Trầm Diên

Chương 7



Ăn lẩu xong thì cũng mới có 11 giờ, nhà trường chẳng thiết gác cổng với sinh viên năm cuối như họ, Tề Nhạc Nhạc không muốn về sớm, la ó đòi đi uống rượu mãi không thôi.

Diệp Tư Phạm kể ra ngay mấy quán ổn áp gần đó, chỉ việc đi bộ là đến.

Tề Nhạc Nhạc là người sung sướng nhất, dẫu tửu lượng của cô ấy kém chết đi được nhưng lại rất thích uống thi với người khác.

Lương Toàn không đáp mà quay sang nhìn Triệu Đường Diên.

Cô đang nhớ lại xem lần cuối cùng mình đặt trên đến bar là bao giờ, hình như từ nửa năm trước rồi thì phải... Lúc đó cũng đang mừng sinh nhật của Lương Toàn.

Thật ra cô rất thích những nơi như thế, trạng thái chếnh choáng men say giúp cô được buông thả hết thảy, ánh đèn lập lòe trong bar và chất cồn sôi sục trong cơ thể đã mê hoặc mọi giác quan nơi cô.

Cô gật đầu đáp: "Được thôi."

Khuôn mặt Diệp Tư Phạm bừng lên nét cười không thèm che giấu.

Dễ thấy được rằng cậu ta vô cùng quen thuộc với khu vực này, rẽ qua mấy con phố đã dẫn bọn họ tới một quán bar cực chất, rất nhiều người trạc tuổi họ đang xuất hiện ở nơi đây.

Cậu ta vừa mới vào quán đã có một cô gái xinh đẹp trong bộ váy ngắn cũ bước ra chào đón.

"Cậu Diệp."

Cái giọng đon đả đó hiển nhiên là đang chào Diệp Tư Phạm chứ không phải Diệp Tư Bác. Nếu Diệp Tư Bác mà bị áp sát như vậy thì với cái sự nóng tính của Lương Toàn, thể nào cô ấy cũng sẽ trở mặt ngay tại chỗ luôn.

Diệp Tư Phạm là khách quen của quán bar này, mà cô gái đó cũng rất quen cậu ta, thường nhận được cả sộp tiền boa từ cậu. Thấy cậu đến thì cô ta vui vẻ ra mặt liền, cơ thể uốn éo nhấp nhô như thể đang dính chặt vào người cậu.

Mới đầu cậu ta vẫn chưa cảm nhận được điều bất thường, mãi đến khi có bầu ngực cạ lên cánh tay thì cậu mới sực tỉnh, liếc sang Triệu Đường Diên nhưng nét mặt cô vẫn vậy, dường như chẳng để tâm đến bên này.

Cậu nghiêng người tránh đụng chạm với cô gái kia.

"Còn chỗ không?" Anh ta hỏi.

Cô gái mỉm cười dịu dàng: "Có chứ, em đoán là anh sẽ đến nên lúc nào cũng giữ chỗ cho anh đấy."

Cô ấy dẫn sáu người rẽ trái rồi rẽ phải đi tới băng ghế dài nằm sâu bên trong, mặc dù vị trí kín đáo nhưng tầm nhìn lại thoáng nhất.

Triệu Đường Diên thấy Tề Nhạc Nhạc và bạn trai ngồi xuống một bên nên cô bèn ngồi ngay bên cạnh cô ấy, ba người còn lại đương nhiên sẽ được ngồi ở phía bên kia.

Hành động trôi chảy tự nhiên quá đỗi nên không ai cảm thấy có gì không ổn. Diệp Tư Phạm nhìn thoáng qua rồi ngồi đối diện với cô.

"Hai chai như cũ nhé." Cậu ta ra dáng chủ nhà, chủ động gọi rượu rồi bảo nhân viên lấy ra sáu bộ xúc xắc.

Ngồi đây toàn mấy tay lõi đời ở quán bar, sáu người lắc một vòng thì mới có Tề Nhạc Nhạc thua kinh nhất, phải uống mấy chén liền.

Diệp Tư Phạm thấy Triệu Đường Diên chưa thấm giọt rượu nào, giơ tay hô dừng.

"Nhiều người uống mất vui, tôi muốn solo mấy ván với người sinh nhật hôm nay."

Tề Nhạc Nhạc đã ngà ngà say, cười anh ta: "Thế thì cậu toi rồi, Đường Diên nhà chúng tôi có thể cho cậu gục trước đấy."

Cậu ta cười khẩy, không để bụng đến câu nói này.

Chỉ mình Lương Toàn biết rõ năng lực của hai người ra sao, cô ấy im lặng quan sát cuộc chiến.

Triệu Đường Diên hiểu cậu ta đang định chuốc say mình, cách cua gái của cậu Diệp độc đáo thật đấy.

Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ra dấu cho cậu bắt đầu trước.

Xúc xắc ẩn mình trong cái cốc nhựa, chúng được leng keng mấy vòng trong không trung, thanh âm vang lên đã bị át đi bởi tiếng người ồn ã trong bar.

Những con số Diệp Tư Phạn hô lên càng lúc càng lớn, số cốc rượu đặt cược cũng đã tăng lên ngày một nhiều hơn.

Triệu Đường Diên chẳng ngờ một người nom có vẻ ăn hại như anh ta lại chơi giỏi như thế, mấy ván sau cả hai cũng uống phải kha khá rượu rồi.

Rượu trên bàn toàn loại nặng đô, mọi người ai cũng uống một cách mạnh mẽ và quyết liệt dưới sức nóng của trò chơi.

Men say chờn lên mặt Diệp Tư Phạm, nước da cậu ta ửng đến mức hòa cả vào quả tóc đỏ rực của mình.

Bản thân cô cũng đã chuếch, khi cô bắt đầu muốn vào nhà vệ sinh thì cô cũng biết mình sẽ không thể uống thêm được nữa.

Trước nay cô vẫn luôn như vậy, biết tỉnh táo và tiết chế, biết khi nào nên xõa, khi nào nên dừng lại.

"Không chơi nữa, tôi chịu thua." Cô nốc cạn chén rượu chỉ trong đúng một hơi, chấp nhận thua một cách thẳng thắn và phóng khoáng, Diệp Tư Phạn không thể ép con gái người ta uống rượu thêm được nữa, đã vậy còn bị Lương Toàn và Tề Nhạc Nhạc chặn lại chơi múa quyền.

Triệu Đường Diên cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, đến khi ngón tay chạm được vào dòng nước mát lạnh thì cô mới tỉnh được chun chút.

Điện thoại trong túi đổ chuông, cô nhìn lướt qua thì thấy Chu Trầm gọi đến.

Cô hít sâu, cố giữ giọng để không phát ra âm rung: "Alo?"

"Em đang ở đâu?" Dường như giọng nói trầm lắng của anh ở đầu dây bên kia hẵng còn nhuốm màu mỏi mệt.

Cô nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài thì chắc chắn tiếng nhạc trong bar đã vọng vào ống nghe rồi. Cô không lừa được anh nhưng cô lại hiểu rõ về nghệ thuật đối đáp: "Em đang đi chơi với bạn cùng phòng, các bạn ấy bảo phải tổ chức sinh nhật cho em."

Anh tựa lưng vào ghế, cửa kính xe đã mở ra cho gió lạnh lùa vào. Anh bóp ấn đường, nói: "Thế em cứ chơi đi."

"Dạ, cũng sắp kết thúc rồi."

Cô nghe thấy sự mỏi mệt trong câu nói anh, nhưng tình huống hiện tại của cô không nhiều lời được nên cô chỉ đành cố mà ngoan thôi.

"Em nhớ chú ý an toàn, về trường sớm nhé." Điều này có nghĩa anh không muốn cô quay về Lan Đình một mình vào lúc muộn như vậy.

"Vâng."

Vừa cúp máy với Chu Trầm thì đã có số khác gọi đến, cô nhìn thì thấy là cuộc gọi ở quê khiến cô phải chau mày.

Cô nhấc máy, không lên tiếng.

Đầu bên kia vang lên tiếng choe chóe của một người phụ nữ: "Viên Viên đấy à?"

Là Phó Lan – thím hai của cô.

"Có việc gì thế ạ?" Cô hơi mất kiên nhẫn nhưng lại sợ thím gọi trong đêm thế này thì bà nội khéo đã xảy ra việc gì.

Nhớ đến bà đang ở quê khiến sắc mặt cô tối sầm.

"Cháu còn tiền không? Tiểu Kỳ bị người ta đâm phải, giờ cần phẫu thuật mà trong nhà lấy đâu ra lắm tiền thế."

Cô thở phào, hờ hững đáp: "Cháu không có."

"Sao lại không có? Cháu được học bổng của trường còn gì? Nếu chẳng được thì đi hỏi giáo viên xem có xin học bổng được không."

Lần nào về cô cũng gửi bà tiền học bổng của mình, giờ xem ra nhà chú hai đã lừa sạch tiền của bà rồi.

Mặt cô lại càng u ám hơn.

"Một năm cháu chỉ được nhận học bổng một lần, không có giấy chứng nhận cũng chẳng xin được học bổng, không được đâu ạ. Triệu Đường Kỳ bị người ta đâm phải cần tiền phẫu thuật thì tìm người gây tai nạn mà đòi tiền bồi thường chứ ạ."

"Ôi, thế thì không được đâu..." Giọng bên kia lắp bắp ra điều sốt ruột lắm.

"Sao lại không được?"

Cuối cùng Phó Lan cũng đành phải nói ra tình hình thực tế: "Vì... Vì Tiểu Kỳ uống rượu lái xe, nhưng cũng do đứa kia mắt mù nên mới va phải nó!"

Cô cười khẩy.

Thím vẫn không nản chí: "Cháu sắp phải nộp tiền học rồi đúng không? Hay cháu cho em mượn tiền học để phẫu thuật trước, đợi đến khi em cháu khỏe lại rồi tính sau, thằng bé là đích tôn của nhà họ Triệu đấy!"

"Cháu đóng học rồi, giờ cháu chả có xu nào cả, thế nhé, thím đừng tìm cháu nữa."

Cô tắt máy thẳng luôn.

Cái thằng phá gia chi tử Triệu Đường Kỳ kia tự làm tự chịu, nó đáng phải nhận một bài học. Huống hồ cô chẳng tin nhà chú hai mạt rệp đến nỗi thế, họ ở nông thôn lại xây nhà, mua xe, chiều chuộng thằng con trai đến mức nó không thèm đi học mà cũng chả chịu đi làm, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Cả nhà họ Triệu cứ nhắm vào cái danh đích tôn nên chẳng ai đành lòng bỏ mặc để nó chết cả.

Y rằng, người gọi tiếp theo là bố cô – Triệu Thư Thụy.

Hình như ông ta mới uống rượu xong nên giọng cứ líu cả vào: "Viên Viên, sao mày lại sống chết mặc bay thế hả? Mày gửi tiền về ngay, em mày cần tiền của mày để giữ mạng đấy!"

Cô vừa nghe thấy giọng ông ta thì đã phát phiền rồi, nỗi hận đang đè nén trong lòng lại dâng lên, đến giờ thì cô còn chẳng muốn nói từ chối nữa mà chỉ bảo một câu "Con không có tiền" rồi cúp máy, sau đó đặt luôn máy về chế độ máy bay.

Cô quay về chỗ, nét mặt hẵng còn nặng nề, may sao mọi khi cô cũng không quá sôi nổi nên chẳng ai phát hiện ra sự bất thường.

Tề Nhạc Nhạc đã say đến nỗi gục vào lòng bạn trai, ánh mắt Lương Toàn cũng lờ đờ hẳn đi.

"Về thôi, đừng uống nữa, mai còn đi học." Cô ngăn bàn tay đang chuốc rượu của Diệp Tư Phạm lại, sảng khoái uống nốt rượu của Tề Nhạc Nhạc rồi nhắc mọi người giải tán.

Cậu ta rất phấn khích, thấy cô quay về thì định kéo cô đi uống nữa nhưng đã bị ánh mắt lạnh nhạt của cô soi chiếu rồi. Đôi mắt ban nãy còn hơi mơ màng mà giờ đã tỉnh táo đến mức như thể đang cất giấu tảng băng trôi khiến cậu tự dưng sinh ra cảm giác mình bị áp đảo.

Còn Diệp Tư Bác và bạn trai Tề Nhạc dường như đã quen với tính của cô, cả hai cũng biết bạn gái mình nghe lời cô răm rắp.

"Thế về thôi, giờ cũng muộn rồi." Diệp Tư Bác đứng lên.

Từng anh đỡ người yêu mình rời đi, Triệu Đường Diên đứng sau, nói với Diệp Tư Phạm: "Cậu gửi tôi mã thanh toán đi, tôi mời bữa này."

Cậu lấy điện thoại ra, bật mã QR quét WeChat lên.

Cô hơi đơ lại nhưng cũng không muốn phải nói nhiều nên mở máy ra quét mã luôn.

Cậu ta chấp nhận trong tích tắc.

Khi mới vào tiệc, cô đã tranh thủ nhìn qua xem giá cả chỗ rượu trên bàn ra sao, cô không gửi nhiều cũng chẳng trả thiếu nhưng đối phương lại không nhận.

Diệp Tư Phạm lắc lắc điện thoại: "Lần này tôi trả, bữa sau cậu mời tôi bữa rượu."

Cô không dúng túng cậu ta như lúc ăn lẩu nữa, bốn người còn lại đã rời đi hết rồi nên cô chẳng cần phải giữ mặt mũi cho cậu ta làm gì.

Cô vươn tới rút điện thoại trong tay Diệp Tư Phạm ra rồi nhấn chấp nhận.

"Không cần." Cô bỏ lại câu này rồi nhấc chân rời khỏi quán.

Cậu ta mỉm cười, dõi theo bóng dáng cô, mái tóc đen tung bay trong cơn gió, nom phong thái hệt như những sao nữ kì cựu của điện ảnh Hồng Kông.

Hiếm khi nào gặp được cô gái hợp khẩu vị đến vậy, hứng thú dành cho cô càng được dịp căng tràn, cậu mỉm cười nhấc chân đuổi theo cô.

**

Về thế nào là một vấn đề khó khăn.

Diệp Tư Bác và bạn trai Tề Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ đưa ba cô gái về, Diệp Tư Phạm cũng đòi đi theo.

Ở đây không chỉ gần mỗi Lan Đình mà còn gần cả trường nữa, Triệu Đường Diên nghĩ hay thà mình về Lan Đình trước, thường những tối Chu Trầm tưởng cô không về nhà thì anh chắc chắn sẽ không qua nữa, thế thì không sợ bị anh bắt thóp bộ dáng say khướt của mình.

Cô tiễn Tề Nhạc Nhạc, Lương Toàn và bạn trai của họ lên xe, còn mình thì đợi xe tiếp theo.

Diệp Tư Phạm không đi.

"Khuya thế này, con gái về một mình không an toàn." Cậu ta lấy đó ra làm cớ.

Cô mệt mỏi khi phải đối đáp nên im thin thít.

Hai người đứng bên đường, thỉnh thoảng lại có làn gió se lạnh của đêm hạ ghé chơi.

Nếu bỏ qua cái mùi sặc con nhà giàu quanh quẩn trên người đi thì trông Diệp Tư Phạm cũng đẹp trai, vóc dáng cao gầy đứng cạnh Triệu Đường Diên, nhan sắc ai nấy cũng đỉnh cao nên nhìn qua nom không khác nào một đôi.

Cô không để ý, chỉ nghiêng đầu nhìn xe chạy trên đường xem có vẫy được cái nào không.

Màn đêm thăm thẳm, ánh đèn trên đường phố Thượng Hải vẫn sáng đến lóa mắt. Từ xa, một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy tới, biểu tượng Nữ thần có phần chói lóa dưới ánh đèn đường.

Chiếc xe quen thuộc khiến sửng sốt, lòng thoáng hiện nỗi bất an như thể mình bị túm lấy rồi treo ngược giữa không trung vậy.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến trước mặt họ, ấn đường cô giật giật.

Mặc dù cửa kính xe được sản xuất đặc biệt để không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhưng cô vẫn biết đó là xe của ai.

Đây là chiếc Chu Trầm hay ngồi để đi làm nhất.

Hết chương 7.