

May mà sạp gần sát nhà anh. Không biết Diệp Ảnh Ảnh lấy đâu ra một chiếc xe ba bánh, lách cách vận chuyển hàng giúp anh.

Khương Tiêu đưa họa cụ mua được cho cậu chàng. Ngoài miệng Diệp Ảnh Ảnh nói "ối da phải vẽ đến chết mất", động tác nhận lấy lại tỏ rõ sự hân hoan phấn khởi.

Cậu chàng thực sự rất thích vẽ. Bằng không với tính tình ngốc ơi là ngốc kia, học mỹ thuật mệt như vậy, cậu chàng sẽ không kiên trì tới bây giờ.

Có điều chuyển hàng giúp Khương Tiêu xong, Diệp Ảnh Ảnh phải về phòng vẽ học vẽ tiếp, nghỉ đông cũng không được nghỉ học. Hạ Uyển Uyển thì phải đi làm. Một quầy hàng mà thôi, Khương Tiêu cảm thấy mình xử lý được. Chỉ không ngờ là Lâm Hạc Nguyên lại tới.

"Mình tới giúp cậu." Lâm Hạc Nguyên giải thích.

"Cậu không ở nhà làm bài tập sao?" Khương Tiêu nhìn thấy cậu vẫn hơi ngạc nhiên: "Sao cậu biết mình ở đây?"

Lâm Hạc Nguyên ngồi xuống ghế nhựa bên cạnh anh: "Diệp Ảnh Ảnh nói với mình. Bớt học mấy ngày cũng không vấn đề gì."

Cậu còn không quên mang chút đồ cho Khương Tiêu. Đó là một chiếc cốc giữ nhiệt đựng cacao nóng. Trong thời tiết rét lạnh này, uống nó sẽ thấy thoải mái hơn chút.

Khương Tiêu đang định nói thêm gì với Lâm Hạc Nguyên thì bỗng nghe một người gọi tên mình từ hướng khác.

"Tiêu Tiêu ơi!"

Tạm thời chỉ có Lận Thành Duật gọi mình như vậy.

Cậu ta tới làm gì? Mới đấy ở Liễu Giang còn chưa đủ phiền sao?

Tâm trạng đang tốt của Khương Tiêu bị quấy nhiễu đôi chút. Anh nhíu mày, chưa kịp trả lời, vừa quay lại đã thấy người nọ chạy tới trước quầy hàng của mình.

Lâm Hạc Nguyên cũng có ấn tượng về y. Phải thôi, muốn không ấn tượng với gương mặt này của Lận Thành Duật quá khó.

Đây chẳng phải người kỳ lạ quấn lấy Khương Tiêu lần trước sao?

"Buôn bán nhỏ không dễ, em muốn đến giúp anh." Lận Thành Duật đi vào trong quầy hàng. Gặp được Khương Tiêu rồi, trời lạnh đến mấy y vẫn cảm thấy ấm áp: "Không quấy rầy anh đâu, em thực sự chỉ muốn tới hỗ trợ thôi."

Khương Tiêu: "Khỏi cần, mau mau tránh ra đi."

Lâm Hạc Nguyên cũng không thích y lắm. Cậu cảm thấy người này có chút ý đồ xấu. Chính cậu cũng không muốn y ở lỳ bên cạnh Khương Tiêu, xem tình huống, cậu bèn đáp theo một câu: "Tôi sẽ giúp Khương Tiêu. Quầy hàng này nhỏ, cũng không chứa được quá nhiều người."

Tuy tính cách của cậu như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu cố ý tỏ ra vô tình xa lánh người khác.

Ban đầu Khương Tiêu định tự xử lý nên chỉ mang theo hai chiếc ghế. Một chiếc để anh ngồi, một chiếc để tiện tay đặt đồ. Lúc này Lâm Hạc Nguyên tới, hai chiếc ghế đều dùng hết, không còn chỗ ngồi nữa.

"Không sao." Lận Thành Duật nhìn anh. Y vốn đang cầm theo túi lớn túi nhỏ, giờ lại lấy từ bên trong ra một chiếc ghế dựa dạng gấp, nụ cười trên mặt chưa từng phai: "Em mang theo ghế."

Lâm Hạc Nguyên: "......"

Cậu càng nhìn người này càng khó chịu.

Hiện tại bên phải Khương Tiêu là Lâm Hạc Nguyên, bên trái là Lận Thành Duật. Anh ngồi giữa có cảm giác kỳ lạ khó hình dung.

Anh chỉ muốn bán hàng kiếm tiền thôi mà. Sao tình hình lại thành như thế này?

Tuy nhiên anh cũng không có quá nhiều thời gian rảnh, người tới chợ phiên dần nhiều lên rồi.

Quầy hàng của Khương Tiêu nằm tại nơi rất nổi bật và hiếm có. Mới bắt đầu đã có không ít người tới hỏi giá.

Khương Tiêu vốn định xua Lận Thành Duật đi, nhưng bây giờ buôn bán là chính. Có khách hàng ở đây, anh lập tức bị hút đi sự chú ý, giới thiệu hàng cho người ta.

Thôi vậy. Anh đang bận kiếm tiền. Lận Thành Duật thích thế nào thì thế đấy đi.

Sức hấp dẫn từ nụ cười của Khương Tiêu thực sự rất mạnh. Anh tư duy mau lẹ, miệng lưỡi trơn tru, khách tuổi nào cũng dỗ tốt. Cộng thêm chất lượng hàng hóa của anh quả thực rất ổn, giá cả lại phù hợp, so với sạp khác hời hơn nên chỉ chốc lát sau đã chốt thành công đơn đầu tiên, là một người mẹ mua cho con trai mình chiếc xe đồ chơi.

Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên đều không phải người hoạt bát hoạt ngôn. Về sau càng ngày càng đông người tới quầy hàng, Khương Tiêu dần không quán xuyến được hết quá nhiều việc. Hai người kia nhìn chằm chằm nhau, lặng lẽ ganh đua. Mãi đến khi có khách hàng nhìn bọn họ mấy lần, gọi một tiếng: "Hai cậu ngơ ra làm gì thế, trả lại tiền lẻ đi!"

Hai người đang so bì lập tức bị giọng nói sắc bén của bác gái kéo hồn về.