Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 6: Say rượu



Lời editor: Cái chương đáng ghét:) Đã dài thì chớ, QT lại bị lỗi nên phải gõ 2 lần huhuhu

---------------

Cảm giác khi chạm từ phần lông mày xuống hốc mắt vô cùng rõ rệt, trái tim Chân Yểu đập loạn lên, bàn tay run rẩy muốn rút về, "Anh Lục Bách!"

Người kia đột nhiên siết chặt tay cô, cứng rắn nói, "Cho em sờ thì em cứ sờ."

Tay cô cứng đờ, không cử động.

Cổ tay cô bị nắm chặt qua lớp áo, bàn tay từ từ di chuyển xuống dưới, miết từ hốc mắt sâu đến sống mũi. Chiếc mũi vừa cao lại thẳng, đầu mũi lại cao hơn một chút, khiến cho đường cong gần như thẳng từ đầu đến cuối.

Cô đã từng nghe người khác nói, mũi kiểu này là đúng khuôn và đẹp trai nhất.

Lướt qua chóp mũi, hơi thở ấm áp đan xen giữa năm ngón tay, nhân trung của người đàn ông khắc sâu, xuống dưới nữa là đầu môi.

Bỗng nhiên anh dừng tay lại, hơi kéo lui tay cô ra, cuối cùng bỏ qua môi đến cằm.

Hai má và đầu ngón tay của Chân Yểu chợt nóng lên, nếu không phải bị người kia giữ chặt, có lẽ tay cô đang run lên bần bật.

Nhưng bức chân dung vẫn tự nhiên hiện lên trong tâm trí.

Cô từng học vẽ, chỉ cần được chạm qua khung xương và các đường nét trên khuôn mặt là có thể biết khi ghép lại sẽ hoàn chỉnh cỡ nào, không có một chi tiết thừa.

Cho nên căn bản không phải là "bình thường" trong miệng Tống Lịch Kiêu, chẳng lẽ chiều cao cũng sai?

Nhưng mà... nếu muốn chứng minh thì cũng đâu cần bắt cô trực tiếp chạm vào chứ! Đây đâu giống lúc chạm tay anh khi chơi trò chơi đâu...

Cảm giác cứng cáp của quai hàm vẫn ở trong lòng bàn tay, lực nắm bỗng nhiên thả lỏng một chút, Chân Yểu lập tức thu tay về, cho ra phía sau lưng, "Anh Lục Bách..."

"Bây giờ đã rõ chưa?"

Cô ngồi yên, gật đầu lia lịa.

"Không có gì muốn nói?"

Phải nói? Nói cái gì? Não Chân Yểu như ngừng lại, cố gắng suy nghĩ.

Anh làm vậy để chứng minh lời nói của Tống Lịch Kiêu là sai? Để ý người khác nói ngoại hình mình không đẹp? Nghĩ đến đây, cô buột miệng thốt lên: "Rất... đẹp trai?"

Vừa dứt lời, phòng khách trở nên yên tĩnh.

Chân Yểu lúng túng ngả người về phía sau, hai đầu mũi chân cũng cọ vào nhau.

"Xin lỗi, anh Lục Bách," Cô lấy hết can đảm để nói xin lỗi giữa không gian yên lặng, "Em không nên hỏi về vấn đề này, cũng sẽ không tái phạm nữa."

Cô rất muốn nói thêm cái khác, chẳng hạn như sau này cô sẽ thật cẩn thận, không cậy mạnh, chú ý không gây thêm phiền phức cho mọi người, nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng.

Nếu có thể, cô là người muốn tránh khỏi những sai lầm ngu ngốc này nhất.

Tống Lục Bách không nói gì, đứng thẳng dậy.

Chân Yểu không biết là do anh không có đủ kiên nhẫn để nghe những lời này hay là không muốn để ở trong lòng, thế là đành ngậm miệng không dám nói thêm một chữ nào nữa.

"Có cần anh cho em biết anh cao bao nhiêu không?"

"Cái gì?" Cô ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu, "Không, không cần."

Anh "Ừ" một tiếng ngắn gọn, không cảm xúc gì nói thêm ba chữ, giống như mệnh lệnh, "Về ngủ đi."

Chân Yểu ngoan ngoãn gật đầu, do dự đặt tay lên lưng ghế sofa, trong đầu cố gắng nhớ lại "đường" đi về phòng rồi mới nhấc chân lên, để không bị ngã lần nữa.

Đến khi thuận lợi ra đến cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái rón rén đi vào như con cá, quay người đóng cửa lại. Cô di chuyển rất nhẹ, chiếc váy trắng cũng biến mất sau tiếng khép cửa.

Cô cho là nhìn mình trông rất mờ ám, nhưng thực tế tấm lưng thẳng tắp lại hơi giãn ra, bộ dáng thả lỏng không còn căng thẳng rất rõ ràng.

Ánh mắt người đàn ông vẫn chăm chú, đứng trong phòng khách nhìn cô.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống nửa mặt anh, vầng hào quang lạnh lẽo phủ lên khuôn mặt hoàn mỹ như được đắp một lớp thạch cao, cả người trông có chút hư ảo.

Sáng sớm thứ hai, trước khi ra khỏi cửa, Tống Duyên Từ hỏi Chân Yểu xem liệu cô có muốn cân nhắc đến việc đi gặp bác sĩ tâm lý không. Mặc dù đã nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng đáp: "Trước cứ vậy đã."

Chân Yểu hơi căng thẳng trong giây lát, nhưng nhanh chóng thả lỏng.

Cô cảm thấy rằng có lẽ mình vẫn chưa thể che giấu hoàn toàn ý muốn từ chối. Để không phụ lòng tốt của họ, cô có thể chấp nhận sự sắp đặt như vậy, nhưng nếu được thoải mái tiếp nhận và không có cảm giác bị ép buộc thì tốt hơn.

Thoáng chốc đã một tuần trôi qua. Trong một tuần này, Chân Yểu được nhà họ Tống chăm sóc rất chu đáo, đa số thời gian đều có người nói chuyện cùng hoặc làm việc gì đó, khiến cô phân tán khỏi những ký ức u ám. Cô được người giúp việc cẩn thận đưa đi dạo quanh biệt thự và vườn hoa, quà cáp cũng nhận đến mỏi tay.

Mấy chục năm qua Chu Huệ đều mong ước có một cô con gái xinh đẹp để mua đồ cho, nay điều ước cuối cùng đã thành hiện thực, quần áo, mũ, giày dép và túi xách đều được gửi đến nhà họ Tống như nước chảy.

Mọi thứ trong cuộc sống đều thuận lợi hơn, điều duy nhất khiến Chân Yểu cảm thấy khó chịu là những cuộc điện thoại từ nhà họ Tưởng. Vừa mới nghe điện, kiểu gì bọn họ cũng nói mấy câu "quan tâm" y hệt nhau, sau đó đột ngột hoặc khéo léo chuyển chủ đề sang xoay quanh nhà họ Tống.

"Chân Yểu, bọn họ đối với em thế nào?"

"Yểu Yểu, nể tình bọn họ có lòng tốt chăm sóc cháu, hai nhà ăn với nhau một bữa cơm nhé?"

"Đúng rồi, nhà họ Tống gần đây..."

Và cứ như thế.

Đương nhiên Chân Yểu biết rõ ý đồ của bọn họ, cho nên mỗi lần như vậy đều né tránh hoặc nói dối, sau vài lần thì nhà họ Tưởng đã bắt đầu khó chịu, nhưng vẫn kiên trì gọi điện tới.

Nhưng dù vậy, cuộc sống của cô bây giờ cũng tốt hơn xưa rất nhiều.

...

"Yểu Yểu, cuối cùng cậu cũng mập lên rồi!"

Cuối tuần Khương Linh đến nhà họ Tống gặp cô, vừa mới gặp nhau đã mừng rỡ.

"Mập lên nhiều không?" Chân Yểu biết cô vẫn luôn lo lắng cho mình, nghe vậy định cười, nhưng đột nhiên lại sờ lên mặt, "Ngày nào tớ cũng ăn rất nhiều."

"Chỉ béo lên một chút thôi, không quá gầy như hồi trước."

Sau khi Khương Linh chào hỏi mọi người trong phòng khách, Chu Huệ híp mắt cười nói: "Hai cô gái về phòng nói chuyện riêng đi, lát nữa giúp việc đem bánh ngọt lên ngay."

"Cảm ơn bác gái ạ." Khương Linh cảm ơn.

Hai người khoác tay nhau đi về phòng ngủ, Chân Yểu yên tâm để cô bạn dẫn mình đi, bước chân cũng nhanh hơn bình thường một chút.

"Đúng rồi," Khương Linh thuận miệng nói, lộ ra vẻ bất lực lại không nhịn được cười, "Trình Trì cứ muốn đi cùng tớ đến gặp cậu, tớ nói là tạm thời chưa đến được, phải chờ một thời gian nữa."

"Cậu ấy... thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ, chỉ là rất lo lắng cho cậu, nhưng vẫn kém xa tớ."

Cuộc trò chuyện của hai cô gái vang vọng khắp hành lang, cuối cùng bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng ngủ.

Mọi người trong phòng khách nghe xong đều nở nụ cười, không ai để ý đến những lời đối thoại nhỏ nhặt này, chỉ có một bóng người đang chăm chú nhìn về một nơi khác, sau đó liền nhướng mắt.

Trình Trì.

Tống Lục Bách biết hai âm tiết này viết như thế nào, anh đã từng nhặt được một bức thư ghi rõ họ tên, tràn ngập tình cảm học trò của thiếu nữ.

Bức thư tình đó được viết cho cái người tên là "Trình Trì".

...

Vừa đóng cửa lại, Khương Linh đã không chờ được, ôm mặt cảm thán: "Trời ạ, hóa ra đây là cảm giác có tận 3 anh trai!"

"Cảm giác gì?" Chân Yểu bật cười.

"Sung sướng đó! Cậu nghĩ mà xem, bao nhiêu người muốn tiếp cận các anh của cậu, hơn nữa vừa nhìn người này xong lại nhìn sang người kia càng thấy đẹp trai hơn, lúc bọn họ cùng ngẩng lên, tim của tớ như ngừng đập vậy á!"

"Cậu lại nói quá rồi." Chân Yêu bị cô chọc cười.

"Đấy là tại cậu quen rồi."

"...Cũng không quen lắm." Ít nhất là có một người không quen lắm, cô hắng giọng một cái, "Cậu nói là vừa nhìn người này xong lại nhìn sang người kia càng thấy đẹp trai hơn, vậy ai là người đẹp trai nhất?"

"Ba người là ba kiểu khác nhau, cậu bảo tớ chọn thế nào," Khương Linh buồn rầu thở dài, bỗng nhiên lại chuyển đề tài, "Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

"Nếu bỏ qua khí chất và phong cách, thì chắc chắn tớ chọn người đeo cà vạt màu xám! Không đi làm minh tinh thì thật là đáng tiếc."

"Cà vạt màu xám?" Chân Yểu nhíu mày, hậm hực nói, "Cậu tả vậy tớ vĩnh viễn cũng không biết là ai."

Khương Linh giật mình một cái, sợ cô sẽ thấy buồn vì không nhìn thấy, nhanh chóng vắt hết óc để nhớ lại thêm vài đặc điểm nữa, nhưng chỉ được nhìn lướt qua nên không thể nhớ rõ các chi tiết.

Trong lòng Chân Yểu đã tự chọn ra một ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng không chắc 100%. Tuy nhiên cả hai không nói nhiều về vấn đề này, sau khi quay sang chuyện khác, cô cũng tạm thời ném vấn đề này ra sau đầu.

"Yểu Yểu," Trò chuyện vài câu, giọng điệu của Khương Linh đột nhiên nghiêm túc, "Bọn họ đối xử với cậu rất tốt phải không?"

"Ừm." Chân Yểu không chút do dự gật đầu, "Tốt lắm."

"Tớ cũng có thể cảm nhận được qua ánh mắt của họ, bọn họ nhìn cậu như nhìn con gái và em gái ruột vậy."

Chân Yểu nằm lên đùi cô, nghe xong thì hơi suy nghĩ một lúc, sau đó gật nhẹ đầu, "Tớ rất biết ơn họ, nhưng không biết làm thế nào để báo đáp."

"Tớ nghĩ là, quan trọng không phải báo đáp thế nào," Khương Linh trầm ngâm, "Mà là làm cho bọn họ thấy rằng cậu đang bắt đầu tin tưởng và dựa dẫm vào bọn họ, đáp trả lại những tình cảm ấy."

Hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng.

Cuối cùng là Khương Linh phá vỡ sự im lặng này, "Yểu Yểu, tớ rất vui vì có nhiều người quan tâm và chăm sóc cho cậu, có lẽ... cậu cũng nên thử mở lòng với nhiều người hơn, đừng để bản thân phải bơ vơ một mình."

Một lúc sau, cô nghe thấy cô gái đang nằm trên đùi mình khẽ "Ừ" một tiếng, nói: "Tớ biết rồi."

...

Khương Linh ở lại ăn tối xong mới rời đi, sau khi cô bạn đi, Chân Yểu mới tình cờ nhớ về chiếc cà vạt. Cô thực sự rất tò mò, nhưng không biết làm cách nào để kiểm chứng.

Đang suy nghĩ, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, sau đó cô nghe thấy Chu Huệ nói: "Chắc là Lục Bách đi làm về."

Chân Yểu dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân vội và của giúp việc, cô cũng đi theo vào phòng khách.

Chu Huệ hỏi: "Lại uống rượu xã giao đấy à?"

"Uống một chút." Tống Lục Bách bình tĩnh nói, nghe không khác bình thường lắm.

"Uống cốc nước mật ong rồi tắm rửa thay quần áo đi."

Bây giờ là lúc Chu Huệ và Tống Tất đi dạo bên ngoài, Chân Yểu cũng không quấy rầy thế giới của hai người họ, một mình về phòng ngồi, đến khi người giúp việc gọi cô ra ngoài ăn hoa quả thì mới ra.

Cô đã quyết tâm giảm phạm vi hoạt động khi Tống Lục Bách ở nhà để tránh tăng cơ hội chạm mặt.

Giúp việc đưa nĩa để xiên hoa quả cho cô rồi chuẩn bị rời đi, đầu Chân Yểu chợt lóe lên một bóng đèn, nhân lúc Tống Lục Bách không có ở đó, cô giả vờ tình cờ hỏi: "Tiểu Giai, hôm nay anh Lục Bách có đeo cà vạt không? Có phải màu xám không?"

"Là màu xám ạ, tiểu thư hỏi cái này..."

"À... Không có gì, tại Linh Linh vẫn chưa phân biệt được mọi người, nên hỏi tôi xem ai là người đeo cà vạt xám."

Vừa dứt lời, tiếng bước chân từ phòng bếp đằng sau lưng vang lên.

"Muốn biết sao không hỏi anh."

Chân Yểu sợ hết hồn, trực tiếp bật dậy khỏi ghế sofa, run rẩy quay đầu về sau, "...Anh Lục Bách, anh, sao anh lại ở đây?!"

"Uống nước." Người đàn ông nói ngắn gọn. Đi kèm với giọng nói của anh là tiếng những viên đá va vào thành cốc.

Giọng anh có vẻ hơi khàn.

Tiểu Giai rón rén ôm khay rời đi.

"Buổi chiều mấy đứa có nhắc đến anh?"

"Dạ?" Chân Yểu vừa căng thẳng vừa chột dạ lắc đầu, "Không có."

"Vậy sao lại hỏi màu của cà vạt?"

Cô lặp lại lý do mà mình vừa sử dụng để đối phó với Tiểu Giai, Tống Lục Bách không tiếp tục hỏi nữa.

"Anh Lục Bách, nếu không có chuyện gì nữa, em..." Chân Yểu còn vài chữ chưa kịp nói, đã bị anh ngắt lời, "Em sợ anh à?"

"Dạ?" Cô chỉ nói đúng một chữ.

"Em sợ anh." Lần này anh dùng câu khẳng định.

Chân Yểu phản bác theo bản năng: "Không phải.-"

"Mỗi lần anh ở đây, em đều rất căng thẳng," Anh ngắt lời cô, như không nghe thấy câu trả lời của cô, tiếp tục hỏi, "Tại sao?"

"Em..."

"Anh là mãnh thú hồng thủy à?" Anh lại hỏi, giọng điệu trầm hơn.

*Tai họa lớn.

"...Không phải." Cô lúng túng nói.

Tại sao đột nhiên anh lại cố gắng hỏi đến cùng vậy?

Đang im lặng bối rối, người đàn ông đột nhiên chuyển đề tài, "Ba mẹ không mua quần áo mới cho em à?"

"Cái gì?" Chân Yểu nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

"Anh chỉ thấy em mặc mỗi bộ đồ này."

"..." Chân Yểu sờ sờ mép váy, cô chắc chắn đây là lần đầu tiên mình mặc chiếc váy mới này, chẳng lẽ anh là kiểu trai thẳng chỉ có thể phân biệt quần áo của con gái qua màu sắc sao? "Anh Lục Bách..."

"Thích màu gì?" Anh lại ngắt lời cô.

Chân Kiểu nghẹn một cái, mờ mịt đáp: "Không thích màu nào nhất cả." Dù sao hiện tại cô cũng không nhìn được, màu sắc thế nào không quá quan trọng.

"Biết rồi." Anh lạnh nhạt nói, giọng điệu vừa chắc chắn lại điềm tĩnh.

Cô đang ngơ ngác, không biết nói gì tiếp thì lại nghe thấy Tống Lục Bách lẩm bẩm một mình: "Đặt mua giúp tôi quần áo cho con gái 17 tuổi, tất cả các màu, càng nhiều các tốt. Không được giống nhau, kiểu dáng không được đơn giản, nếu như mang tới mà nhìn giống miếng giẻ lau thì cậu cũng không cần phải đến công ty nữa."

"Giày và túi xách?" Giọng anh hơi đắn đo, dừng lại một lúc, "Mua hết."

"Ngày mai gửi đến nhà ba mẹ tôi, càng sớm càng tốt."

Chân Yểu sững người.

Vậy là... không phải anh ấy đang lẩm bẩm một mình, mà là đang gọi điện thoại? Gọi sai người ta đi mua quần áo cho cô?!

Cái tình huống bất ngờ xuất hiện này, hoàn toàn khác với Tống Lục Bách bình thường vẫn luôn khiến cô cảm thấy lo sợ và bất an, cả người cô nhũn ra như bột nhão.

"Anh Lục Bách!" Cô chỉ có thể vội vàng từ chối, "Không cần mua quần áo cho em đâu, quần áo em có nhiều lắm, chú dì và anh Duyên Từ đã mua nhiều lắm rồi."

"Mua cho sao em không mặc?"

"Chắc là bởi vì màu sắc của quần áo đều giống nhau, hoặc kiểu dáng... cũng khá đơn giản."

Phòng khách yên lặng trong hai giây.

"Em còn nhỏ, phải mặc những bộ màu sắc tươi sáng và nổi bật thì mới đẹp."

"Nhưng mà -"

"Có thể nhận của bọn họ, nhưng không thể nhận của anh?"

"Không phải -"

"Cho thì em cứ nhận."

"Nhưng -"

"Không thích thì vứt."

"..."

Chân Yểu đành bó tay, phát ra một câu khô khan, "...Cảm ơn anh Lục Bách."

Quá kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại hành xử giống "anh trai" vậy? Rõ ràng hôm đó còn lạnh nhạt bảo cô là đừng cậy mạnh, mấy hôm nay cũng đối xử với cô thờ ơ như vậy, một bộ dáng xa lạ không chào đón.

"Sau này đừng gọi tên nữa, nghe phiền lắm." Anh lại nói, giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Gọi anh trai nghe xem nào."

*Là ca ca đó, thường thì kiểu gọi này chỉ dành cho anh em ruột, hoặc gọi người yêu thì gọi kiểu này =)) Nên là lúc thì mình sẽ để là "Anh trai", lúc thì mình sẽ để là "Anh" thôi cho tình củm nhá

Chân Yểu bối rối.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hình như anh đang kiên nhẫn chờ cô gọi. Chân Yểu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời anh, nhắm mắt nhắm mũi nói: "...Anh trai."

Hai chữ phát ra vô cùng gian nan, nghe giọng bình thường cũng thấy kỳ quặc.

Vừa dứt lời, đôi lông mày cau có của Tống Lục Bách giãn ra.

Khuôn mặt cô gái hướng về phía này, màu mắt và màu tóc nhạt hơn so với người bình thường một chút, đôi đồng tử long lanh mờ ảo như mặt trời lặn bị mắc kẹt dưới lớp băng.

Ánh đèn đổ xuống ngăn cách giữa mái tóc dài và lông mày của cô, những chỗ được chiếu sáng chuyển thành màu nâu vàng như mật ong.

Ngày hôm đó, cảm giác đầu ngón tay cô lướt qua từng khớp xương và lòng bàn tay anh mịn như lông vũ, còn có hơi ấm từ bàn tay khi cô vuốt ve mặt anh và mùi sữa nóng thoang thoảng bỗng trở nên sống động trở lại.

Tống Lục Bách nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó đột nhiên đưa tay lên xoa đầu cô, động tác hơi trúc trắc. Mái tóc dài mềm mại lướt nhẹ qua lòng bàn tay và đan giữa năm ngón tay anh, cảm giác như mình đã chạm được tới trái tim thuần khiết của cô gái nhỏ.

Mới vài tháng trước, nhìn cô còn gầy yếu và mảnh mai đến đáng thương.

Anh nhíu mày.

Chân Yểu không ngờ anh sẽ xoa đầu mình, theo bản năng hơi lùi người về sau, bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cô cũng dừng lại.

Trái tim cô đập nhanh, anh lại không nói gì thu tay về.

Anh tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Còn thiếu gì nữa không."

"Không thiếu, thật sự không thiếu." Chân Yểu buộc bản thân phải tạm thời thích ứng với cuộc đối thoại này.

"Tiền tiêu vặt có đủ không?"

"Đủ, em tự có."

Anh buông một câu "Chờ ở đây không được đi" rồi xoay người rời đi, giọng nói có vẻ hơi bất mãn.

Chân Yểu thất thần đứng tại chỗ, chợt nghĩ vừa nãy dì Huệ có nói là anh vừa đi uống rượu xã giao về. Lúc đó cô nghe giọng anh vẫn còn tỉnh tảo, nhưng bây giờ có vẻ không còn bình thường nữa rồi. Hơn nữa anh còn vừa tắm xong, tắm nước nóng có thể tăng thêm men say.

Vậy nên, là anh ấy uống say, phải không?

Tống Lục Bách không để cô phải đợi lâu, chỉ vài phút sau là xuống, anh bước đến gần rồi nắm lấy một bàn tay của cô, xòe cả năm ngón tay cô ra rồi nhét vào một tấm thẻ.

Cô dùng tay sờ nhẹ lên mặt thẻ, sau đó do dự hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tiền tiêu vặt."

"Em không nhận được!" Chân Yểu phản ứng ngay lập tức, vội vàng định nhét lại tấm thẻ vào tay anh.

Vậy mà Tống Lục Bách lại trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho cô!

Nhưng là cô còn chưa kịp mở ngón tay ra, anh đã giữ chặt lại, "Cầm lấy."

"Nhưng em cũng có tiền -"

"Ở lại nhà họ Tống mà còn phải để em tiêu tiền của mình?"

"Chú dì cho em rồi."

"Không giống nhau."

"Anh Duyên Từ và anh Lịch Kiêu cho em cũng không nhận."

"Vậy càng tốt."

Càng tốt? Chân Yểu còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã nói: "Thẻ không có giới hạn, anh sẽ cho người tắt thông báo tiêu dùng và hóa đơn email, cho nên không cần phải lo anh sẽ biết em mua gì."

Cô sững người trong giây lát, không có giới hạn? Không ngạc nhiên khi biết Tống Lục Bách có loại thẻ này, nhưng tại sao anh lại đưa nó cho cô dễ dàng như đưa một bộ quần áo vậy chứ?

Tấm thẻ mỏng trên tay như ngọn lửa nóng phỏng tay, Chân Yểu lại cố gắng khéo léo từ chối, "Em không có chỗ nào để tiêu tiền cả, thật sự không cần dùng đến tấm thẻ này."

"Bảo Tống Lịch Kiêu dạy em. Cái khác nó không biết chứ tiêu tiền thì nhanh lắm."

Cô thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.

"Chân Yểu." Hai chữ rơi xuống.

Cô lập tức mím môi lo lắng, "Vâng."

"Cho thì em cứ nhận."

Chân Yểu không lên tiếng nữa, chỉ có thể tạm thời im lặng - đương nhiên là thẻ không thể nhận, cô sẽ tìm cách để trả lại.

Lúc này cô mới nhận ra tay mình đã bị Tống Lục Bách nắm chặt không buông, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh dường như cao hơn bình thường, hơi nóng truyền đến khiến cô theo bản năng muốn rụt lại.

"Anh Lục Bách." Dường như cái tay kia không còn là của cô nữa, chỉ dám cẩn thận di chuyển.

Lúc đầu Tống Lục Bách không có phản ứng gì, phải mất hai giây ngón tay anh mới hơi cử động, nhưng sau đó anh lại siết chặt lấy tay cô, như thể đang dò xét một thứ gì đó mới lạ.

"Tay em không có xương à?" Anh buông tay ra, giọng đều đều, "Em gầy quá, sau này phải ăn nhiều thịt hơn, con gái béo thì mới khỏe. Thích ăn đồ truyền thống trong nước hay nước ngoài, ngày mai anh mời đầu bếp đến."

"..."

Chân Yểu không thể không lùi về sau nửa bước.

Ít nhất là từ những lần tiếp xúc gần đây, cô biết Tống Lục Bách không phải là một người hay nói nhiều và làm những hành động bất ngờ như vậy, càng không thích phải dài dòng văn tự với người khác.

Không, chắc chắn là không thể.

"Anh Lục Bách," Gò má cô ửng đỏ vì xấu hổ, "Có phải anh say rồi đúng không?"

"Không phải." Hai chữ ngắn gọn, đơn giản không chút do dự, sau đó lại nói, "Em lại quên rồi."

"Quên gì ạ?" Chân Yểu không kịp suy nghĩ.

"Gọi anh trai."

"..."

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, khóe miệng run rẩy gọi "Anh trai."

Tiếng đá viên va chạm trong cốc, tiếng nuốt nước bọt đều đặn vang lên.

Tống Lục Bách uống cạn nước trong cốc, tiện tay để cốc thủy tinh sang một bên rồi đưa tay bóp bóp mi tâm, "Đi ngủ đi."

Cô gái cách đó vài bước lại vươn bàn tay đang cầm thẻ ngân hàng ra, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó cứng rắn nói: "Nghe lời."

Chân Yểu cắn cắn môi, nuốt lại những lời con lại, bởi vì... câu "Nghe lời" này, khiến cô có cảm giác hổ hẹn không lý do. Nhưng vẫn thuận theo Tống Lục Bách đột nhiên nảy sinh hứng thú làm anh trai và có "ham muốn kiểm soát" này.

Cũng có thể vì sợ anh nên hai chữ "Nghe lời" vô cùng có trọng lượng.

"Anh trai ngủ ngon." Lần này cô đã nhớ kỹ, không dám quên.

Cô gái mon men vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, Tống Lục Bách cầm cốc quay vào phòng bếp, vành tai đã bị nhuộm bởi một màu đỏ nổi bật, khóe mắt cũng hơi hồng vì men rượu.

Cốc nước đá lại cạn sạch, anh nhíu mày ấn lên cái trán đau nhức vì uống quá nhiều nước đá.

"Rắc rối." Anh thì thào hai chữ.

Rõ ràng nuôi một đứa con gái phiền phức như vậy, không hiểu sao Tống Lịch Kiêu và Tống Duyên Từ lại háo hức có em gái như thế.

Thôi thì người tài giỏi hay nhiều việc, cũng không phải anh không làm được.

...

Đêm nay khi Chân Yểu sắp chìm vào giấc ngủ thì lại trằn trọc trở mình, cô không chỉ đau đầu về tấm thẻ kia, mà còn cả những lời mà Tống Lục Bách vừa nói.

Nếu như đúng là anh say, liệu ngày mai có xấu hổ không?

Cô thấp thỏm ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Chân Yểu đánh răng rửa mặt xong rồi đến phòng ăn ăn sáng.

Ngoại trừ Chu Huệ và Tống Duyên Từ dặn đi dặn lại bên trái bên phải cô đặt những món gì, những người khác đều lặng lẽ ăn món ăn của mình, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va chạm vào nhau và một hai câu nói ngẫu nhiên.

Tống Lục Bách vẫn im lặng, khiến cô thấy hơi lo lắng.

Bữa sáng vừa kết thúc thì có người gõ cửa, Chân Yểu chợt có một dự cảm không lành.

"Bà chủ, là trợ lý Từ bên cạnh thiếu gia," Người giúp việc báo cáo, "Đằng sau trợ lý Từ còn có ba chiếc xe nữa."

"Ba chiếc xe?" Chu Huệ kinh ngạc, "Lục Bách, có chuyện gì thế?"

Lúc bà quay đầu lại, còn tưởng mình bị hoa mắt, vậy mà bà lại thấy một tia bối rối trên mặt Tống Lục Bách rồi biến mất.

Chắc chắn là có vấn đề! Thế là Chu Huệ quyết định thật nhanh: "Cho người vào đây."

"Không cần." Tống Lục Bách đứng lên, tốc độ nói hơi nhanh, "Có chuyện thì con về công ty -"

"Tống tổng." Giọng của trợ lý Từ đột nhiên vang lên ở cửa, đi một quãng đường dài mà hơi thở vẫn đều đặn, "Tất cả 71 bộ quần áo cho con gái mà anh yêu cầu đã được chuyển đến, còn có giày, túi xách và đồ trang sức cùng bộ, những đồ còn lại tôi đã sắp xếp cho người giao tới trong chiều nay. Anh xem hiện tại có tiện để chuyển đồ vào không?"

Trong phòng ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự yên lặng này khiến trợ lý Từ hoảng hốt, đành phải hắng giọng nói thêm: "Tống tổng, tất cả quần áo đều được chọn theo yêu cầu của anh, anh có muốn xem thử luôn không?"

Não Tống Lịch Kiêu như dừng lại, "Anh cả, anh có người yêu à?"

"Người yêu cái gì, mua cho Yểu Yểu phải không?" Chu Huệ lườm anh một cái, sau đó nhìn Tống Lục Bách như muốn xác nhận lại, thấy người sau không phủ nhận, bà lập tức trở nên nhiệt tình, "Nhanh nhanh nhanh, cầm vào xem thử."

Đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy đứa con trai này chủ động chọn quần áo cho ai, chứ đừng nói là phụ nữ, lúc này bà vô cùng tò mò.

Vài người đàn ông mặc vest và đi giày da nối đuôi nhau vào, trên cánh tay còn treo đầy những chiếc túi mua sắm vô cùng tương phản, nhưng mà một giây sau, cảnh tượng còn mâu thuẫn hơn nữa xuất hiện.

Bọn họ lấy quần áo từ trong túi ra rồi bày trước mặt mọi người. Những chiếc váy đủ màu sắc, với viền ren và ngọc trai nổi bật trên những bộ âu phục đen, hoa lá cành trên tay áo vô cùng rực rỡ.

Xanh, đỏ, tím, vàng, các loại màu sắc khiến mọi thứ xung quanh đều lu mờ.

Tất cả mọi người im lặng.