Trấn Yêu Cung

Chương 37



Thành Bạch Ngọc rất lớn người dân trong thành làm đủ mọi loại nghề để kiếm ăn. Ở nơi này không có luật lệ hay trật tự gì. Mọi người dựa vào võ công của mình mà sống. Tuy không loạn lạc người chết đầy đất nhưng chẳng hề yên ổn.

Phái Hán Dương được xây dựng ở nơi này. Chưởng môn Ứng Liệp Hồn cũng như phái Hán Dương trước đây vốn im hơi lặng tiếng chẳng hề có tên tuổi gì trong giang hồ. Ngay cả chưởng môn Ứng Liệp Hồn cũng không nằm trong bảng thập đại cao thủ. Nhưng vài tháng gần đây tên gã bỗng nổi đình nổi đám bởi vì Ứng Liệp Hồn đi thách đấu với những người có tên trong bảng cao thủ. Mà từng người một đều bại thê thảm. Hiện tại tên Ứng Liệp Hồn đã trở thành cao thủ thứ năm trong bảng vàng. Cách không xa vị trí thứ hai là võ lâm minh chủ Lệnh Ngọc Tùy và cao thủ đầu bảng Đồng Ấn.

Không biết dạo gần đây Phong Vãn Lâu xảy ra việc gì mà chậm chạp mảng tin tức đến nỗi việc Trấn Yêu Cung thay đổi cung chủ vẫn chưa lan ra bên ngoài kể cả chuyện Đồng Ấn bỏ mình. Do đó bảng thập đại cao thủ vẫn nghiễm nhiên tồn tại tên Đồng Ấn ở vị trí số một.

Vốn Cố Tịch Lam muốn tự mình điều tra nhưng Tô Hoàng Hạc nhất quyết muốn đi chung đã vậy còn dắt thêm một Yến Vô Tâm với ý đồ mai mối rõ như ban ngày. Nếu không phải Yến Linh Nhi không biết võ công thì sợ rằng cũng sẽ sống chết đòi theo.

Vì thế chặng đường Cố Tịch Lam vẫn được ngồi xe ngựa nâng niu như tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Tô Hoàng Hạc tuy đã trung niên nhưng tính tình cởi mở hay nói hay cười. Lại rất biết tạo bầu không khí nên suốt thời gian này ba người xem như hòa hợp.

Có lẽ do Cố Tịch Lam cái gì cũng ậm ừ cho qua nên Yến Vô Tâm không còn khách sáo câu nệ với cô nữa mà gọi hẳn tên cô một cách thân thuộc. Điểm này Cố Tịch Lam rất ư phản cảm. Chỉ là ngại có Tô Hoàng Hạc ở nơi này, trưởng bối bên cạnh cô làm sao có thể thẳng thừng cải cách làm Yến Vô Tâm mất mặt được.

Cố Tịch Lam muốn nhanh chóng đến thành Bạch Ngọc nhưng cả Tô Hoàng Hạc và Yến Vô Tâm thì khác. Mới vừa ăn sáng chưa được bao lâu thì Yến Vô Tâm đã cho ngựa dừng ở quán ven đường để nghĩ chân, rồi gọi ra một lồng bánh bao hấp và trà nóng.

Bởi vì đã bắt đầu vào đông nên không khí trở nên lạnh giá, ai cũng quấn trong ngoài vài ba lớp áo. Nhưng cả ba người đều có võ công nên vẫn chưa cảm nhận được cái lạnh của người bình thường.

Tô Hoàng Hạc hăng hái kéo Cố Tịch Lam ngồi bên cạnh mình sau đó là kể chuyện trời nam biển bắc. Thỉnh thoảng còn vờ như vô tình hỏi việc khi xưa Cố Tịch Lam ở Trấn Yêu Cung thế nào, Đồng Ấn đối với cô có tốt không? Vân vân. Nhưng lần nào Cố Tịch Lam cũng chỉ trả lời qua loa cho có. Vài lần như thế Tô Hoàng Hạc mới phát hiện đối với Cố Tịch Lam chuyện gì cũng có thể nói vài lời, nhưng mà hễ nhắc đến tên Đồng Ấn là nửa chữ cô cũng không nhả. Chẳng hiểu là có thù hằn hay là giữa hai người này có việc gì khuất tất. Chỉ tiếc Tô Hoàng Hạc biết mình không đủ thân cận để Cố Tịch Lam tin tưởng tâm sự.

Chặng đường an nhàn chẳng có gì xảy ra nếu không nói đến gương mặt quá thu hút của Cố Tịch Lam. Hễ mà dừng chân ở đâu có người, là y như rằng cô thành tâm điểm bàn tán. Nội dung chủ yếu là so sánh giữa cô và mỹ nhân Vân Mặc Sắc ai hơn ai. Ở quán trà này cũng vậy mới đầu còn thì thầm sau rốt thấy Cố Tịch Lam không phản ứng bèn bạo gan hơn chẳng thèm kiêng kỵ gì cả.

Công tử bên cạnh chắc là tình nhân của cô nương ấy, hai người xứng đôi thế mà!

Mỹ nhân đã có người thương, tiếc thay tiếc thay!

Mỗi câu mỗi chữ nghe không sót từ nào. Yến Vô Tâm được hiểu lầm như vậy thì rất vui, khóe môi chỉ chực trào ra nụ cười. Nhưng vẫn tinh ý phát hiện mày Cố Tịch Lam nhíu lại. Điều đó chứng tỏ cô đang mất kiên nhẫn. Đi cùng nhau bao lâu nay Cố Tịch Lam là người trong lòng Yến Vô Tâm nên mỗi nhất cử nhất động cũng như thói quen của cô hắn đều nắm rõ. Vì thế cử chỉ nhỏ xíu này không thoát khỏi sự quan sát của Yến Vô Tâm vì thế làm cho trái tim hắn ẩn ẩn đau đớn.

Trước đây hắn luôn tự tin chỉ cần mình ở bên cạnh ân cần chăm sóc quan tâm thì sớm muộn sẽ có ngày thu hút được ánh nhìn của Cố Tịch Lam. Nhưng mà hiện tại Yến Vô Tâm không chắc bởi vì hắn cảm nhận, mỗi khi tiến đến gần thì Cố Tịch Lam càng lạnh lùng xa cách. Nếu không có Tô sư phụ ở cùng, có khi cả cơ hội ngồi cùng một bàn hắn còn chẳng có.

Chỉ duy có một an ủi lớn lao chính là Cố Tịch Lam không có nam nhân nào khác. Do đó Yến Vô Tâm muốn cố gắng đến cùng vì đây là lần đầu tiên hắn thích một người.

Quán trà nho nhỏ trong rừng thì làm sao mà yên ổn được. Một nhóm người che mặt từ đâu xông tới, tên cầm đầu chém một nhát gãy đôi chiếc bàn để thị uy. Sau đó đàn em phía sau cất cao giọng.

"Tất cả bỏ lại tiền bạc, tư trang. Bọn ta sẽ để các ngươi toàn mạng."

Nói xong dùng khí thí sét đánh xông tới muốn lấy tay nải của Cố Tịch Lam để trên bàn. Đáng lẽ thứ này phải ở trong xe ngựa nhưng Cố Tịch Lam sợ khi bọn họ không để ý sẽ bị trộm mất. Do đó nằng nặc mang theo. Trong tay nải cũng chỉ có ít bạc vụn, và vài bộ y phục. Nhưng thứ đáng giá nhất là chiếc áo choàng màu đen Cố Tịch Lam gấp gọn cất ở dưới cùng. Vì thế tên cướp chưa kịp chạm vào thì đã bị đánh tới, chưởng phong mang theo bao nhiêu bực dọc kìm nén mấy ngày nay, nên nếu trúng phải e rằng gã không chết cũng mang trọng thương.

Nhưng Cố Tịch Lam không ngờ một tên cướp rừng lại có thể tiến lùi bài bản tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, chứng tỏ hắn xuất thân từ môn phái chính tông. Điều này càng rõ hơn khi cả bọn xông đến đánh nhau bị Yến Vô Tâm cản lại.

Cố Tịch Lam và Tô Hoàng Hạc không tham chiến mà đứng bên ngoài. Cố Tịch Lam ôm tay nải vào lòng nói với Tô Hoàng Hạc.

"Chúng ta lên đường thôi, có khi sẽ đến được thành Bạch Ngọc trước khi mặt trời lặn!"

Tô Hoàng Hạc cũng tán thành với quyết định này của Cố Tịch Lam. Vì thế nói với Yến Vô Tâm.

"Vô Tâm! Đừng tham chiến, trời sắp tối rồi."

Xe ngựa ở gần trong tầm mắt, nên hai ba bước Cố Tịch Lam đã tới nơi. Vừa vén rèm lên thì ánh kiếm chói lòa từ bên trong đâm ra làm cho cô phải nghiêng người tránh né.

"Bàn Cổ! Ngoan ngoãn chịu trói ta sẽ mang ngươi toàn thây về Trấn Yêu Cung."

Hạo Thiên đằng đằng sát khí tấn công như vũ bão. Cùng lúc đó là một nhóm thuộc hạ của Trấn Yêu Cung cũng vây lấy Tô Hoàng Hạc.

Đụng phải Hạo Thiên chuyện này Cố Tịch Lam đã lường trước, dù sao cổ mẫu vẫn còn ở trong tay Trấn Yêu Cung. Chỉ cần một ngày cô không phá bỏ cổ trùng ở cánh tay thì Si Cuồng vẫn có thể tìm ra vị trí của mình.

Vốn tưởng sắp đến thời gian nhạy cảm, Si Cuồng chính thức ra mắt võ lâm với tư cách cung chủ Trấn Yêu Cung nên lão sẽ không rảnh cắt cử thuộc hạ thân tín đi truy lùng mình.

Nhưng Cố Tịch Lam tính sai chính là Si Cuồng ngoài mặt đao to búa lớn nhưng nội tâm lại nhát như thỏ. Y sợ đêm dài lắm mộng những người trung thành với Đồng Ấn sẽ liên thủ để giết mình. Lão vẫn còn chưa quên mình bịa chuyện lừa gạt cả võ lâm rằng Cố Tịch Lam cùng với Phục Hy giết Đồng Ấn. Do đó mới có chuyện Hạo Thiên chặn đường Cố Tịch Lam như lúc này.

Hai người từng trải qua bao nhiêu sinh tử mới trở thành hộ pháp, vì thế chẳng nói một lời thừa vừa gặp đã giao thủ chẳng hề nể tình đồng liêu khi xưa.

Nhuyễn kiếm của Hạo Thiên nhanh nhẹn vung tới từng chiêu xuất ra đều muốn lấy mạng của Cố Tịch Lam. Cả hai hiểu rõ hôm nay một trong hai người đều phải có kẻ ra đi. Vì vậy không ai dám lơ là toàn lực tấn công.

Sau nửa nén nhang Cố Tịch Lam bị chém một nhát vào tay Hạo Thiên cũng bị kiếm của Cố Tịch Lam quét ngay ngực. Cố Tịch Lam vẫn còn chuyện chưa làm nên dù thế nào cũng không thể để mình chết tại nơi này. Nhân lúc Hạo Thiên sơ ý cô vung tay một mũi kim châm mảnh như sợi tóc phá gió bay đến cắm vào bắp chân của Hạo Thiên làm cho vùng da xung quanh mũi kim lập tức thâm đen. Hạo Thiên tức giận rống lên.

"Bàn Cổ! không ngờ Đồng Ấn lại dạy cho ngươi chiêu này! Ta thật đã đánh giá lầm ngươi rồi."

Cố Tịch Lam bật cười chế nhạo.

"Cung chủ còn dạy ta nhiều thứ lắm sau này sẽ cho ngươi biết!"

Nói xong Cố Tịch Lam dùng khinh công vội vã bay đi.

Hạo Thiên ở phía sau vẫn gào to.

"Na Di Linh ở đâu?"

Nhưng Cố Tịch Lam không thèm trả lời, chỉ lo chạy thục mạng. Cô không mang độc trong người, kim châm chỉ để đánh lạc hướng để mình có thời gian tìm chỗ trốn. Mà dù cho có mang độc thì Cố Tịch Lam cũng không hẳn sẽ ra tay giết Hạo Thiên. Bởi vì cô chưa quên đây là người trong lòng Na Di Linh.

Na Di Linh và cô tình như tỷ muội không hề dấu nhau bất cứ điều gì, ngay cả xuất thân của mình Na Di Linh cũng nói cho Cố Tịch Lam nghe.

Na Di Linh là con của kỹ nữ và một người khách vãng lai. Từ khi lọt lòng cô đã ở trong kỹ viện cùng mẫu thân mình. Lúc nhỏ chưa làm được gì sau này biết một chút thì bưng bê phục vụ. Đến khi vừa tròn mười sáu tuổi đó là lần đầu tiên Na Di Linh tiếp khách. Người mua đêm đầu tiên của cô chính là trưởng đoàn vũ công chuyên đi khắp nơi phục vụ ca múa giúp vui cho các môn phái lớn trong giang hồ. Tuy đã ngoài bốn mươi nhưng rất khỏe mạnh, giày vò một đêm sau đó chuộc Na Di Linh ra ngoài. Dạy cô ca múa rồi cơ duyên trùng hợp Na Di Linh được Hạo Thiên dùng võ lực chuộc khỏi vũ đoàn rồi xin Đồng Ấn cho cô ở lại Trấn Yêu Cung.

Trải qua đau khổ cuối cùng cũng nhìn trúng Hạo Thiên. Người Na Di Linh tâm tâm niệm niệm trong lòng sao Cố Tịch Lam có thể ra tay đoạt mạng được.

Nhưng Hạo Thiên không biết điều đó, nên lập tức nhổ kim ra uống viên thuốc giải độc ánh mắt lập lòe nhìn về phương hướng Cố Tịch Lam vừa tẩu thoát.

"Bàn Cổ! Ngươi thoát không khỏi tay ta đâu."

Cố Tịch Lam không vào thành Bạch Ngọc mà lẩn trong rừng. Hiện tại cô đang bị thương vào thành khác gì đưa dê đến miệng cọp. Cô biết mục đích của Hạo Thiên là mình do vậy mới an tâm để lại Tô Hoàng Hạc và Yến Vô Tâm. Bởi vì Yến Vô Tâm là thiếu chủ La Phong Môn, trong giang hồ này trừ phi có ân oán sâu đậm nếu không chẳng ai ngu dại động vào y. Hạo Thiên cũng vậy.

Cố Tịch Lam ẩn mình trong một hốc nhỏ dưới gốc cây cổ thụ sum suê. Nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve nên vết thương gây ra cơ hồ thấy xương trắng bên trong. Cố Tịch Lam cắn răng rắc thuốc bột vào vết thương sau đó xé ống tay áo tự băng bó cho mình.

Đến khi trời chạng vạng cũng không dám tìm củi khô về đốt vì sợ có ánh sáng sẽ bị phát hiện. Cố Tịch Lam cẩn thận đến nỗi dùng luôn cả chiếc áo choàng đen của Đồng Ấn phủ khắp người mình lại.

Nhưng trong cái xui còn có cái rủi hơn, mấy giây trước xung quanh có vài tiếng chim hót bây giờ chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ. Cố Tịch Lam bế khí, híp mắt cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Một nhóm vài người mặc y phục không đồng nhất đang đi tìm thứ gì đó. Cố Tịch Lam tinh mắt phát hiện những kẻ này không phải thuộc hạ của Si Cuồng nhưng vẫn chẳng dám thả lỏng. Nếu chẳng liên quan thì Cố Tịch Lam sẽ im lặng cho qua.

Nhưng mà đang lúc Cố Tịch Lam thu mình, thì một mùi hương thoang thoảng xông vào khứu giác.

Mùi hương này Cố Tịch Lam chẳng bao giờ quên.

Len lén đi theo phía sau thật lâu, đến khi Cố Tịch Lam chẳng phân biệt mình đang ở nơi nào thì phía trước xuất hiện một con sông. Từng cụm đá từ dưới đáy sông nhô lên, dòng nước chảy cuồn cuộn không biết từ đâu đổ về. Hai bên bờ cỏ cây xanh mướt một màu, không khí lạnh lẽo khiến cho Cố Tịch Lam rùng mình, vết thương ở vai vì bị kích thích mà trở nên đau buốt.

Nhưng Cố Tịch Lam chẳng để tâm cô đứng đó đối mắt với người vừa xoay lại.

Y biết có người theo mình từ nãy nên cố tình tách ra khỏi đội ngũ. Nơi này vắng vẻ rất dễ để trò chuyện hoặc là giết người.

Nhưng vạn lần không ngờ chính là khi y tiến gần thêm một bước thì người đối diện đã không nói không rằng lập tức xuất thủ. Mỗi chiêu đều là đoạt mạng không hề nương tay.

"Bàn Cổ! Ngươi dám ra tay với ta?"

Cố Tịch Lam không trả lời, gương mặt phủ một tầng băng sương dày đặc. Kiếm xuất ra khỏi võ, toàn lực tấn công chỉ với mục đích duy nhất là giết.

Nhưng qua trăm chiêu y vẫn tránh được đã vậy còn không hề muốn đối kháng, ý đồ nhường nhịn rõ ràng. Nhưng càng như thế Cố Tịch Lam càng ra tay tàn độc.

Đến khi lưỡi kiếm cắt rách một lọn tóc, y mới lùi ra xa tin rằng Cố Tịch Lam thật sự muốn giết mình.

"Tại sao muốn giết ta? Ngươi bị thương rồi?"

Cố Tịch Lam nén tiếng thở trong lồng ngực, vết thương ở tay vì hoạt động quá mạnh mà rách ra máu thấm ướt cả dải băng. Đã dốc hết cả sức lực mà vẫn không mảy may tổn thương đối phương được một chút nào, Cố Tịch Lam thất vọng vô cùng. Bị thương mất máu quá nhiều bây giờ còn tiêu hao công lực. Cô đã bắt đầu thấy chóng mặt ù tai nên tranh thủ dừng lại để nghỉ ngơi.

"Ngươi còn dám hỏi ta? Một kẻ vô liêm sỉ bỉ ổi như ngươi ta phải phanh thây thành trăm mảnh."

Trang Bạch Tế bay qua lượn lại tránh kiếm của Cố Tịch Lam nãy giờ thấy hơi mệt, nên đứng dựa vào tảng đá bên sông tiếc nuối nhặt lên lọn tóc vừa bị Cố Tịch Lam cắt đứt.

"Cô bình thường điềm đạm đáng yêu như vậy, sao khi nóng lên thì lại hung dữ thế hả? Ta với cô dù sao cũng là đồng liêu. Gặp lại không vui thì thôi đi, cớ sao còn nhẫn tâm hạ độc thủ. Đúng là lòng dạ đàn bà các cô thật là khó hiểu."

Hắn còn định thao thao bất tuyệt, nhưng trông thấy đôi mắt đẹp của Cố Tịch Lam lóe lên tia phẫn hận bèn đứng đắn trở lại giọng điệu cũng thay đổi hẳn.

"Ta nói này! Không phải là ta giải thích, nhưng chúng ta sớm chiều bên cạnh tên kia bao lâu nay. Ta và cô đều hiểu nhau chút ít. Ta đâu phải loại người vì một thứ vô tri mà bất cận nhân tình. Cô thông minh như vậy sao không suy nghĩ một chút chứ?"

Cố Tịch Lam vẫn thẳng sống lưng, mặc cho cánh tay đau nhức mày vẫn không nhíu lấy một lần.

"Cung chủ vì sao phải chết? Ngươi hẳn hiểu rõ hơn ta. Trang Bạch Tế ngươi bớt khua môi múa mép đi. Hôm nay ngươi đừng mong chạy thoát khỏi tay ta."

Phút giây trông thấy Trang Bạch Tế đã làm Cố Tịch Lam cảm giác máu trong tim mình như đông cứng lại. Cô chưa bao giờ có biết rằng mình muốn giết người đến thế.

Nhưng mà Cố Tịch Lam đã đánh giá thấp Trang Bạch Tế. Bao năm ở Trấn Yêu Cung chưa từng trông thấy Trang Bạch Tế xuất thủ, ngay cả khi Đồng Ấn bị thích khách trong tiệc sinh thần của hắn. Vì thế mới khinh địch tưởng rằng kẻ này dù mình bị thương cũng thừa sức đối phó. Không ngờ hắn lại ẩn mình sâu đến vậy. Nếu đã không còn đường lui thì chỉ có ra chiêu bất ngờ.

Trang Bạch Tế trông thấy Cố Tịch Lam vẫn một mực xông lên, trong giây phút sinh tử hắn đành phải xuất ra bản lĩnh thật sự. Dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Cố Tịch Lam đang đâm về phía mắt của mình rồi vận công.

Rắc!

Trên tay Cố Tịch Lam chỉ còn nửa thanh kiếm, đầu lưỡi đã bị Trang Bạch Tế quăng xuống đất.

Máu chảy xuôi theo cánh tay của Cố Tịch Lam nhỏ giọt xuống đất. Trời đã tối hẳn, nếu cả hai không có công lực thì e rằng xòe năm ngón tay của mình cũng nhìn không thấy. May thay người luyện võ có giác quan hơn dân thường rất nhiều.

"Ngươi bị thương rồi? Đừng đánh nữa!"

Xưa nay Trang Bạch Tế là quân tử biết thương hoa tiếc ngọc. Vả lại hắn và Đồng Ấn là bạn sinh tử nhiều năm. Trong ấn tượng của hắn thì nữ hộ pháp này luôn được Đồng Ấn quan tâm đặc biệt. Mỗi lần chỉ có Bàn Cổ và Đồng Ấn trong điện, thì Trang Bạch Tế luôn ẩn ẩn cảm thấy giữa hai người có bầu không khí mập mờ pha lẫn ngọt ngào. Cho dù Đồng Ấn quanh năm ít khi nói cười, còn hộ pháp Bàn Cổ thì vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh.

Bây giờ hộ pháp của Đồng Ấn bị thương máu me bê bết như vậy. Nếu hắn không ra tay giúp đỡ, sau này gặp lại có khi Đồng Ấn sẽ trả thù bằng cách xé quạt của hắn thì sao?

Trang Bạch Tế khẽ chạm nhẹ vào chiếc quạt gấp gọn đang nằm trong ngực. Thầm hạ quyết tâm phải đánh ngất Cố Tịch Lam mang về trị thương.

Ai mà ngờ hắn còn chưa tính xong thì người phía trước đã động.

Không phải xông tới chém giết như lúc nãy mà là xoay người chạy trốn.

Vì thế tình huống luân chuyển thành Cố Tịch Lam chạy Trang Bạch Tế đuổi theo.

"Chờ ta một chút!"

Cố Tịch Lam bị thương chạy không được nhanh, mà Trang Bạch Tế là học trò chân truyền của Triệu Phi Yến cao thủ khinh công. Hai bên cao thấp vừa nhìn đã rõ.

Nhưng mà Trang Bạch Tế từ khi ở bên cạnh Đồng Ấn thì chẳng hề sử dụng một tí võ công. Muốn ăn có người mang tới, đi đâu cũng ngồi xe ngựa. Thành ra chạy có chút mà đã thở không ra hơi nhưng vẫn cố kiên trì nghiến răng nghiến lợi làu bàu.

"Ta không tin không bắt được người bị thương như cô!"

Bởi vì quá tập trung đuổi theo Cố Tịch Lam nên khi đạp trúng chiếc bẫy thợ săn té bật ngửa ra sau Trang Bạch Tế mới biết mình bị lừa.

Trước đây Đồng Ấn mỗi lần ra ngoài đều mang theo hộ pháp. Không phải để bảo vệ y mà mục đích chủ yếu là huấn luyện cho người mới là Cố Tịch Lam. Việc để ý quan sát địa điểm nơi mình đến cũng nằm trong bài tập này.

Cố Tịch Lam đã thấy chiếc bẫy thợ săn dùng để bẫy thú này khi theo dõi Trang Bạch Tế. Vì thế mới cố tình bỏ chạy, không đi đường thẳng mà vòng vo một hồi để Trang Bạch Tế xao lãng. Kết quả là bây giờ một chân hắn bị kẹp trong bẫy, đang ngã ngồi dưới đất thê thảm nhìn Cố Tịch Lam.

"Ta chỉ muốn đem cô về trị thương thôi mà, sao cô ác độc quá vậy? Giờ cô tính sao? Muốn giết ta?"

Cố Tịch Lam không chạy nữa từ từ đi tới sắc mặt đã tái nhợt vì mất máu.

"Không cần nhiều lời, ngươi đừng mong có người ứng cứu. Chịu chết đi!"

Dao găm lăm lăm trong tay, ánh sáng của lưỡi dao hắt vào mặt Trang Bạch Tế làm cho hắn lần đầu biết sợ là gì. Đôi mắt rưng rưng có phần oan ức nhìn Cố Tịch Lam khiến cô bỗng nhiên chột dạ.

Chỉ một giây này sắc mặt Trang Bạch Tế đột nhiên tay đổi vui mừng ra mặt, hô to.

"Đồng Ấn!"

Cố Tịch Lam không ngờ đến cái tên này, mọi hành động lập tức khựng lại. Tim đập dồn dập, không dám tin. Bán tín bán nghi từ từ quay ra nhìn theo hướng ánh mắt của Trang Bạch Tế.

Sau lưng cô là khoảng không tối đen, chỉ có lá cây xào xạc cùng tiếng sói thỉnh thoảng tru lên từng hồi.

Sơ suất thì người đã nhanh chân chạy mất.

Nói về trình độ lừa người thì Cố Tịch Lam làm sao sánh bằng cao thủ già đời Trang Bạch Tế.

Lúc này Cố Tịch Lam mới cảm thấy cả người mệt mỏi đau nhức, công lực chẳng còn lại tí nào. Nếu lúc nãy ra tay chưa chắc giết được Trang Bạch Tế. Chân hắn bị thương nhưng hai tay vẫn còn. Cao thủ dù chỉ còn chút hơi tàn lúc nào cũng sẽ thủ một chiêu bảo mạng.

Cố Tịch Lam không về nơi trú ẩn cũ mà đi theo hướng khác, mò mẫm rất lâu cuối cùng quay lại con sông. May mắn dọc bên bờ sông có rất nhiều tảng đá to có thể ẩn mình.

Cô tìm một nơi khô thoáng gỡ vải băng ra dùng một ít nước rửa vết thương. Nhưng có lẽ vận may của Cố Tịch Lam thật sự tệ, hoặc là cuộc đời này cô không hề có tí may mắn nào. Ngôn Tình Cổ Đại

Vết thương chưa kịp khô thì Cố Tịch Lam nghe tiếng bước chân đang ở quanh đây. Tiếng người nói chuyện to dần.

"Mẹ nó chứ! Lão già Si Cuồng mắc chứng hoang tưởng rồi. Bắt chúng ta vào tận nơi này. Ả chạy đến đây làm cái khỉ gì? Lạnh quá!"

Ba tên hộ vệ thân tín của Si Cuồng. Cho dù tình trạng bây giờ của Cố Tịch Lam cực kỳ tồi tệ nhưng vẫn có thể giết được bọn chúng. Bất quá cô vẫn chưa chắc chắn liệu rằng phía sau còn có kẻ nào nữa hay không. Biện pháp tốt nhất chính là lẩn trốn.

Nhưng mà xung quanh đây trống trải nếu muốn trốn chỉ còn một cách là nhảy vào nước.

Thuộc hạ của Si Cuồng đi theo Hạo Thiên một đường chẳng tìm thấy Cố Tịch Lam. Không được nghỉ ngơi, trong thời tiết lạnh giá thế này còn bị phái đến lục soát khu rừng nên rất phẫn uất. Vừa đi vừa rủa xả hết Si Cuồng rồi đến Hạo Thiên.

Nhưng dù bất mãn thì vẫn là hộ vệ được đào tạo, kinh nghiệm chiến trường rất nhiều. Vì thế vừa đến gần liền ngửi thấy mùi máu. Điểm này Cố Tịch Lam biết rõ.

Không đợi bọn chúng kịp phát hiện ra mình con dao găm trong tay Cố Tịch Lam đã vung lên. Sau đó là tất cả ngã xuống.

Nhưng sự tình vẫn chưa dừng lại, tầm mắt Cố Tịch Lam bắt đầu mờ mịt cô không nhìn thấy gì choáng váng đến nỗi phải định thần để ổn định.

Lần này Si Cuồng đã vận dụng hết tất cả nguồn lực của Trấn Yêu Cung. Chưa đợi Cố Tịch Lam lấy hơi thì một nhóm khác đã xông tới. Ánh đuốc soi sáng thân ảnh chật vật của Cố Tịch Lam.

Trong đêm lạnh lẽo, Cố Tịch Lam cô độc một mình vừa giết vừa mở đường máu để thoát thân. Nhưng bọn chúng giống như con ruồi bám theo dai dẳng. Cô chỉ còn vũ khí là con dao găm này, nên khắp người đã xuất hiện vết thương.

Xác chết dọc theo bờ sông, máu tươi thấm đẫm hòa vào dòng nước.

Đang khi song phương giằng co giữ dội, thì mặt sông cuồn cuộn từ xa xuất hiện một thân ảnh ngược dòng.

Người này bơi không nhanh nhưng vẫn giữ vững tâm thái bình tĩnh để vào bờ. Khi ở xa không ai chú ý, nhưng đến lúc nửa người y đã lộ hẳn trên mặt sông thì cả Cố Tịch Lam và nhóm hộ vệ đều dừng lại.

Sự xuất hiện bất ngờ chính là ẩn số.