Trăng Thượng Huyền

Chương 1



Edit: Chinh Dẩm





Moonquakes, những trận động đất trên mặt trăng.

Người ta nói rằng ở mặt trăng xa xôi kia, hằng năm đều có hàng nghìn cơn động đất làm nó rung lắc mãnh liệt, nhưng con người ở trái đất lại không hề biết tới điều ấy.

Giống như bạn sẽ rung động khi đứng trước người ấy, song người ấy vĩnh viễn không biết đó là gì.

——

Trích từ Internet.

Sau khi trở lại Giang Thành, Tần Tranh thường xuyên có cảm giác mình vẫn ở trong giấc mộng năm nào.

Dù đã rời khỏi đây ba năm, nhưng thành phố này vẫn chưa có thay đổi gì quá khác biệt.

Đặc biệt là ký túc xá cô ở – nơi chỉ cách đại học L một con đường, cô có thói quen đi dạo loanh quanh mỗi khi tan làm.

Vẫn là con phố quen thuộc cùng những cửa tiệm quen thuộc, chẳng qua là không gặp được con người quen thuộc kia nữa.

Trong đêm mưa cách đây nhiều năm, ôm chầm lấy nhau và hôn nhau nồng cháy chính là mộng đẹp, nhưng cũng là ác mộng của cô.

Khi Hà Cạnh Thao mời mọi người trong nhóm ăn cơm, tất cả mọi người đều đoán được chuyện gì xảy ra.

Phát thiệp mời?

Vẻ mặt đắc ý của Hà Cạnh Thao khiến anh bị đám con trai trêu đùa.

Người ta vừa mới tốt nghiệp đã lừa vào tay rồi.

Với đầu óc chỉ biết yêu đương này của cậu, quả nhiên là người kết hôn sớm nhất.

Hứa Mộng @Tần Tranh, hỏi cô có tới không, thế là cả đám giờ mới biết Tần Tranh đã trở về Giang Thành.

Tần Tranh, cậu về bao giờ?

Lúc ấy Tần Tranh đang bận làm thêm, Hà Cạnh Thao giúp cô trả lời là cuối năm ngoái.

Vào cuối năm ngoái, đúng khoảng thời gian tồi tệ Hà Cạnh Thao và Giang Nhất Nặc chia tay.

Tần Tranh khi đó đang bận bàn giao công việc, vậy mà mấy lần đều bị hai người họ kẹp giữa làm hòa, phiền không chịu được.

Sau đó cô không chịu nổi nữa nên dứt khoát giao lại việc, hoàn toàn mặc kệ luôn.

Sau khi cuộc phong ba này lắng xuống, Hà Cạnh Thao cùng Giang Nhất Nặc lại càng như keo với sơn, không bao lâu sau, chuyện bọn họ kết hôn bị đưa lên thời sự ngay trong ngày.

Năm nay vừa qua, tất cả cũng đều đến hồi kết.

Một lát sau, Hứa Mộng gọi tới.

Hứa Mộng bật loa ngoài, vừa sơn móng chân vừa tán gẫu cùng cô.

Họ nói rồi lại nói, đề tài chuyển tới người ít xuất hiện nhất trong nhóm lớp mấy năm gần đây.

“Cậu biết không? Có tầm mười mấy bạn học ở lại Giang Thành, họp lớp một năm hai lần, chỉ có Việt Triều Tịch không tới lần nào.”

Tần Tranh vừa hoàn thành công việc trên tay, nghe thế thì hoảng hồn.

Cô nhớ tới tin tức giải trí hai ngày hôm nay, cười nhẹ và nói, “Có thể do quá bận rộn.”

“Cũng đúng.” Hứa Mộng thở dài rồi uể oải nói: “Dù sao thì người ta và chúng ta không phải là người cùng thế giới.”

Tần Tranh cúp điện thoại, nhưng vẫn còn đắm chìm trong câu nói kia của Hứa Mộng.

Dù sao thì, người ta và chúng ta không phải là người cùng thế giới.

Cho nên, sau này Việt Triều Tịch chỉ có thể xuất hiện ở giấc mộng năm nào của cô?

Rõ ràng cô gần anh như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không chạm tới được anh.

Cô thở dài xem lịch, mồng bảy âm lịch là ngày tốt nhất để quan sát các miệng núi lửa trên mặt trăng.

Cô đi tới trước kính viễn vọng thiên văn, điều chỉnh góc độ rồi nhìn về bầu trời ở phía tây.

Thời tiết hôm nay rất ổn, không có đám mây nào cả.

Chỉ tiếc là tình trạng ô nhiễm ánh sáng ở Giang Thành quá nghiêm trọng, cảnh tượng quan sát kém hơn hẳn ba năm cô ở Thanh Đồng.

Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy việc mình trở lại có phải là một quyết định sai lầm hay không?

Chẳng mấy chốc đã đến lúc họp lớp, Hà Cạnh Thao chọn một nhà hàng lẩu nổi tiếng trên mạng.

Sau khi mọi người đến đông đủ, anh ta nhờ phục vụ chụp cho lớp một tấm hình chung rồi gửi vào nhóm chat của lớp.

Tấm hình này thành công thu hút sự chú ý của những người không ở Giang Thành. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhóm chat gửi tin nhắn không ngừng.

Lâm Dương đang chuẩn bị gắp một miếng dạ cỏ thì chuông điện thoại vang lên, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua, kế đó vội đặt đũa xuống, giơ tay tỏ ý tất cả mọi người im lặng.

“Việt Triều Tịch, ngọn gió nào xui khiến cậu gọi cho mình vậy?”

Vừa gọi cái tên này ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

“Không, vừa mới bắt đầu…” Vẻ mặt Lâm Dương thay đổi, giọng nói cũng to hơn, “Được, bây giờ mình gửi địa chỉ cho cậu.”

Chờ anh ta để điện thoại xuống, bên trong phòng bao đột nhiên ồn ào.

“Thật sự là Việt Triều Tịch à?”

“Cậu ấy cũng muốn tới sao?”

Lâm Dương gật đầu một cái, Hà Cạnh Thao vội vàng gọi phục vụ mang thêm vài món ăn, sau đó cùng nhau gia nhập đại quân nhiều chuyện.

Việt Triều Tịch là bạn cùng lớp đại học của họ, doanh nhân nổi tiếng Việt Huy là bố của anh.

Mặc dù Việt Triều Tịch luôn luôn khiêm tốn, nhưng tin tức anh là con nhà giàu vẫn bị lộ ra ở trường.

Sau khi tốt nghiệp, thay vì làm trong công ty bất động sản của bố mình, anh cùng mấy người bạn thành lập một công ty khoa học kỹ thuật.

Mấy năm trôi qua, công ty ngày càng phát triển, anh bây giờ cũng coi là người nắm giữ khoa học kỹ thuật hiện đại.

Có người hỏi: “Các cậu xem tin tức giải trí mấy ngày trước chưa?”

“Cái cô diễn viên mới nồi Ứng Tuyết đó à, chắc đây là lần thứ ba bị chụp chung với Việt Triều Tịch rồi ấy nhỉ?”

Lâm Dương thân với Việt Triều Tịch nhất, nghe vậy thì lắc đầu, “Với địa vị của Việt Triều Tịch, chắc chắn sẽ không duy trì mối quan hệ yêu đương với cô gái như vậy đâu, dù sao thứ bọn họ cần cũng phải cân nhắc quá nhiều.”

Hứa Mộng bật cười, “Các cậu coi phụ nữ là cái gì hả?”

Lâm Dương quay đầu nhìn qua, cười cụng ly với cô một cái, “Bạn học bốn năm, cậu cũng biết cậu ấy không phải là người hay trêu đùa, chỉ muốn có một mối quan hệ đơn giản và rõ ràng nhất.”

Hứa Mộng quay người muốn cụng ly cùng Tần Tranh, lại phát hiện ly rượu của cô đã hết sạch. Cô khẽ nhíu mày khi nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng của Tần Tranh.

“Cậu không sao chứ?”

Tần Tranh lắc đầu một cái, mỉm cười, “Không sao đâu, lâu không gặp mọi người nên mình vui quá thôi mà.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị người ta mở ra, một luồng gió mát tràn vào phòng.

Mà người mở cửa chính là Việt Triều Tịch.