Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 25: Tiếng tim đập



Chân Yểu không nhìn thấy anh, nhưng thính giác, khứu giác và xúc giác đều có thể cảm nhận được.

Anh ôm rất chặt...

Lúc này chiếc đĩa vốn đã bấp bênh trên đùi cuối cùng cũng mất đi điểm tựa, một tiếng "Rầm" đập mạnh xuống sàn, vài chiếc bánh quy lăn sang một bên.

Cô giật mình, chợt bừng tỉnh rồi đưa tay đẩy anh ra, "Ưm ưm!"

"Đừng kêu." Giọng người đàn ông khàn khàn.

Hai má cô nóng bừng, gật đầu.

Bàn tay đặt trên môi đã được thả ra, nhưng Chân Yểu như bị mắc kẹt, không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi đầu ôm lấy hai cánh tay của mình, nhỏ giọng hỏi: "...Anh, con bọ đâu? Anh giúp em lấy ra chưa?"

"Để anh xem lại đã." Vừa nói, anh vừa nghiêng người vén mái tóc dài lòa xòa phía sau lưng cô ra, tư thế giống như anh định cúi đầu xuống và đặt cằm lên vai cô.

Cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, hơi nóng và hương gỗ lạnh lẽo khiến cô choáng váng, đầu óc không minh mẫn.

Giúp cô lấy con bọ ra cũng đâu cần thiết phải làm vậy...

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không có ý muốn đẩy anh ra.

Vòng tay của người đàn ông rộng lớn và mạnh mẽ, động tác cứng rắn nhưng lại dịu dàng, giống như khi anh thể hiện rằng mình rất quan tâm đến cô nhưng lại không biểu lộ ra mặt như Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu.

Tim đột nhiên hẫng một nhịp, Chân Yểu khó khăn phát ra một tiếng, "Anh trai..."

Hơi thở lướt qua má, anh đứng dậy lùi lại, buông bàn tay đang ôm đằng sau lưng cô ra, cổ tay nhẹ nhàng lướt qua eo cô.

"Chắc là anh nhìn nhầm."

"Nhìn, nhìn nhầm?"

"Ừ." Anh bình tĩnh như không có chuyện gì, thoải mái bỏ qua chuyện mình vừa dọa cô sợ hết hồn, "Hoa mắt."

"Anh! Anh cố tình làm em sợ à!" Chân Yểu nổi nóng.

Tống Lục Bách hỏi ngược lại, "Cố tình? Sao anh phải cố tình dọa em?"

"Cái đó..."

"Dọa em thì anh được lợi gì?" Anh nhàn nhạt hỏi, "Chẳng lẽ để em nhào đến đây rồi nhân cơ hội ôm em một cái?"

"Em không có!" Chân Yểu mặt lại nóng lên, cô đâu có nhào tới!

"Vậy sao em lại ở trong lòng anh?"

"Em nhớ hình như anh..."

"Anh thế nào?"

"...Anh kéo em?"

"Có không."

Có không?

Vốn dĩ cô đã nghĩ như vậy, nhưng Tống Lục Bách hỏi lại khiến cô không tự tin.

"Nếu như ý của em, anh là người đỡ lấy em, thì cứ coi như thế đi." Anh lãnh đạm nói thêm, "Xem ra anh nên để cho em ngã."

Chân Yểu sửng sốt, "Anh, em không có ý trách anh."

"Anh còn tưởng là em thấy khó chịu vì bị anh ôm."

"Em không..."

Chân Yểu đưa tay muốn dụi dụi chóp mũi, nhưng chợt nhớ ra cả hai bàn tay của mình đầy vụn bánh, đành phải lúng túng dụi lên mu bàn tay.

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay to khác nắm lấy, sau đó bị người kia kéo qua. Một chiếc khăn giấy mềm mại quấn quanh ngón tay, từ từ giúp cô lau.

Tống Lục Bách dường như không khống chế được sức lực của mình, lúc mạnh lúc nhẹ, lau đến khi đầu ngón tay cô cảm thấy hơi đau đau, theo bản năng rụt lại về sau, nhưng cố gắng chịu đựng không nói.

"Đau không?" Anh hỏi.

"Hơi hơi."

Nghe vậy anh không nói gì, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn nhẹ quá, khăn giấy cọ vào giữa các ngón tay khiến cô cảm thấy thấy ngứa.

Tống Lục Bách vốn đang cúi đầu xuống, tập trung lau từng ngón tay nhỏ xinh kia, nhưng vừa lau một lúc cô gái nhỏ lại bắt đầu ngọ nguậy.

Anh nhíu mày, "Làm gì thế?"

"Ngứa quá." Cô gái nói thầm.

"Khó chiều."

Tống Lục Bách nhẹ nhàng mắng một tiếng, sau đó vẫn điều chỉnh lại lực của mình.

Chân Yểu không nói gì, để mặc người đàn ông loay hoay với bàn tay của mình. Cô vừa định nói là để cô tự làm, nhưng lại nhớ lúc trước anh vì loại chuyện này mà giận nên cuối cùng không nói gì nữa.

Tuy nhiên cảm giác được trông nom như trẻ con này cũng khá là thích. Trước đây ba mẹ cũng từng yêu thương và nuông chiều cô như vậy, chỉ là sau khi bọn họ mất, cô buộc phải mạnh mẽ và học cách tự lo cho bản thân trong mọi việc.

"Em cười gì vậy?"

"Dạ?" Cô chợt tỉnh táo lại, ngây thơ hỏi, "Em?"

Tống Lục Bách không trả lời, Chân Yểu mím mím khóe môi, vừa nãy cô có cười sao?

Tay bị thả ra, sau đó cô nghe thấy tiếng chiếc đĩa gỗ đang úp ngược bị lật lại - anh đang nhặt những chiếc bánh quy rơi trên đất.

"Em đã đặt trên đùi rồi, nhưng mà vừa sợ quá nên không để ý làm đổ." Cô giải thích.

"Nói thì nói, đừng khua chân lung tung." Mắt cá chân cô đột nhiên bị nắm lấy, Tống Lục Bách "nhấc" chân cô dời sang một bên.

Chân của Chân Yểu cứng đờ, bị anh đụng vào xong liền ngoan ngoãn khép lại, không dám nhúc nhích.

Bỗng nhiên, anh lạnh lùng nói: "Chẳng lớn lên được tí nào, vẫn gầy như thế. Tống Duyên Từ không cho em ăn à?"

"Em mới ở với anh ấy mấy ngày mà," Cô không nhịn được phản bác, "Nói vậy thì không phải lúc ở cùng anh cũng không được ăn sao?"

Tiếng thu dọn đồ đạc tự nhiên dừng lại, Chân Yểu vội vàng lộ ra vẻ mặt "Vừa rồi tôi không hề nói gì".

Tống Lục Bách ngồi dậy, đặt chiếc đĩa đã dọn xong lên bàn trà, "Em cũng biết bảo vệ nó đấy."

"Tăng cân thật sự không nhanh như vậy đâu." Cô gái nhỏ cúi đầu, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài và chiếc mũi thanh tú, "Nhưng mà gần đây em cũng mập hơn trước nhiều rồi, eo cũng..."

Nói đến đây cô chợt im lặng, chột dạ ho một tiếng.

Anh bỗng nghĩ đến hình ảnh nào đó, và cảm giác truyền đến lòng bàn tay khi anh ôm cô vừa rồi.

Rõ ràng là nhỏ xíu. Cả người cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, vừa vặn để anh ôm vào lòng.

"Ăn nhiều một chút, mập mới đẹp." Anh tỉnh táo lại, liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của cô.

Nghe vậy Chân Yểu không nói nên lời. Hình như anh không phải là kiểu thẩm mỹ của trai thẳng, mà giống thẩm mỹ của các ông bố hơn.

"Nói vậy thôi, chứ mập lên chẳng có người nào thấy đẹp cả."

"Anh không phải người?"

Cô choáng váng.

Không hiểu sao tai lại hơi nóng lên, cô hắng giọng, trả lời mà không cần suy nghĩ, "Đấy là bởi vì anh coi em là trẻ con đó!"

"Thế anh nên coi em là gì? Phụ nữ?"

Đầu óc Chân Yểu hoàn toàn bế tắc vì hai chữ "Phụ nữ."

Ba chữ "Ý đồ xấu" thoáng hiện trong đầu cô - rõ ràng sau những ngày không gặp cô đã không nghĩ đến nó nữa, bây giờ như nhớ lại tất cả.

Những lần gần gũi tự nhiên của anh và cô đều dựa trên mối quan hệ "anh trai em gái", mà không phải là nam nữ.

"Em đã biết anh coi em là gì chưa?" Tống Lục Bách cười xòa, sau đó bàn tay rơi xuống tóc mai cô, nhẹ nhàng vuốt vài lần.

Câu nói này có phải là để đáp lại câu "Coi em là trẻ con" của cô không?

Chân Yểu cắn cắn môi, tóc mai và má bị anh chạm vào trở nên tê dại.

Anh nói vậy là có ý gì... là không đối xử với cô như trẻ con, hay cô nghĩ sai rồi?

Nhưng cuộc nói chuyện này nhanh chóng bị bỏ qua, bởi vì có một cuộc điện thoại gọi đến, Tống Lục Bách đứng dậy rồi đi ra ban công.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông biến mất, Chân Yểu âm thầm thở dài nhẹ nhõm, bỏ hết đống suy nghĩ lộn xộn này ra sau.

Tranh thủ vài phút anh đang nghe điện thoại, Chân Yểu cố gắng làm gì đó để giết thời gian, vừa nghĩ đến một người, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, giọng nói tự động báo người gọi đến là Chu Huệ, cô nhanh chóng tìm điện thoại rồi cầm lên, sau đó mò tới mép bàn để đặt điện thoại thẳng đứng.

Chu Huệ vẫn quan tâm hỏi rất nhiều câu như trước đây, Tống Tất thì không phải là người thích nói, chỉ thỉnh thoảng dặn dò vài câu. Chân Yểu biết bọn họ đều đang lo lắng cho mình, nên cũng ngoan ngoãn đáp lại.

"Có phải hai ngày nữa Duyên Từ đưa con về đúng không?"

"Vâng." Mặc dù không biết mình đã điều chỉnh đúng góc để gọi video chưa, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, "Anh nói công tác xong rồi ạ."

"Vậy thì tốt, phải về nhà mình ở thì mới thoải mái, chú dì cũng yên tâm hơn."

"Dì không cần lo đâu ạ, anh chăm sóc con rất tốt."

"So với Lục Bách, Duyên Từ làm dì thấy yên tâm hơn, từ trước đến nay nó vẫn luôn chăm lo cho mọi người."

Chân Yểu lập tức cảm thấy không ổn.

Bởi vì trong lúc Chu Huệ nói ra câu này, cô nghe được tiếng mở cửa ban công, cùng tiếng khóa màn hình điện thoại vang vọng khắp phòng khách.

Tiếng bước chân phía sau dừng lại.

Trong lòng cô nhảy dựng, làm bộ như không nghe thấy động tĩnh phía sau, vô cùng chân thành nói: "Anh Lục Bách cũng rất giỏi chăm sóc người khác..."

"Ôi dào, Yểu Yểu, con không cần phải nói đỡ cho nó, nó như thế nào dì còn không biết à?"

Tiếng bước chân bỗng nhiên tiếp tục, sau đó càng ngày càng gần.

"Mẹ." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Lục Bách? Sao con lại ở đây?" Chu Huệ không ngờ lời "nói xấu" thằng con cả của mình lại bị chính nó nghe thấy, lập tức ho khan vài tiếng để che đi sự xấu hổ.

Mắng mỏ trực diện vẫn hơi khác so với bây giờ.

"Đi công tác, tiện ghé qua xem."

"Đi công tác à?" Trái với dự đoán của Chân Yểu, Tống Tất đột nhiên cướp lời, giọng điệu không vui vẻ lắm, "Tầm Thành rối như tơ vò còn đang đợi anh, việc kinh doanh gần đây của Tống thị cũng không có ở nơi khác, anh đến đây làm gì?"

Phòng khách bỗng im bặt.

Chân Yểu bị dọa sợ, ngơ ngác không nói gì.

Vì Tống Lục Bách bỏ dở công việc để đến thăm cô, cho nên chú Tống mới tức giận?

"Rối như tơ vò? Chỉ có mấy người ngu xuẩn trong ban giám đốc mới thấy rối."

"Tống Lục Bách, anh đang chửi khéo bố anh đấy à?! Dự án kia rủi ro thế nào có cần tôi phải nói không? Anh đặt Tống thị vào nguy hiểm, có bao giờ nghĩ đến trường hợp chuỗi vốn không cung ứng được, Tống thị sẽ mất bao nhiêu lợi nhuận? Lại còn định dâng cái thị trường này cho người khác?"

"Con sẽ không để nó thất bại."

"Tôi cho là anh sướng quen rồi, không viết nổi hai chữ thất bại như nào nữa!"

Giọng Tống Tất càng ngày càng trầm trọng, cảm xúc cũng càng càng ngày kích động, Chân Yểu sợ đến mức chỉ dám thở nhẹ, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tống Lục Bách vô cảm nhìn chằm chằm điện thoại dựng trên bàn trà, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Đột nhiên, anh nhìn sang chỗ khác rồi sải bước về phía trước, cúi người ấn biểu tượng tắt máy màu đỏ để kết thúc cuộc gọi video.

"Đừng dọa cô ấy. Có chuyện gì thì nói với con."

Tống Tất thôi không nói nữa.

Trước khi cúp điện thoại, anh chợt ngước mắt lên nói một câu cuối cùng: "Nhưng dù ba có nói gì đi nữa cũng không thay đổi được quyết định của con đâu."

Dứt lời, màn hình đen lại.

Một lúc sau, cả hai không ai nói lời nào.

"Sợ à?" Giọng nói nặng nề của người đàn ông vang lên giữa phòng khách trống rỗng.

Chân Yểu lắc đầu, dối lòng nói: "Không có."

"Ông ấy nổi nóng với anh, không liên quan gì đến em."

Cô không gật đầu, cũng không nói chuyện.

"Em vừa nói muốn về phòng mà? Đi thôi." Người vừa mới không cho cô đi, giờ lại chủ động kêu cô về phòng.

Mặc dù giọng Tống Lục Bách khó phân biệt là đang vui hay đang giận, nhưng Chân Yểu cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, nhưng anh không muốn thể hiện mặt xấu với cô.

Cô lại không muốn cứ như vậy đứng dậy rời đi.

"Anh trai."

Anh đang đi về phía ban công, nghe vậy liền dừng bước chân, không nói gì như ra hiệu cho cô nói tiếp.

Chân Yểu do dự một chút rồi hỏi: "Anh đến Vân Thành là có chủ đích đúng không?"

Tống Lục Bách không trả lời.

"Em xin lỗi, anh bận như thế còn phải đến đây..."

Nói được một nửa, cô chợt nghe thấy anh cười một tiếng, thoáng chốc lời nói còn lại cũng bị chặn trong miệng, một lúc sau cô mới tiếp tục nói: "Nếu ở Tầm Thành có chuyện thì anh mau về trước -"

"Em có khóc lóc van xin anh đến đây không? Nếu không thì xin lỗi làm gì?" Tống Lục Bách bình tĩnh ngắt lời cô, "Anh lại hi vọng em làm vậy, kết quả là một cuộc điện thoại em cũng không chủ động gọi cho anh."

Chân Yểu không nói nên lời.

"Anh đối xử với em không tốt?" Từng câu hỏi của anh nối tiếp nhau, chỉ dừng lại một thoáng khó có thể nhận ra, "Để cho anh biết trong lòng em vẫn còn nhớ đến anh, có khó không?"

Lúc này, Chân Yểu có cảm giác như bị người khác gõ lên đầu một cái.

Cô chợt nhận ra mình đã đi xa bao nhiêu.

Tống Lục Bách đối xử tốt với cô, hình như từ trước đến nay cô không hề đáp lại dù bằng cách chân thành hay miễn cưỡng, mà chỉ biết nhận lấy ân cần và chăm sóc của anh. Ít nhất với Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu, cô đều dành sự thân thiết và quan tâm cho hai người họ.

Cô không chủ động cho hay bày tỏ bất cứ điều gì, kể cả một cuộc điện thoại.

Nhất định anh vẫn canh cánh trong lòng hoặc âm thầm thất vọng, nếu không có cuộc điện thoại ngày hôm nay, có lẽ anh sẽ không nhắc một lời về chuyện này.

"Biết anh cố ý đến thăm em, còn mở miệng ra là bảo anh đi?"

Tống Lục Bách nói xong, anh mới nhận ra cảm xúc của mình có hơi mất kiểm soát vì Tống Tất, đáng lẽ anh không nên nói những lời này. Anh đau đầu day day lông mày, bất lực thở dài, "Được rồi, em về phòng đi."

Vừa nói, anh vừa nhấc chân tiếp tục đi về phía ban công, nhưng vì đột nhiên thèm thuốc nên anh lại quay ra cửa, định lấy bao thuốc lúc nãy đặt ở đó.

Chân Yểu không biết anh làm gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần ngoài cửa, tưởng anh lại tức giận bỏ đi như lần trước ở bệnh viện, lập tức hoảng sợ.

Làm sao bây giờ? Làm thế nào để ngăn anh lại?

Hay là... Cô lại ngã như lần trước?

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cơ thể cũng chuyển động theo. Chân Yểu vịn vào ghế sofa rồi chạy về phía trước hai bước, sau đó giả vờ loạng choạng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

"...Anh ơi! Em, em ngã rồi!"

Tống Lục Bách, người vừa quay lại ngay khi nghe thấy tiếng bước chân, cũng là người chứng kiến rõ ràng mọi chuyện: "..."