Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 15: Khôi phục thị lực trong thời gian ngắn



"Em và anh Duyên Từ?" Chân Yểu bối rối, "Bọn em làm sao vậy?"

Tống Lục Bách đưa tay chống lên thành ghế bên cạnh cô, lạnh lùng cúi đầu xuống, "Loại quan hệ này của hai người bắt đầu từ khi nào, trước hay sau khi em trưởng thành?"

Chiếc ghế vì nguồn lực này mà hơi ngả về sau, Chân Yểu cũng theo đó ngửa người ra.

Hơi thở ấm áp và khí lạnh từ trên người anh bao phủ bầu không khí xung quanh hai người, chạm lên lớp lông tơ mỏng như trái đào trên má cô, khiến cô thấy ngứa ngáy.

Tim cô hẫng một nhịp, nuốt nước bọt một cái rồi lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng lên che mặt.

Tống Lục Bách lại kéo tấm chăn mỏng xuống, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, "Tránh cái gì?"

Rõ ràng đầu ngón tay anh không hề lạnh, nhưng Chân Yểu lại bất giác run lên.

"Anh trai," Cô nói một cách thận trọng, "Sao em... không hiểu anh đang nói gì?"

Chẳng lẽ quan hệ giữa cô và Tống Duyên Từ không giống với anh sao?

Tống Lục Bách siết chặt các ngón tay vào thành ghế.

Cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như quả hạnh to tròn, khóe mắt và đuôi mắt hơi nhọn, lông mi khẽ rung rung, nhìn người khác đến rung động.

Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn nó, nhưng đây là lần đầu tiên anh cẩn thận để ý đến những chi tiết mà trước đây anh chưa từng để ý tới.

Anh nhìn sang chỗ khác, ánh mắt có phần ảm đạm.

"Em thích nó?"

Chân Yểu phản ứng ngay lập tức, cô khó tin trợn tròn mắt, "...Anh nói anh Duyên Từ?"

Nét mặt này rơi vào trong mắt người đàn ông lại được hiểu sang một ý khác, trở thành hoảng sợ sau khi bị lộ tẩy.

"Vậy mà nó lại làm cái chuyện lố bịch như này," Khóe môi Tống Lục Bách cong lên, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, "Hai người còn muốn giấu đến bao giờ? Em bị nó dụ dỗ như thế, đã nghĩ kĩ chưa?"

Mấy hôm nay Tống Duyên Từ không ở Tầm Thành, lần cuối cùng hai người gặp nhau, là hôm tổ chức lễ trưởng thành cho cô.

Nếu như việc đó xảy ra trước khi cô trưởng thành, anh nhất định sẽ không buông tha cho Tống Duyên Từ.

Khi nghĩ đến chuyện hai người này lén lút ngay dưới mũi mình, trong lòng anh chỉ còn lại sự tức giận.

"Đợi đã!" Chân Yểu chết lặng, nhanh chóng ngăn người đàn ông đang suy nghĩ lung tung kia lại, "Anh trai, có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Mặc dù em không biết tại sao anh lại nghĩ vậy, nhưng... anh cho là em, em thích anh Duyên Từ?"

Còn nghĩ là bọn họ giấu diếm sau lưng mọi người? Cái gì vậy chứ!

"Không phải sao?" Tống Lục Bách lạnh lùng nói.

"..."

"Sao có thể chứ..." Chân Yểu mở miệng, yếu ớt trả lời, "Em chỉ coi anh ấy như anh trai, anh ấy cũng chỉ coi em như em gái, bọn em không phải loại quan hệ như anh nói..."

Vừa dứt lời, phòng khách yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không khí như đông cứng lại.

Dây thần kinh của Chân Yểu như bị một bàn tay vô hình vào đó nhẹ nhàng lay động, đột nhiên không nhịn được muốn bật cười, suýt nữa thì cười thành tiếng.

Bản thân cô cũng sửng sốt, may mà phản ứng nhanh, cắn chặt môi dưới.

Đáng tiếc là vẫn bị phát hiện, Tống Lục Bách gằn từng chữ hỏi cô: "Em đang cười đấy à?"

Anh nói rất bình tĩnh, nhưng Chân Yểu lại nghe ra bão tố sắp tới, gáy cô lập tức căng lên, "Không phải! Thật sự... không phải!"

Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, được nửa chừng thì suýt nữa không nhịn được cười, khiến giọng nói cô run lên, chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề, "Anh, sao anh lại nghĩ vậy?"

"Điện thoại của em đâu." Giọng người đàn ông hơi khàn, như thế không nghe thấy cô hỏi gì.

Chân Yểu không cần suy nghĩ, lấy điện thoại ở bên người ra, đưa tới.

Tống Lục Bách rũ mắt xuống, mở phần tin nhắn ra, không xem những nội dung khác, mà trực tiếp tìm tin nhắn cô gửi đi kia.

Người nhận là anh, hiển nhiên nội dung cũng giống hệt như những gì anh nhận được.

Câu nói này vốn định gửi cho Tống Duyên Từ.

Cho nên cô đang nói dối. Bình thường tất cả cảm xúc đều được viết hết lên mặt, nhưng tại sao bây giờ lại có thể che giấu kĩ như vậy?

Hai chữ "nói dối" đang chuẩn bị thốt lên, mắt anh chợt cố định ở một chỗ.

"Tối hôm qua Tống Duyên Từ gửi tin nhắn thoại cho em?"

Chân Yểu gật đầu. Cũng không hiểu sao, cô luôn cảm thấy giọng nói của anh hơi kỳ lạ.

"Hai người nói chuyện gì?"

"Anh ấy bảo em gửi ảnh sinh hoạt bình thường cho anh ấy xem, em bảo được."

Độ sáng màn hình điện thoại tối dần đi, rồi tắt ngóm, những tin nhắn không thể bình thường hơn hiện trên đó cũng biến mất.

*Cái này mình nghĩ là kiểu điện thoại có chức năng nói ra văn bản ý, nói xong gửi đi như tin nhắn bình thường, còn người gửi đến thì phải gửi tin nhắn thoại vì CY không nhìn thấy được.

Vậy tin nhắn này không phải dành cho anh, cũng không phải cho Tống Duyên Từ - có lẽ đã xảy ra sự cố khi đọc giọng nói, nội dung mà cô muốn gửi hoàn toàn khác với nội dung thực tế.

Chỉ một cái dấu phẩy mà khiến nghĩa của câu khác hoàn toàn.

Mặt Tống Lục Bách đen thui. Vì điều này, mà anh làm việc quần quật thâu đêm suốt sáng.

Ánh mắt ngây thơ và trống rỗng của cô gái trước mặt khiến anh thấy ấm ức, sau đó thở dài một hơi.

Áp lực trên lưng ghế đột nhiên buông lỏng, người trước mặt như muốn đứng thẳng dậy.

Chân Yểu ngây người chớp mắt, vô thức ngẩng đầu lên, tầm nhìn một mảnh đen kịt, nếu không phải mùi hương nhàn nhạt của Tống Lục Bách vẫn còn tràn ngập xung quanh, có lẽ cô đã nghĩ anh đi rồi.

Cô liếm môi, "Anh, anh đang làm gì với điện thoại của em vậy?"

Tống Lục Bách đặt lại điện thoại di động vào tay cô gái nhỏ. Trong đầu chợt nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cứng ngắc của anh hơi buông lỏng ra, như thể đã tìm được đáp án.

Anh nhíu mày, mặc dù đã thả lỏng nhưng giọng điệu vẫn không vui vẻ lắm, "Em đặt số điện thoại anh ở phím tắt số 7."

Chân Yểu sửng sốt, không hiểu vì sao lại bắt đầu tính sổ với cô, chỉ có thể lúng túng giải thích: "Bởi vì... những phím trước đã có người rồi."

"Cho nên, mọi người đều được xếp ở trên, ngoại trừ anh?"

"..." Một tia sáng lóe lên trong đầu cô, "Vừa nãy anh còn mới nghi ngờ em với anh Duyên Từ! Lý do nghi ngờ cũng không nói cho em, biết mình sai rồi lại -"

Trên môi chợt nóng lên.

Tay của người đàn ông che kín miệng cô, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá.

"Nói đủ chưa?" Anh có vẻ hơi bực bội.

"U ơ ơ!" Chân Yểu đẩy cánh tay anh ra, nhưng đụng phải phần cơ bắp mạnh mẽ khiến cho lòng bàn tay cô chợt nóng lên.

Cô rụt tay lại, cố gắng nói chuyện: "A... Anh!"

Cảm giác rõ ràng sự mềm mại khi đôi môi chạm vào lòng bàn tay, đôi đồng tử của Tống Lục Bách khẽ co lại, nụ cười nơi đáy mắt như biến mất không còn tăm hơi.

"!!!" Cô gái nhỏ liều mạng ra hiệu cho anh buông tay, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại càng không bỏ ra

Không những không nới lỏng mà thậm chí còn chỉnh lại vị trí, giữ chặt hơn cả vừa nãy, phần thịt má vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng chạm lên đã bị ấn sâu vào.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào lòng bàn tay anh, ngứa ngáy vô cùng.

Anh chợt bừng tỉnh, vội vàng buông tay.

"Anh, anh làm gì vậy." Cô gái thì thào, đưa tay lên xoa hai má đỏ bừng của mình, cuối cùng nghĩ rằng anh không để ý, khẽ chạm lên môi.

Mắt Tống Lục Bách tối sầm lại.

Đôi bàn tay cứng ngắc buông xuống bên người vẫn còn lưu lại những xúc cảm khác nhau, anh lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm rồi thả lỏng, đầu thấy hơi đau đau.

Làm gì? Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.

"Thứ tự của phím tắt thay đổi rồi." Anh nói ngắn gọn, "Của anh là số 3."

Cô giật mình, "Đổi khi nào? Lần trước sao?"

Tống Lục Bách im lặng nhìn cô hai giây, "Vừa mới."

Chân Yểu gật đầu, cái này đổi thì cũng không có gì. Còn về chuyện vừa rồi chưa nói xong, tạm thời cô chưa có dũng khí để hỏi lại lần hai.

Sự hiểu lầm này cứ thế biến thành gió thổi mây bay.

Tiếng bước chân của người đàn ông dần xa, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cả người cô chui vào trong chăn, rõ ràng là cô nên ngửi thấy mùi cam quýt trên chăn, nhưng hình như chóp mũi vẫn còn vương vấn hương gỗ dịu lạnh.

Không hiểu sao, tim cô đập rất nhanh.

Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là Tống Duyên Từ gọi đến. Chân Yểu nhận ngay lập tức, cười nói: "Anh Duyên Từ."

"Yểu Yểu đang làm gì thế?" Giọng Tống Duyên Từ có chút mệt mỏi, nhưng vẫn thoải mái nói chuyện với cô.

"Không làm gì ạ, anh hết bận chưa?"

"À, hội nghị hôm nay kết thúc hơi sớm, nên anh mới có thời gian gọi cho em," Anh nửa thật nửa đùa nói, "Bây giờ ngày nào anh cũng xem lịch, ước gì Lục Bách có thể đem em tới chỗ anh ngay lập tức. Có em ở đây, trong nhà vắng vẻ cũng ấm áp hơn."

Chân Yểu ngượng ngùng chống cằm cười, thuận theo lời anh nói, "Anh Duyên Từ vất vả như vậy, em cũng muốn mau được đến giúp đỡ anh lắm."

"Thật không?" Tống Duyên Từ nín cười, trêu chọc cô, "Vậy bây giờ anh gọi cho Lục Bách nhé?"

"Anh Duyên Từ!" Cô cuống quýt ngăn lại, khiến chàng thanh niên ở đầu dây bên kia bật cười.

"Mà này, Yểu Yểu, sao hôm qua em không trả lời tin nhắn của anh? Không nhận được hay là quên mất?"

Chân Yểu khó hiểu, "Em có trả lời mà."

"Thật à? Chắc điện thoại anh có vấn đề rồi."

Chân Yểu chợt nghĩ đến hồi nãy.

Có khi nào phím tắt số 3 bị đổi thành Tống Lục Bách, cô gửi tin nhắn cho nhầm người, sau đó nội dung còn bị nhầm gì đó?

Nếu đúng như vậy, chắc là cũng không khó hiểu khi Tống Lục Bách nghi ngờ cô và anh hai, còn hỏi cô về nội dung của tin nhắn.

Có lẽ lát nữa cô nên nghe lại xem rốt cuộc mình đã gửi đi cái gì?

...

Khung cửa sổ sát đất được chiếu sáng rực rỡ, tia sáng kéo dài dọc theo hành lang, rồi dừng lại trước một cánh cửa.

Bóng người cao lớn vẫn duy trì động tác đứng yên đó, đèn cảm ứng tắt đi được một lúc rồi vẫn không sáng lên. Tống Lục Bách ẩn hiện dưới bóng tối, khó nhận ra biểu cảm trên mặt.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái truyền qua một cách rõ ràng. Cô cầm điện thoại, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, câu nói "Em cũng muốn mau được đến giúp đỡ anh lắm" ngọt như mía lùi, khiến người kia khó chịu vô cùng.

Cảm xúc bực bội này càng mãnh liệt hơn khi nửa tiếng sau anh nhận được một cuộc gọi nào đó.

"Lục Bách, anh có nhà không?"

"Có chuyện gì." Anh kiềm chế giọng điệu của mình, nhưng khoảng cách giữa hai chiếc điện thoại cũng không ngăn được Tống Duyên Từ nghe ra rằng anh không vui.

"Ai chọc anh cáu à?"

Tống Lục Bách hừ nhẹ, lạnh nhạt nói: "Còn ai nữa."

Tống Duyên Từ do dự một chút, "Không phải anh nói Yểu Yểu đấy chứ? Con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, anh lại bắt nạt con bé đấy à?"

"Có việc gì thì nói đi." Những chữ phát ra càng thêm lạnh lùng.

"Được rồi, vậy em nói thẳng. Vừa nãy em nói chuyện qua điện thoại với Yểu Yểu, có vẻ gần đây tâm trạng con bé khá tốt, hay là anh thử nhắc lại chuyện đến gặp bác sĩ tâm lý lần nữa. Nhưng mà lúc nhắc đến anh phải để ý một chút, đừng khiến con bé thấy sợ hãi hay ép con bé phải đồng ý, nếu anh không làm được thì có thể để em."

Tống Lục Bánh nhìn chằm chằm chiếc bút máy trên tờ giấy trắng, giọng nói khó phân biệt, "Em có vẻ đặc biệt quan tâm đến con bé."

"Cái này còn chưa đến mức 'đặc biệt'."

"Em còn giải thích cái gì?" Anh đột ngột đóng tài liệu lại, chiếc bút máy lăn trên bàn vài vòng, "Hai người không phải anh em ruột, làm vậy quá nhiều sẽ khiến con bé mang tai tiếng."

Sự im lặng lập tức lan tỏa.

Bỗng nhiên, Tống Duyên Từ bật cười, vô cùng ngạc nhiên và bất đắc dĩ trước lời nhận xét, "Sao anh lại nghĩ vậy? Anh nhạy cảm với vấn đề này quá rồi đó, em tự có chừng mực."

Tống Lục Bách ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng của những cành cây chồng lên nhau hiện lên trong mắt anh.

"Mong là vậy."

Chiều ngày hôm sau, Chân Yểu nhận được điện thoại của Trần Diệp, người bên kia nói rằng thật tiếc vì cô bỏ lỡ cuộc thi tranh luận, anh ta còn nói sau khi chiến thắng cuộc thi, anh ta sẽ lấy hai vé đến buổi tọa đàm của một giáo sư nào đó rồi đưa cô đi cùng.

Chân Yểu nghĩ đến ý tưởng của Khương Linh, do dự một lúc rồi đồng ý.

Có muốn xác nhận xem có phải do mình suy nghĩ nhiều không, nếu không đúng như cô nghĩ thì người kia đã bị nghi oan, còn nếu đúng thì cô sẽ nói rõ ràng, sau đó tìm cơ hội đổi một gia sư khác. Như vậy sẽ không gây phiền hà cho người khác, cũng không khiến mọi người phải lo lắng quá nhiều về cô.

"Anh ơi, anh có ở đó không?" Cô dựa lưng vào ghế sofa.

Vừa rồi giúp việc nói với cô rằng Tống Lục Bách đang ở phòng khách, cho nên cô mới tự đi tới đây để báo cho anh một tiếng.

"Em có chuyện muốn nói với anh."

Tống Lục Bách đang nhìn xuống khuy áo của mình, nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn, trên tay vẫn đang chỉnh lại chiếc khuy.

Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, đối diện với chậu cây cao bên cạnh sofa, anh đứng dậy đi tới, nhẹ nhàng quay cái đầu nhỏ kia về hướng của mình.

"Em tưởng anh đang ngồi đây," Chân Yểu xấu hổ hắng giọng một cái, nói thẳng suy nghĩ của mình, "Anh, em muốn đi nghe tọa đàm."

"Lại là Trần Diệp." Giọng người đàn ông hơi lạnh, "Từ lần trước đến lần này mới mấy ngày?"

Cô mở miệng, những suy nghĩ trong lòng quanh quẩn bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Đã có một khoảnh khắc cô muốn nói cho Tống Lục Bách, nhưng chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Kể cả Chu Huệ, cô cũng không dễ dàng bộc lộ sự nghi hoặc này cho bà, huống chi là anh?

"Đã không đến cuộc thi tranh luận rồi mà." Chân Yểu cúi đầu, hơi căng thẳng.

Con ngươi đen của Tống Lục Bách khẽ nhúc nhích, dựa vào việc cô gái nhỏ đã không nhìn thấy một năm trời, anh tùy ý nhìn rõ từng dấu vết biểu hiện trên gương mặt cô.

Cái dáng vẻ này của cô, là một biểu cảm không bao giờ hiện lên trên mặt khi đối mặt với Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu.

"Nhớ mang theo gậy dò đường, Từ Thừa và tài xế sẽ đi cùng em, sau khi kết thúc phải quay về ngay." Giọng anh hơi nghiêm khắc, "Rõ chưa?"

Chân Yểu không ngờ lần này lại dễ dàng như vậy, liền gật đầu đồng ý, "Rõ!"

Được Tống Lục Bách đồng ý có nghĩa là tất cả đã được giải quyết xong, Chân Yểu nói cho Trần Diệp rồi lại báo với Khương Linh một lần nữa. Cô bạn thậm chí còn định trốn học để đi cùng cô, nhưng bị cô ngăn cản lại ngay.

Tuy nhiên, đến ngày tham gia buổi tọa đàm, Chân Yểu cuối cùng cũng thấy hơi lo lắng.

Không phải cô chưa từng đi ra ngoài sau khi bị mù, nhưng mấy lần trước đều có người thân ở bên cạnh, không có lạ lẫm như Trần Diệp.

"Em căng thẳng à?" Trần Diệp cũng ngồi ở ghế sau xe an ủi cô, "Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em."

Chân Yểu miễn cưỡng mỉm cười, đành chờ mong nội dung của buổi tọa đàm. Vị giáo sư này, cô đã biết từ trước, là một nhân vật rất giỏi trong lĩnh vực thiết kế, đó cũng là lý do cô đồng ý đi cùng với Trần Diệp.

Đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội này.

Địa điểm tổ chức buổi tọa đàm là một khách sạn ở trung tâm thành phố, chỉ mất 20 phút đã đến nơi.

Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa khách sạn không khỏi khiến người qua đường ngoái lại nhìn, lúc Trần Diệp xuống xe liền giả vờ bình tĩnh nhìn xung quanh, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người thì trong lòng mừng thầm không ngừng.

"Anh Từ cũng muốn xuống cùng à?" Lúc anh ta quay đầu nhìn thấy Từ Thừa cũng xuống xe thì hơi sửng sốt.

Từ Thừa gật đầu, "Là do Tống tổng sắp xếp, thầy Trần không cần lo, tôi đã chuẩn bị vé vào cửa ở đây."

"...Vậy thì tốt."

"Tiểu thư," Từ Thừa quay sang Chân Yểu, thái độ cung kính và vẻ mặt thay đổi trong chớp mắt, "Tống tổng bảo tôi chuyển lời tới cô, anh ấy đã sắp xếp để cô gặp giáo sư William ở sau hậu trường."

Chân Yểu ngạc nhiên, "Thật sao?"

"Đúng vậy, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô."

Hai người nhìn nhau nói chuyện, không ai nhận ra ánh mắt của thanh niên bên cạnh thoáng biến dạng và bất bình.

Ba người xuất trình vé rồi đi vào hội trường, Từ Thừa không đổi được vé với người khác, chỉ có thể ngồi trước Chân Yểu và Trần Diệp hai hàng.

Chân Yểu có hơi dằn vặt trong lòng.

Vừa rồi khi cô cầm cây gậy dò đường bước vào, dường như cô có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh với nhiều ý nghĩa khác nhau, thậm chí còn nghe thấy một người lạ phía sau lưng nói: "Bị mù mà cũng đến? Cô ấy không nhìn thấy chữ trên màn hình, cũng không có phiên dịch, tất cả đều là thuật ngữ chuyên ngành bằng tiếng Anh, liệu có hiểu không?"

Những vị khách ở buỗi lễ trưởng thành không dám lại gần cô rồi nói về những điều này, nhưng những người không biết cô thì sẽ không ngại ngần gì.

Trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng lên, khiến người ta không thở nổi.

Mấy hôm nay cô đã vô thức quên đi mấy chuyện này, nhưng giờ tất cả lại hiện về trong tâm trí cô, nửa quãng thời gian đầu của bài thuyết trình như vào tai này ra tai kia.

Cho đến khi có thứ gì đó ghé sát tai cô.

"Em không tập trung nghe." Trần Diệp thì thào nói nhỏ bên tai cô, hơi thở kỳ lạ gần trong gang tấc.

Chân Yểu run đến mức suýt thì đứng bật dậy, cố gắng kiềm chế các chuyển động theo bản năng. Cô bình tĩnh tránh đi một chút, "Tôi, tôi đang nghe."

"Yểu Yểu," Trần Diệp không ngừng lại, còn tự đổi xưng hô, "Thực ra thì... hôm nay tôi có chuyện muốn nói với em, lát nữa chúng ta tránh mặt anh Từ và ở riêng một lúc, được không?"

"Trước hết nghe xong buổi tọa đàm đi đã." Cô mập mờ nói.

Đột nhiên, Trần Diệp nắm lấy tay phải của cô, lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chân Yểu sững sờ, cảm giác ghê tởm và hoảng sợ không kiềm chế được dâng lên, khiến cô chỉ biết ngồi im tại chõ như một con rối, trên tay lập tức nổi da gà.

Có lẽ là do khoảng cách hai giây mà cô chưa kịp phản ứng đã khiến Trần Diệp hiểu lầm, ban đầu anh ta còn đang thăm dò rồi trở nên chắc chắn, thấy cô không rút tay về mới thả lỏng.

Cô nên làm gì đây? Có thể làm gì bây giờ?

Vị giáo sư trên sân khấu vẫn đang diễn thuyết, xung quanh chỉ có tiếng lật giấy và vài tiếng cười nói của mọi người, không ai chú ý đến chuyện xảy ra ở đây.

"Anh..." Chân Yểu mạnh mẽ rút tay về, giọng điệu vô thức ra lệnh, "Thầy Trần, anh không nên như vậy."

Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô gái, Trần Diệp cười đắc ý, nghĩ rằng cô đang mắc cỡ.

"Vậy em đồng ý với tôi trước, lát nữa ở lại một lúc."

"...Được." Chân Yểu cứng nhắc gật đầu.

Sau một tràng cười và những tiếng vỗ tay của khán giả, Trần Diệp cuối cùng cũng buông cô ra.

Sẽ có năm phút nghỉ giữa bài diễn thuyết, Chân Yểu đợi năm phút này đến, nhưng năm phút lại cứ như một năm, đứng ngồi không yên.

Giữa giờ nghỉ trợ lý Từ sẽ đến tìm cô, sau đó cô sẽ lấy lý do không khỏe để đi về nhà.

Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.

Giữa giờ nghỉ, Trần Diệp đứng dậy đi vệ sinh, nhưng đợi mãi Từ Thừa vẫn chưa xuất hiện.

Cô ngồi tại chỗ lo lắng chờ đợi, tiếng cười nói và bàn luận của mọi người xung quanh khiến cô như mắc kẹt ở hai thế giới.

Năm phút rất ngắn, một khi đã bỏ lỡ, thì cô sẽ phải chịu đựng Trần Diệp thêm cả tiếng đồng hồ, nhưng cô không muốn phải ở lại thêm một giây nào nữa.

Mỗi một giây, cô đều lo rằng Trần Diệp sẽ quay về và ngồi xuống, cuối cùng không thể chịu nổi nên mới mở miệng gọi Từ Thừa, "Chú, chú Từ."

Mọi người xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, Chân Yểu đột nhiên nắm chặt tay, nghĩ đến những ánh mắt dò xét và ý kiến của bọn họ.

"Này, đây có phải người vừa mới dùng gậy dò đường..."

Những lời bàn tán của người phía sau xuyên thủng màng nhĩ, Chân Yểu đột ngột đứng dậy, siết chặt cây gậy dò đường đang gấp lại như ống hút, cúi đầu bám vào hàng ghế trước để cố gắng ra ngoài.

Cả người cô áp sát vào ghế trước, cố gắng giả làm người có thị lực bình thường, nhưng lại không cẩn thận giẫm lên chân những người ngồi cùng hàng.

"Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi..."

"Có biết nhìn đường không?"

"Này, cô cố tình đấy à? Chân tôi đặt ở đấy mà không nhìn thấy?"

"...Nhìn cô ấy đi, hình như là mù thật?"

Hốc mắt Chân Yểu sưng lên, cuối cùng đến một câu xin lỗi cũng không nói được, chỉ biết cúi đầu lảo đảo đi ra ngoài.

Khi đến cuối hàng ghế, cô đâm sầm vào người qua đường, vừa ngã xuống liền bị người kia tức giận mắng, cánh tay đập phải một thứ gì đó như khung cửa.

"Cô bé này làm sao vậy? Nhìn cũng sáng sủa mà cư xử kỳ lạ thế..."

Chân Yểu đứng dậy nhanh hết mức có thể, vịn vào khung cửa bước ra, bàn tay run run mở cây gậy dò đường, loạng choạng bước dọc theo bức tường hành lang.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nam quen thuộc vang lên.

"...Khoản tiền kia tôi trả không nổi, bây giờ không làm không được đó. Nhưng con bé kia chắc chắn có hứng thú với tôi, tôi còn vừa nắm tay cô ta." Tên thanh niên cười xấu xa, khác một trời một vực với vẻ dịu dàng lịch sự vừa rồi, "Chờ đến lúc tôi dụ dược người, tỏ tình xong thì nắm tay rồi ôm hôn một cái, sau này lại tìm cơ hội để gạo nấu thành cơm, còn sợ sau này không có tiền nữa sau?"

Hình như anh ta đang gọi điện thoại, bởi vì không có ai đáp lại, một lúc sau anh ta lại nói: "Loại người giàu chỉ biết hưởng thụ, nếu tôi là họ, tôi còn biết cách làm ra nhiều tiền hơn."

Chân Yểu cứng ngắc lùi lại vài bước, theo bản năng đi về hướng ngược lại, suýt nữa thì ngã xuống giữa đường.

Đó là... Trần Diệp?!

Cô có thể chắc chắn 100% đó là giọng của anh ta, không thể tin được. Khi nghĩ về những gì đã xảy ra vừa rồi, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, tránh mọi cơ hội gặp lại anh ta, tránh cả đám đông.

Cô hối hận rồi, cô không nên nghĩ mình có thể xử lý tốt, liều lĩnh đồng ý lời mời của Trần Diệp, lại càng không biết tự lượng sức mình, nghĩ là có thể tự chăm lo cho bản thân.

Cô là một người mù, không chỉ không nhìn thấy, mà còn phải dựa vào cây gậy dò đường để nói cho những người khác biết rằng cô bị mù.

Hốc mắt Chân Yểu cay xè, cô cắn chặt môi, cố gắng hít thở sâu.

Cô loạng choạng đi một đường thẳng, đến lúc dừng lại ở một góc có vẻ yên tĩnh, cô vội vàng lục tìm điện thoại trong túi xách, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng chiếc điện thoại đâu.

Lúc đang luống cuống, một giọng nữ đột nhiên vang lên bên cạnh: "Tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không?"

"Cô là ai?" Cô đề phòng lùi về sau nửa bước.

"Tôi là lễ tân của khách sạn."

Chân Yểu không dám tin người kia, lắc đầu định đi, cả người căng như dây đàn.

"Cô đang muốn liên lạc với người nhà phải không? Tôi nghĩ có thể cô cần giúp đỡ." Người phụ nữ tiếp tục thuyết phục, "Mời cô đi cùng tôi, tôi đưa cô đi gọi điện thoại nhé?

Chân Yểu nhất thời do dự đứng tại chỗ, nhưng dường như não cô đã mất khả năng bình tĩnh suy nghĩ và phân biệt.

Lời của người kia có tin được không? Nếu cô ấy nói dối thì sao?

Người phụ nữ ngập ngừng kéo cô lại gần rồi dẫn cô đi về một hướng nào đó, nhưng con đường phía trước lại dài vô tận, tạo cảm giác như chỉ cần đi thêm một bước nữa là sẽ vào hang cọp.

Chân Yểu bỗng nhiên dùng sức rút cánh tay của mình ra, xoay người vội vàng đặt gậy dò đường xuống đất, một tay cũng quơ quơ trên không, bước chân càng ngày càng nhanh.

"Này! Cô đừng sợ, tôi không phải lừa đảo!"

Người phía sau vẫn đang cố gắng thuyết phục, đồng thời còn bước nhanh để đuổi theo, tim Chân Yểu như sắp bay khỏi lồng ngực, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa khách sạn, não chưa kịp phản ứng thì cây gậy dò đường đã hụt xuống dưới, cả người vụng về ngã xuống bậc thềm.

Một giây sau, tiếng còi xe chói tai vang lên.

Mặt Chân Yểu trắng bệch không còn một giọt máu, hai mắt sợ hãi mở to.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống đỉnh đầu, trong chốc lát mọi thứ trở về đêm mưa đen kịt đó.

Hóa ra lúc đó trời cũng đang mưa - tiếng va chạm rất lớn vang lên bên tai, sau đó chỉ còn lại màu máu đỏ và bóng tối vô tận.

Trên đầu truyền đến một cơn đau nhói, cô cúi gập bụng vì đau, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Khoảnh khắc ngã xuống đất đó, tầm nhìn bị bao trùm trong bóng tối bấy lâu nay của cô dường như bị một hạt mưa lớn xuyên qua.

Đèn pha màu vàng của chiếc xe chiếu vào màn mưa, hạt mưa bị trọng lượng kéo rơi xuống đất, vỡ thành chùm tia màu vàng rồi lập tức tan biến.

Đột nhiên có một người ngồi xuống cạnh cô trong khung cảnh ồn ào và chói mắt này, chiếc áo gió màu đen tung bay trong mưa.

Cô chợt ngửi thấy mùi của cây bách và gỗ đàn hương.

Chân Yêu cố gắng mở to hai mắt giữa ý thức hỗn loạn.

Qua màn sương mờ ảo trước mắt, quai hàm sắc nét và đôi môi mím chặt của người đàn ông hiện lên.