Trầm Diên

Chương 17



Sáng sớm hôm sau khi Triệu Đường Diên tỉnh giấc thì thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ từ Chu Trầm vào lúc 1 giờ 34 phút sáng. Vì sống tập thể nên buổi đêm cô tắt tiếng điện thoại, thành ra lại không nghe thấy cả.

Đây cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện này. Ngày xưa cô để điện thoại gọi lúc nào cũng được, đã là tình nhân thì phải cần cù chăm chỉ có trách nhiệm. Lúc này cô chuẩn bị đồ đi học chứ không gọi lại ngay cho Chu Trầm. Học hết bốn tiết buổi sáng thì về nhà ăn trưa, bấy giờ mới chậm rì gọi cho anh.

Điện thoại đổ chuông hai giây thì được nhấc máy.

"Alo?" Cô nói: "Đêm qua giờ đó em ngủ rồi."

Cả sáng hôm nay Chu thị bị rơi vào trạng thái căng thẳng, tâm trạng sếp lớn tụt dốc nên làm liên lụy đến cấp dưới, ai cũng lo ngay ngáy, sợ mình làm sếp giận thì lại bị quở trách. Cơ mà bọn họ cũng chẳng hiểu sao, hôm nay mua lại Viễn Phàm thành công mà sao sếp lại khó ở thế, chả cười gì hết vậy.

Có mỗi trợ lý hiểu rõ nguyên do vì sao. Anh đứng bên cạnh Chu Trầm, thấy điện thoại sếp đổ chuông cái là sát khí tan ngay lập tức. Trợ lý lẳng lặng ra ngoài, còn đóng cửa lại, dành lại không gian cho sếp và cô Triệu nói chuyện với nhau.

"Sáng nay em không có tiết học à?" Tâm tình Chu Trầm tích tụ một đêm cuối cùng cũng được giải tán, nhưng hơi giận dỗi, hỏi cô với cái giọng lạnh tanh.

Cô nói: "Có. Sáng còn vội đi học nên chưa gọi lại cho anh được."

Anh: "..."

Cô thẳng tính như thế khiến anh càng buồn bực hơn.

"Tối qua anh gọi có việc gì thế?" Cô thờ ơ hỏi.

"Không có chuyện gì." Mặt anh lạnh tanh, anh muốn để cô biết anh đang tức nhưng lại không muốn tự mình nói ra. Anh không nói thì đầu bên kia cũng chẳng hay biết gì.

Triệu Đường Diên thông minh đó giờ mà lúc này lại ngốc nghếch lạ thường.

Giờ thì đến lượt cô yên lặng. Cô càng ngày càng bài xích việc ở bên anh, cũng chẳng gắng lấy lòng anh nữa.

"Em ngủ trưa đây, chiều còn có tiết nữa."

"... Ờ."

Dường như anh đã nghiến răng nghiến lợi để nói ra câu đó, may mà cô còn nói thêm một câu: "Anh cũng chú ý nghỉ ngơi đi."

"... Hừ." Chu Trầm khẽ hừ một tiếng, không nhận ra hành động của mình lúc này nó trẻ con đến nhường nào. Đặng, anh hỏi thêm: Tối em về sớm chút nhé?"

"Được, em sẽ cố." Cô thuận mồm đáp, "Em cúp máy đây."

"..."

Trợ lý nghe trong phòng không còn tiếng gì nữa thì mới cầm tài liệu vào nhưng lại chẳng được nhìn thấy gương mặt sáng sủa của sếp như mong ước nên tự dưng lòng anh thấp thỏm hẳn đi.

Chả lẽ cô Triệu không dỗ được sếp à?

**

Chu Trầm tưởng Triệu Đường Diên đồng ý với mình như vậy thì sẽ về sớm, khéo sao hôm nay Chu thị cũng không có việc gì, anh thậm chí còn dời tiệc rượu để về Lan Đình cho sớm.

Đêm qua được trải nghiệm cảm giác đơn côi khiến anh thấy thương cho cô, mường tượng đến cảnh cô ngồi đợi anh trong căn nhà lạnh lẽo suốt mấy năm nay thì cũng hơi tha thứ cho cô, tha thứ cho việc cô bỏ bê nhiệm vụ, không thèm ngoan ngoãn ở nhà dạo gần đây.

Thậm chí anh còn mở một chai rượu vang, đúng bảy giờ, nhà bếp của Quan Di mang lên món bò bít tết đặc biệt như sếp đã đặt, còn chúc sếp có một đêm lãng mạn.

Chín giờ tối, bít tết đã nguội chẳng còn hương thơm như lúc đầu, đến cả bánh kem mà Triệu Đường Diên yêu thích cũng đã chảy ra, thế mà cô vẫn còn chưa về.

Kiên nhẫn trong anh đã cạn kiệt. Buổi tối lãng mạn? Đợi đến khi cô về, anh chắc chắn sẽ thịt cô đến khi chân mềm nhũn, để xem lần sau cô còn dám bơ anh nữa hay không.

Giờ anh không cho cô nữa mà về phòng làm việc xử lí tài liệu mới được trợ lý đưa tới, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Mãi đến khi nghe tiếng mở cửa bên ngoài.

Anh ngừng lại, lật sang trang khác.

Triệu Đường Diên nhạy bén nhận ra bầu không khí hôm nay khắc hẳn bình thường, cô nghĩ chắc vì đây là lần đầu tiên Chu Trầm về Lan Đình trước để chờ cô.

Cô nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn mà sững sờ. Cô ăn cơm xong mới về, chả lẽ anh còn chưa ăn?

Cô bình tĩnh cất bước vào bên trong.

"Cốc cốc." Cửa gỗ sậm màu vang tiếng gõ cửa.

Không ai lên tiếng.

Ánh đèn mờ mờ tản ra ngoài khe cửa, cô nhíu mày, đẩy cửa đi vào luôn.

"Anh vẫn đang bận à?" Cô thấy anh đang giở tài liệu nên nghĩ anh chưa xong việc mới mang về nhà làm tiếp. Anh đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Nhìn ánh mắt trong veo của cô mà cõi lòng nhộn nhạo.

Thoạt nhìn thì có vẻ cô không cố ý.

"Bảo về sớm rồi còn gì?" Cuối cùng anh cũng hỏi, cơ mà giọng thì vẫn lạnh lùng như cũ.

Triệu Đường Diên hiểu lời anh, cô ngoan ngoãn ra nhận lỗi: "Thực ra em tan học từ lâu rồi nhưng trước khi đi lại bị giáo sư Từ gọi lại."

Chu Trầm nhíu mày.

Cô xoa vai cho anh, mặt vẫn dịu hiền như thế, không dám làm anh cáu, nếu không thì sẽ bị phản tác dụng.

Phải từ từ.

Cô áy náy: "Anh bực à? Em xin lỗi, em về muộn."

"..."

Gương mặt này rặt cái vẻ dối lừa, mặt anh cứ lạnh tanh như thế, mãi sau mới vươn tay kéo cô ngồi xuống lòng mình.

Anh hỏi: " Giáo sư Từ tìm em làm gì?"

Cô nghĩ ngợi rồi mới trả lời: "Nói chuyện luận văn với cả chuyện thực tập nữa."

Chu Trầm bực mình: "Tốt nghiệp mà lắm việc thế à?"

Cô cười cười: "Anh không học trong nước nên không biết đó thôi, tốt nghiệp bận lắm đấy"

Giọng điệu dí dỏm của cô giúp tâm trạng sầu muộn trong anh bừng sáng nhưng anh cũng không biểu hiện rõ ra ngoài.

"Thế em định thực tập về cái gì?"

"Giáo sư Từ giới thiệu công việc thực tập cho em."

"Ồ?" Anh nhướng mày: "Việc gì?"

"Biên tập viên trong bảo tàng thành phố, nghe cũng được nhỉ."

"Đến cái nơi chết chóc đó thì đi làm gì" Anh càu nhàu.

Cô nhìn anh, không tán thành lời anh nói: "Em cảm thấy ổn đấy chứ, với cả òn được giáo sư Từ giới thiệu."

"Thà đến Chu thị còn hơn."

Cô sửng sốt nhìn anh, trông anh có vẻ nghiêm túc, không phải kiểu bông đùa.

Cô cụp mi, cười nói: "Em học tiếng Trung, không biết đầu tư tài chính thì đến đó làm được gì?"

"Chu thị cũng có công việc văn phòng."

Cô lắc đầu: "Thế cũng không được, chả lẽ anh định chơi trò hẹn hò công sở à?"

Bầu không khí nghiêm túc bỗng bị cô phá vỡ một cách dễ dàng.

Chu Trầm véo eo cô, cười khẽ: "Anh muốn chơi mà còn phải tốn công vậy sao?"

Ngón tay anh mơn trớn từ eo lên đến sống lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô trên lớp vải. Sự khiêu khích không cần nói cũng biết. Song cô lại không muốn làm, đêm nay cô còn chuyện quan trọng phải nói với anh.

Cô nhảy xuống khỏi vòng ôm của anh, hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Anh có đói không? Em thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa được động đũa."

Anh suy nghĩ thoáng chốc rồi trả lời thành thật: "Hơi đói thật."

"Thế để em ra chuẩn bị đồ cho anh." Cô nhấc chân định rời đi nhưng người bên cạnh đã ôm cô vào lòng với tốc độ nhanh như gió.

"Ăn gì nữa, giờ phải ăn đêm."

Nụ hôn ấm áp đáp trên môi cô rồi vồn vã cắn mút.

"Ưm... Chu Trầm!" Cô ẩn ngực anh: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Làm xong rồi nói, em muốn gì anh cũng đồng ý."

Người đàn ông cấm dục quá lâu không muốn phải kìm nén nữa, anh ôm cô, quét phăng mớ tài liệu bừa bộn trên bàn xuống, mới dạo đầu hai; ba cái đã khiến cho cơ thể cô nóng ướt, sau ấy cứ giữ nguyên tư thế mà cởi đồ rồi thúc vào.

Hết chương 17.