Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 16



Mạnh Tư Duy nhìn thấy nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm, quay đầu như đang nói gì với anh.

Nữ sinh tươi cười ngọt ngào, nhưng vẻ mặt Bùi Thầm không thay đổi, thậm chí không quay đầu trả lời, ánh mắt hờ hững nhìn về sân thi đấu.

Nhìn thế nào cũng không ra hai người là người yêu.

Vì thế Mạnh Tư Duy thả lỏng.

Cô nhìn về hướng Bùi Thầm vẫy tay, cuối cùng khi ánh mắt thiếu niên bị cô thu hút, cô dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Nhìn tớ.

”Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Năm nay, trận đấu chung kết kịch liệt chưa từng có.

Mạnh Tư Duy là chủ công chính dẫn dắt đội trường Trường Nghi vào chung kết, là đối tượng bị đối thủ chú ý, vì thế năm nay đội trường Sùng Đức thay đổi hoàn toàn đội hình, có thể nhìn rõ chiến thuật của đội là chuyên kiềm chế số 7 Mạnh Tư Duy.

Hôm nay, ngay từ đầu trận đấu Mạnh Tư Duy đã bị các cầu thủ đội Sùng Đức kiềm chặt, qua hiệp một vẫn chưa phát huy được gì, cơ hội nhận bóng và chuyền bóng cũng rất ít, tỷ số hiệp một của Trường Nghi đang là 0:1.

Nghỉ giữa trận, Lão Hàn đã sớm đoán được trận đấu hôm nay đội Sùng Đức sẽ tập trung kiềm chế Mạnh Tư Duy, nói về năng lực thì Trường Nghi và Sùng Đức có khoảng cách nhất định, chẳng qua hiện tại ông càng quan tâm đến vết thương của Mạnh Tư Duy.

“Có thể lên sân đấu tiếp được không?” Lão Hàn lo lắng nhìn mắt cá chân phải của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy ngồi uống nước.

Chân phải của cô vốn đã phục hồi bảy tám phần, không biết có phải do vừa rồi chạy quá mạnh, lúc này có cảm giác đau râm rang.

Một đội viên của đội thấy thế, có chút buồn rầu mở miệng: “Hay là đừng lên nữa.

”Tất cả mọi người cúi đầu không nói, bầu không khí bắt đầu hạ xuống, bởi vì tình hình hiện giờ, nếu Mạnh Tư Duy không ra sân, đội Trường Nghi cơ bản đã xác định thua cuộc trong trận chung kết này.

Cho dù có thể vào trận chung kết đã là thành tích tốt nhất, nhưng ai lại không hy vọng dốc hết nhiệt huyết của mình tạo nên kỳ tích.

Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn về khu nghỉ ngơi của đội Sùng Đức.

Bên kia, bầu không khí đội Sùng Đức so với đội Trường Nghi thoải mái hơn nhiều, một đám đứng xung quanh vừa nghỉ ngơi uống nước vừa thương lượng chiến thuật, thậm chí khóe môi còn nở nụ cười thoải mái.

Mạnh Tư Duy nhìn thấy mấy cầu thủ của đội trường Minh Anh đến xem trận đấu hôm nay cũng đến khu nghỉ ngơi của đội Sùng Đức nói chuyện, nhìn ra được người của hai đội có quan hệ rất tốt, trước đây luôn là hai đội thay nhau đứng nhất đứng nhì, lần này bỗng nhiên bị Trường Nghi phá vỡ, vì thế hai đội lựa chọn đoàn kết đối phó bên ngoài.

Mạnh Tư Duy nhớ tới cây gậy đánh bóng không tiếng động luồng tới chân cô trong trận đấu lần trước với Đội Minh Anh.

Trong nửa trận đấu vừa rồi, không biết cố ý hay là vô tình, cô cảm thấy động tác của mấy cầu thủ đội Sùng Đức kiềm chế cô cũng không sạch sẽ.

Mạnh Tư Duy hít mạnh vào một hơi, nhìn về phía đồng đội đang chịu áp lực.

“Em lên.

” Cô nói rõ ràng.

Đồng đội và Lão Hàn nghe xong ánh mắt đều lộ ra kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy nắm chặt tay.

Từ ngày cô theo thể thao thì đã biết thi đấu thắng thua là chuyện bình thường, cô chưa bao giờ sợ, có thể sợ, nhưng tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.

Hơn nữa, các cô cố gắng vào đến trận chung kết như vậy, Bùi Thầm thật hiếm khi ngồi ở khán đài, cô không muốn cho cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ cô bị đối thủ khống chế như vậy.

Thật kỳ diệu là, sau khi Mạnh Tư Duy kiên quyết nói một câu “Em lên”, bầu không khí cả đội Trường Nghi giống như có sự thay đổi lúc nào không hay.

Lão Hàn bắt đầu sắp xếp lại chiến thuật, chọn ra giải pháp đối phó với chiến thuật tập trung kiềm chế Mạnh Tư Duy của đội Sùng Đức, các đồng đội tập trung nghe sự sắp xếp của Lão Hàn, cuối cùng tất cả cùng đặt bàn tay chồng lên nhau: “Cố lên!”Thời gian nghỉ giữa trận đã kết thúc, hiệp hai bắt đầu.

Mạnh Tư Duy như trước đứng ở giữa sân để bắt bóng, đối diện là đội trưởng đội Sùng Đức.

Nữ sinh nhìn cô như cũ lên sân đấu trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó khóe môi dần hiện ý cười kiêu ngạo.

Người của đội trường Sùng Đức đã nhìn ra chân phải cầu thủ chủ công số 7 lợi hại nhất đội Trường Nghi có vấn đề, bây giờ còn cố gắng lên sân, chứng tỏ các cô đã lực bất tòng tâm, mất đi đội trưởng, những người còn lại không đáng lo lắng.

Mạnh Tư Duy đón nhận ánh mắt chèn ép của đối phương.

Ánh mắt cô bình tĩnh mà kiên định, giống như hồ nước sâu không thấy đáy, nhìn không ra một chút lùi bước.