Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 17: Người đàn ông lạ mặt



Chân Yểu ngơ ngác, nửa người trên lặng lẽ lùi về sau theo bản năng.

"Em..." Cô chống hai tay sau lưng, không biết nên trả lời thế nào, gò má thấm đẫm nước mắt bỗng trở nên nóng bừng.

"Em không nhìn rõ." Chân Yểu dè dặt nói, "Chỉ kịp nhìn thấy cằm với môi trông như thế nào."

Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô vội vàng xác minh: "Anh, trước khi em ngất anh có đi về phía em đúng không?"

"Không."

"...Hả?"

Bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ, hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

Vừa nóng vừa nhột.

"Không phải anh thì là ai." Người đàn ông lùi ra sau, giọng nói cũng xa dần đi, "Chỉ thấy được nửa mặt?"

Chân Yểu rụt người lại, nhịn xuống cảm giác muốn sờ tai, vừa gật rồi lại lắc, nghiêm túc sửa lại lời nói, "Gần một nửa."

"Nhìn như nào?" Anh nói một cách thờ ơ, nhưng không muốn buông tha cho chủ đề này.

"Em biết miêu tả thế nào đây," Cô khó xử nói nhỏ, đột nhiên lại nhớ ra, "Giống với những gì em tưởng tượng sau khi anh cho em chạm lên mặt."

Tống Lục Bách bật cười một tiếng.

Chân Yểu không biết tại sao anh lại cười, nhưng cô thực sự nghĩ vậy. Lần đó chạm lên, trong đầu cô đã hình dung ra ngay khuôn mặt anh, đường quai hàm nhọn và rõ ràng trông giống hệt như cô tưởng tượng, thậm chí còn đẹp hơn.

"Con nhóc nói dối." Tay anh chạm vào khuỷu chân cô, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay lên nhéo má.

"Em nói thật mà!" Chân Yểu muốn tránh khỏi sự 'chà đạp' của người đàn ông, nhưng anh lại càng bóp mạnh hơn, "Anh trai!"

Đau thì cũng không đau lắm nhưng lại thấy hơi xấu hổ. Cô đạp đạp chân để phản đối, lại bị người đàn ông tàn nhẫn đàn áp.

Chân Tống Lục Bách khẽ nhúc nhích, kề sát vào người cô để ngăn lại, mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của chiếc quần âu.

"Em nhìn rõ miệng anh trông thế nào à?"

Chân Yểu ngây người.

Hình như là... không rõ lắm?

Lần trước anh nắm tay cô lướt qua các đường nét trên khuôn mặt, khi chạm đến môi thì lại dừng rồi bỏ qua, chính xác là cô chưa được sờ đến...

Thấy Chân Yểu bị đâm trúng tim đen, Tống Lục Bách khẽ hừ một tiếng rồi lại bế cô dậy, bàn tay đặt dưới đầu gối và sau lưng nhẹ nhàng xốc lên, cô gái nhỏ bị mất trọng tâm tựa vào người anh, đầu cũng ngoan ngoãn dựa trên vai.

Sự tức giận và thù địch trong lòng anh đã bị nước mắt của cô gột rửa từ lâu, bây giờ hoàn toàn biến mất.

Tống Lục Bách bế người xuống tận bãi đỗ xe, mở cửa ghế phụ, cho người vào rồi thắt dây an toàn ngay ngắn, sau đó đóng sập cửa lại, như thể anh đang trông nom cho một đứa trẻ nghịch ngợm không biết cách tự chăm sóc mình.

Sau khi quay lại ghế lái ngồi xuống, anh liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, trên đó là tình hình của Trần Diệp được người khác gửi đến, còn có cả thông tin của anh ta.

Anh lạnh mặt, tiện tay ném điện thoại lên bảng điều khiển, động tác không hề nhẹ nhàng.

Vừa mới làm xong động tác này, Tống Lục Bách chợt dừng tay lại.

Anh quay đầu sang, quả nhiên người ngồi bên ghế phụ đã giả vờ nhìn sang hướng khác, cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại. Nói cẩn thận một chút thì là nhanh trí, còn nói thật thì chính là nhát gan.

Anh nhíu mày, "Chân Yểu."

"Anh trai?"

"Chuyện này hôm nay, anh không trách em, hiểu chưa?"

Sau một lúc im lặng, Chân Yểu nặng nề gật đầu, "Em hiểu."

"Nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện với em, anh không sợ mình không biết cách phải ăn nói thế nào với mọi người." Giọng nói của anh bình tĩnh như vực sâu, "Bởi vì chính anh cũng đang tự trách bản thân."

Cô giật mình, đầu gục xuống, quay mặt về phía cửa kính xe, sự xấu hổ và cảm động quấn chặt lấy cô.

"Anh, em xin lỗi."

"Không phải xin lỗi anh." Tống Lục Bách khởi động xe, nhẹ giọng nói, "Trách nhiệm không phải ở em."

Trách nhiệm nằm ở anh.

Biết rằng cô có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng lại chỉ thu xếp để Từ Thừa ở bên cạnh. Anh rõ ràng lớn tuổi hơn cô, đáng ra phải lo liệu mọi việc, cuối cùng lại khiến người trong tay gặp tai nạn.

Nhớ lại cảnh cô ngã cạnh ô tô mấy tiếng trước, đồng tử Tống Lục Bách hơi co lại, nắm chặt tay lái.

Anh thực sự rất coi trọng cô.

Chân Yểu đờ đẫn nắm lấy dây an toàn trên tay, cẩn thận mở miệng trong bầu không khí nghiêm túc: "Lần sau em -"

"Không có lần sau." Tống Lục Bách ngắt lời cô, "Sau này anh sẽ đích thân đi cùng em."

Cô im lặng, mím môi cười, "Vâng!"

Chân Yểu biết rất rõ ngay từ đầu cô đã có hơi sợ anh, nhưng cũng chính từ lúc mới gặp đó, khi anh mang cô rời khỏi nhà họ Tưởng, cô đối với anh tự nhiên giống như gà con nấp dưới bóng gà mẹ.

Loại cảm giác ỷ lại xen lẫn một chút sợ hãi này, khác hẳn với tình cảm mà cô dành cho Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.

"Vừa rồi," Người đàn ông hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Anh cũng không định đi thật, em biết đấy."

Tất nhiên Chân Yểu biết, nếu không anh sẽ không quay lại nhanh như vậy, những lời nói nặng đó chỉ để cô học được cách tin tưởng và dựa dẫm, chỉ là phương pháp này cực kỳ cứng rắn, nhưng cũng vô cùng hiệu quả.

Ba chữ "Em biết rồi" đã đến cửa miệng, nhưng lại bị cô nuốt trở lại.

Chân Yểu siết chặt dây an toàn, chớp mắt nhìn. Hỏng rồi, người đàn ông "giải thích" với mình như vậy, lại thấy hơi đáng yêu thì làm sao bây giờ...

"Có thật không?" Hai má cô nóng lên, vụng về giả vờ vừa ngạc nhiên vừa tủi thân, "Em còn tưởng anh thật sự không quan tâm đến em nữa, nghĩ là cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái con bé rắc rối này..."

Người ngồi ở ghế lái bên cạnh nhất thời không lên tiếng.

"Không phải." Một lúc sau, anh mới gượng gạo ném ra hai chữ.

Cô nửa tin nửa ngờ "Ồ" một tiếng.

"..."

"Chân Yểu." Hai chữ ngắn ngủi, vậy mà cô lại nghe ra anh đang nghiến răng nghiến lợi.

Cô nín cười, "Ừ!"

"Nếu anh thấy em phiền, hoặc là không muốn chăm lo cho em, thì ngay từ đầu anh đã không đồng ý đề nghị của mẹ, hiểu không?"

"Em biết, nhưng mà vừa nãy em thật sự cho rằng anh đang tức giận."

Gân xanh trên trán Tống Lục Bách nhảy lên, bị dồn gần đến chân tường, "Anh -"

Một chữ vừa mới nói ra, điện thoại trên bảng điều khiển đột ngột rung lên, anh nhíu mày liếc nhìn người gọi, ngay lập tức lông mày nhíu chặt hơn.

Anh bẻ lái, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.

Chân Yểu không nói gì, ngoan ngoãn chờ người bên cạnh nghe điện thoại trước.

"Lục Bách, Yểu Yểu xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Duyên Từ vội vàng hỏi, "Người ở bệnh viện gọi cho em, nhưng vừa nãy em ở trong phòng mổ. Hai người rời khỏi Khải An rồi à?"

Tống Lục Bách ngắn gọn "Ừ" một tiếng, "Đang trên đường."

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn họ nói với em Yểu Yểu bị ngất xỉu."

"Đúng như những gì em nghe được, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lúc ấy anh không ở cạnh con bé."

Tống Duyên Từ im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu, "Tai nạn? Tai nạn thế nào? Bây giờ con bé sao rồi, em sẽ đặt vé về ngay lập tức."

"Không cần, bây giờ vẫn ổn. Nếu bệnh viện đã nói cho em thì phải biết là không có chuyện gì mới xuất viện chứ."

"Vậy sao lại gặp tai nạn? Nếu anh không rảnh, hoặc là không muốn chăm sóc con bé thì có thể giao cho em." Hiếm khi Tống Duyên Từ cương quyết như vậy.

"Tại anh chăm sóc chưa chu đáo, là lỗi của anh." Tống Lục Bách hoàn toàn không có ý thỏa hiệp, "Nhưng không có nghĩa là em có thể mang con bé đi."

Người ở đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau lại nói: "Lục Bách, anh đưa điện thoại cho Yểu Yểu."

Tống Lục Bách giữ điện thoại, không di chuyển.

"Lục Bách?"

Ánh mắt anh khẽ động, nhắm mắt nhịn xuống mấy chữ "Con bé không có ở đây."

Chân Yểu không kìm lại được, dựng tai lên nghe người bên cạnh nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng bàn tay cô có thêm một chiếc điện thoại, cô ngơ ngác, khó hiểu quay đầu sang.

Còn chưa nghe thấy Tống Lục Bách nói, một giọng nói khác đã phát ra từ chiếc loa ngoài đang bật, "Yểu Yểu, em có đang nghe không?"

"Anh Duyên Từ?"

"Là anh. Yểu Yểu, hôm nay em bị sao vậy? Mọi chuyện thế nào rồi? Có cần anh qua thăm em không?"

Chân Yểu định thần lại, nghĩ tới lời Tống Lục Bách vừa nói, lập tức hiểu được hai người nói gì qua điện thoại, cũng biết câu "Là lỗi của anh" đã chuyển hết toàn bộ trách nhiệm lên người anh.

"Không cần đâu ạ, em không sao cả, chỉ là... lúc đi nghe tọa đàm lỡ tách ra khỏi trợ lý Từ, chỗ đó cũng có nhiều người quá nên hơi sợ."

Cô chăm chú nói chuyện, người đàn ông ngồi bên cạnh nghe được thì hơi giật mình, trong mắt thoáng hiện ra vẻ phức tạp.

"Có thật là chỉ như vậy thôi không?"

"Đương nhiên, anh cũng đừng trách anh ấy, anh ấy bận việc nên mới không đi cùng em được, nếu không thì cũng không để trợ lý Từ đi."

Tống Duyên Từ thở dài, "Vậy thì, có muốn đến chỗ anh sớm không?"

Chân Yểu vô thức chú ý đến phản ứng của người đàn ông bên cạnh, không biết có phải là do cô tưởng tượng không, nhưng bầu không khí có hơi là lạ, khiến cô bất giác lo lắng.

Tống Lục Bách vô cảm nhìn dòng xe bên ngoài qua kính chắn gió, ngón tay vuốt ve hộp thuốc lá hơi siết chặt lại, đè lên tạo thành nếp nhăn ở góc hộp.

Sau một hồi im lặng, cô gái nhỏ bên cạnh nói: "Không cần đâu ạ, chuyện ngày hôm nay chỉ là tai nạn nhỏ thôi, mấy hôm nay ở chỗ của anh trai em thấy rất vui."

Lực trên tay anh buông lỏng.

"Anh sợ anh ấy nhiều việc, không để ý đến em."

Chân Yểu ho nhẹ một tiếng, "Không phải anh cũng bận sao? Ngày nào cũng có ca phẫu thuật với hội thảo, em gọi điện tới không được, tin nhắn phải một lúc lâu sau mới trả lời..."

"Yểu Yểu," Tống Duyên Từ dở khóc dở cười, "Sao anh lại thành người có tội rồi?"

Cô đang định phản bác thì điện thoại bị một bàn tay to lớn giật mất.

"Biết là tốt." Tống Lục Bách trực tiếp nói, "Nói xong chưa? Đang bận lái xe, cúp đây."

Vừa dứt lời, tiếng tút tút đã vang lên trong xe.

Hai người đều không nói gì, Tống Lục Bách đặt điện thoại xuống, lái xe nhập vào làn đường một lần nữa.

"Sợ?"

"Gì cơ?" Chân Yểu không kịp nghe thấy anh nói.

"Lúc đi một mình giữa đám đông, em sợ lắm à?"

"...Một chút." Cô mở miệng, giọng nói không lưu loát lắm, "Em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, nhiều khi, không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng cây gậy dò đường."

"Gậy dò đường không giải quyết được, nhưng anh thì có thể." Tống Lục Bách bình tĩnh nói, "Không muốn em cậy mạnh không phải để em nghĩ là mình vô dụng, mà em phải rõ ràng, ngoại trừ những việc em có thể làm tốt, thì vẫn còn quá nhiều yếu tố khác cản đường."

Cô có chút mờ mịt, như hiểu mà không hiểu.

"Ví dụ như lần này, nếu không phải Trần Diệp có ý đồ xấu, thì những chuyện đằng sau đã không xảy ra." Giọng anh nhẹ nhàng và trầm thấp, "Khi một con đường đã đủ vững vàng, em có thể tự mình đi đến cuối cùng với một cây gậy dò đường, nhưng điều kiện đầu tiên là không có ai muốn đụng vào em, lừa gạt em."

"Em không có lỗi, nhưng em phải học cách giao những thứ này cho người có khả năng phòng bị."

Đây là lần đầu tiên Chân Yểu nghe anh nói với giọng điệu này, cũng là lần đầu tiên nghe anh nói về điều này. Khi nói ra, từ đầu đến cuối anh không hề xen lẫn cảm xúc mà bình tĩnh phân tích sự thật trước mắt cô.

Không phải người lớn tận tình khuyên nhủ, cũng không phải hai người cùng tuổi tâm sự thầm kín, anh không đứng trên lập trường của bất kỳ vai trò nào.

"Em biết rồi." Cô nghiêm túc gật đầu.

"Còn ánh mắt của những người khác, em không cần quan tâm." Anh đột nhiên thay đổi giọng điệu, "Em đứng ở trên cao, bọn họ mới là người phải để ý đến suy nghĩ của em. Lần sau đừng có ngốc nghếch để người khác bắt nạt, hiểu chưa?"

Chân Yểu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp như được điều hòa trong xe sưởi ấm.

"Ừm, em hiểu rồi." Cô nói nhỏ. . ngôn tình ngược

Có thể bây giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh và tự nhiên, nhưng trước mắt không ai biết bóng tối sẽ kéo dài bao lâu, cô cũng không thể cứ yếu đuối mãi.

Cho dù bây giờ có người bảo vệ cô, cô cũng muốn học cách trở nên mạnh mẽ.

...

Buổi tối, Chu Huệ và Tống Tất gọi video tới, Chân Yểu ngồi trên ghế sofa ôm chăn mỏng nói chuyện, đằng sau là giúp việc đang bận rộn, còn Tống Lục Bách thì ngồi ở chiếc ghế sofa bên cạnh để xem tài liệu.

"Yểu Yểu!" Chu Huệ trìu mến gọi một tiếng rồi nhanh chóng bị thu hút bởi những thứ mà giúp việc đang cầm trên tay, "Bọn họ cầm gì vậy?"

"Dạo này nhiệt độ xuống thấp, anh trai mua thêm quần áo cho con."

"..." Chu Huệ thở dài, giọng nói vô cùng đau khổ, "Cũng tại dì không ở đó, cho nên nó mới tự do mua sắm như vậy. Lát nữa bảo Tiểu Giai chụp lại xem hết để dì kiểm tra xem sao."

"Chắc là cái nào cũng đẹp..." Chân Yểu không chắc chắn, lại nói thêm, "Con không ra ngoài nhiều, bình thường mặc gì cũng chỉ có anh thấy, nên mặc cho anh vui là được ạ, con thì ấm áp và thoải mái là được, màu sắc kiểu dáng không quan trọng."

Vốn dĩ Tống Lục Bách đang nhíu mày nhìn tài liệu mà không vào đầu một chữ nào, nghe vậy lông mày hơi giãn ra.

"Vậy cũng không được, còn giúp việc và gia sư nhìn nữa, ít nhất quần áo mặc lên phải hợp với con chứ."

Hai chữ "gia sư" vừa thốt ra, trong điện thoại liền im bặt.

"Yểu Yểu này," Tống Tất ngượng ngùng ho một cái, "Lúc ấy chú mới chỉ nghe lời của một người bạn cũ mà sắp xếp gia sư này cho con, thậm chí còn không cân nhắc đến những người khác, bây giờ nghĩ lại mới thấy sai, hay là lần này mình chọn lại một người khác nhé?"

Chân Yểu chưa phản ứng kịp đã nghe thấy người ngồi bên cạnh lạnh nhạt nói: "Con bé biết rồi, bố mẹ không cần cẩn thận từng li từng tí thế đâu."

"Biết rồi? À... thì, biết là tốt, lần này ba bất cẩn quá, lại tìm người như thế đến dạy dỗ Yểu Yểu, nhìn đã thấy không đứng đắn." Tống Tất thở dài, hối hận không kịp, "Thật đúng là biết mặt biết người nhưng không biết lòng, không nghĩ ba sống cả đời, cuối cùng lại phạm phải sai lầm thế này."

"Anh trai." Cô không đoán ra được nên đành quay mặt sang, đoán chỗ Tống Lục Bách ngồi rồi gọi một tiếng. Sợ anh không nghe thấy, cô còn nghiêng người dọc theo hướng ghế sofa bên cạnh, muốn kéo kéo áo anh.

Tống Lục Bách rời mắt khỏi tài liệu trên đùi, liếc nhìn nơi đang cách chân mình chưa đến 10cm.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vẫn thăm dò, trón trỏ và ngón giữa như hai chân đi lại, vừa ngây thơ vừa buồn cười.

Anh khẽ nhướng mày, ngay khi đầu ngón tay cô chạm đến chân mình liền dùng tay úp lên, giữ chặt người đang muốn rút tay về.

Chân Yểu bối rối, phải mất một chút sức mới thoát khỏi anh được.

"Hai anh em làm gì thế? Thì thầm gì vậy?" Chu Huệ trêu chọc, "Không phải Yểu Yểu vẫn còn sợ Lục Bách à, sao tự nhiên thân thiết thế."

Tống Tất bật cười, "Càng tốt chứ sao."

Nói mấy câu chuyện phiếm xong lại quay lại chủ đề cũ, Tống Tất nói vài câu về một người nào đó, sau đó chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: "Trần Diệp kia cũng là con đánh?"

Chân Yểu ngẩn người, hai giây sau nghe thấy Tống Lục Bách "Vâng" một tiếng.

Đánh người? Anh ấy?

"Tốt lắm, coi như là trút giận cho em gái con, để một tên cặn bã dạy học lâu như vậy."

"Đúng là dột từ nóc dột xuống*, muốn xử lý người khác thì cũng phải dùng mánh khóe lịch sự hơn một tí." Chu Huệ hừ nhẹ một tiếng, "Điều tra gốc gác của cậu ta rồi đưa ra ngoài không phải nhanh hơn sao?"

*Chỉ tình trạng hỏng về phẩm chất, từ người trên hỏng xuống. Ý là bố TLB dạy hư con trai.

"Thế em nghĩ việc Trần Diệp đó bị vạch trần không phải do con trai em làm à?"

"..."

Chân Yểu nghe bọn họ nói chuyện không nhịn được cười, có lẽ cũng đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện. Sau khi Tống Lục Bách lấy lý do là muộn rồi phải đi ngủ để cúp điện thoại, cô mới ngập ngừng hỏi: "Anh, anh... đánh Trần Diệp à?"

"Em không hỏi cậu ta đã làm gì, mà lại đi quan tâm cái này?"

Giọng anh lạnh như băng, cô cười ngượng, "Thế, thế anh ta làm cái gì?"

"Đạo bài luận văn thạc sĩ, lừa tiền của du học sinh nữ hồi còn ở nước ngoài, dính dáng đến cờ bạc." Tống Lục Bách thờ ơ khinh thường, "Cuối cùng thì nợ một khoản lớn, một tháng nữa đến hạn trả nợ."

Chân Yểu trầm mặc ngồi trên ghế sofa.

Cho nên những lời nói ghê tởm mà cô nghe được là Trần Diệp và bạn của anh ta đang bàn bạc với nhau, tìm cách lấy tiền của cô để trả nợ. Mà bây giờ tất cả những thứ này đã được Tống Lục Bách công khai nên bằng cấp và học vấn của Trần Diệp hoàn toàn vô giá trị, sau này rất khó tìm việc làm.

Điều này có nghĩa là cuộc sống của Trần Diệp đã bị hủy hoại trong tay chính anh ta.

Tự làm tự chịu. Cô không hề cảm thông một chút nào, chỉ thấy hả giận.

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chưa kể hiện tại cô còn bị mù, không quan sát được biểu hiện và ánh mắt của người ta, ở phương diện này thì độ cảnh giác kém hơn người bình thường rất nhiều.

"Bây giờ mới biết sợ?" Tống Lục Bách cầm lấy cốc sữa nóng mà giúp việc đưa nhét vào tay cô, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt thất thần của cô gái.

"...Vâng." Cô di chuyển ngón tay trên thành cốc.

Anh hơi cong môi lên, "Chỉ cần em không dễ tin người, thì những chuyện khác anh sẽ lo liệu."

Chân Yểu ngoan ngoãn gật đầu, cầm cốc sữa lên uống một hớp.

Nhưng cho đến khi về phòng tắm rửa xong, cô mới nhận ra mình quên chưa hỏi Tống Lục Bách về việc anh đánh Trần Diệp. Chắc là bị thương không nặng lắm nhỉ? Cô không muốn anh gặp phải rắc rối không đáng có.

Nhưng mà... anh còn bốc đồng đến mức muốn đánh người sao? Là vì lo lắng cho mình?

Chân Yểu quay người sang một bên, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu đã nghe qua chuyện này từ tuần trước, hai người định dành thời gian về Tầm Thành để thăm Chân Yểu, và sau khi biết chuyện khá nghiêm trọng, bọn họ lập tức quyết định quay về.

Sau khi biết hai anh khác của mình chuẩn bị về, Chân Yểu luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà rất kỳ quái, hình như Tống Lục Bách không vui lắm, nhưng khi nói chuyện với anh vẫn thấy bình thường, như thể mọi thứ chỉ là do cô tưởng tượng ra.

Tối thứ sáu, Tống Lịch Kiêu là người đầu tiên đến nhà của Tống Lục Bách, nửa tiếng sau chuông cửa lại vang lên.

"Tiểu Giai, chắc là anh Duyên Từ đến đó, mau ra mở cửa đi." Chân Yểu vui vẻ thúc giục, sắc mặt người đàn ông bên cạnh lại vô hình lạnh đi vài phần.

Tống Lịch Kiêu cố tình hỏi: "Anh cả, sao mặt anh đen thui thế? Không chào đón bọn em à? Yểu Yểu biết sẽ đau lòng đó."

Tống Lục Bách không thèm nhìn anh, "Không muốn cút ra khỏi nhà thì im miệng."

Chân Yểu giả vờ không nghe thấy, ngồi ở một bên không nói lời nào, cố gắng biến thành người vô hình.

Hai phút sau, Tiểu Giai quay lại, nhưng không có ai khác phía sau lưng.

"Thưa ngài, có một người đàn ông lạ mặt bên ngoài, nói mình là anh trai của tiểu thư."

"Anh trai?" Chân Yểu không hiểu.

Vốn dĩ Tống Lịch Kiêu định nói Tống Duyên Từ đến thì đến còn đùa gì thế, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ đến miêu tả của Tiểu Giai.

Đàn ông lạ mặt?

Trong phòng khách yên tĩnh lại.

Một giây sau, cô bỗng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Không phải là...?

"Yểu Yểu, em biết à?" Tống Lịch Kiêu lập tức hỏi.

"Em... Em không chắc, có thể để anh ấy vào xác nhận được không? Hoặc là em đi theo Tiểu Giai ra cửa để gặp anh ấy." Vừa nói Chân Yểu vừa nhấc chân chuẩn bị cất bước, nhưng lại bị một người bắt lấy cổ tay.

Người đàn ông phía sau nắm chặt tay cô đứng lên, đổ bóng lên người cô.

"Cho người vào đây." Giọng Tống Lục Bách nghe không ra cảm xúc gì.

Tiểu Giai vội vàng chạy đi, ngay sau đó cửa phòng khách mở ra, tiếng bước chân của người đàn ông lạ mặt không ngừng tới gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.

"Anh Tống, làm phiền anh rồi." Người kia lịch sự chào hỏi.

Chân Yểu hơi sững sờ, nhất thời không đáp lại được, cho đến khi người kia mỉm cười giữa không gian yên tĩnh, giọng nói cũng dịu đi nhiều.

"Yểu Yểu ngốc, không nhận ra giọng anh à?" Người đàn ông có vẻ bất lực.

"Anh trai!"

Tống Lục Bách vô thức quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trong tay đột nhiên trống rỗng -

Cô vùng ra khỏi tay anh, phấn khích bổ nhào về phía trước, dọa vị khách không mời kia đến mức mặt biến sắc, vội vàng bước tới ôm cô vào lòng.

Nhìn hai người ôm nhau vô cùng ngứa mắt.

Tống Lục Bách vô cảm thu lại bàn tay đang rơi giữa không trung, buông thõng bên người, động tác có hơi cứng ngắc và chậm chạp.

Giữa phòng khách, người đàn ông kia đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ, không coi ai ra gì, nói: "Yểu Yểu, anh đến đưa em đi."