Trăng Thượng Huyền

Chương 2



Edit: Chinh Dẩm





Việt Triều Tịch sở hữu khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao khiến người ta lầm tưởng anh là con lai Tây. Tuy nhiên, đường xương quai hàm của anh lại khá mềm mại.

Đôi mắt đen láy lại vừa dài vừa hẹp, hàng mi dày che giấu cảm xúc mà anh không muốn người khác thấy được.

Hồi niên thiếu, tính cách âm trầm này chẳng hợp với anh tí nào, nhưng đến độ tuổi này, nó lại bộc lộ sự chín chắn trong con người anh.

Anh mím môi cười nhẹ chào hỏi từng người, sau đó chọn một chỗ trống ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Tần Tranh.

Thấy anh, Tần Tranh chỉ dám liếc mắt qua nhìn một chút rồi thôi, không dám nhìn thẳng.

Bây giờ thấy anh đang quay mặt qua nói chuyện với bạn học ngồi cạnh, cô mới lén lút nhìn anh.

Bọn họ đã ba năm không gặp nhau, tất nhiên thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh trên nhiều bảng tin khác nhau. Có điều thông qua hình ảnh và video, cô không hề nhận thức được khi thấy người thật lại đau đớn thế nào.

Việt Triều Tịch cởi áo vest ra, bên trong là áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Anh vừa trò chuyện với bạn, vừa cởi nút tay áo rồi từ từ vén lên để lộ cánh tay săn chắc của mình.

Bàn tay của anh rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức khiến người cuồng tay như Tần Tranh nhìn không rời mắt.

Anh đưa tay lên luồn vào cổ áo sơ mi, dùng tay giật nhẹ cà vạt sang hai bên.

Động tác khó hiểu này gợi cảm chết đi được.

Trong lúc anh đang nới lỏng cà vạt, Tần Tranh nhìn thấy yết hầu anh lăn lên lăn xuống hai lần, cô không nhịn được cắn nhẹ môi dưới.

Lúc này, Việt Triều Tịch quay mặt lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tần Tranh.

Chết, bị anh bắt quả tang rồi.

Tần Tranh giật mình trong lòng, ngay cả thở cũng không dám thở.

Hơi nước từ nồi lẩu không ngừng bốc lên tạo ra làn khói trắng mờ lượn lờ trước mắt bọn họ, song cũng không cản được ánh mắt của anh.

Mặc dù xung quanh khá ồn nào, thế nhưng dường như không gian giữa hai người họ lại im lặng lạ thường, ngay cả thời gian cũng như dừng lại.

Chỉ có ánh mắt của anh đã vượt qua tất cả, tựa như muốn cứ thế va chạm vào ánh mắt cô.

Nhưng mà cô vẫn không hiểu.

Giống như trong đêm mưa ba năm trước, cô mượn rượu đến gần anh, anh đáp lại một hồi, cuối cùng đẩy cô ra chẳng có một lời giải thích.

Tần Tranh đau xót trong lòng, dời mắt đi không nhìn anh nữa.

Cô gắp một miếng thịt bò béo ngậy vào bát, cúi đầu cầm đũa trộn nước chấm không ngừng.

Lúc này, Hà Cạnh Thao ngồi bên phải cô quay đầu lại nói với cô một câu.

“Chiều thứ bảy tuần sau cậu có rảnh không?”

Cô ngước mặt lên nói, “Hả?”

“Nặc Nặc chưa chọn xong hoa, em ấy muốn cùng cậu đi tham khảo một chút ấy mà.”

Tần Tranh nghĩ xem thứ bảy tuần sau có việc gì không, sau đó mới gật đầu nói, “Được.”

Lúc quay mặt lại, thấy Việt Triều Tịch không nhìn cô nữa, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn Lâm Dương vui vẻ rót đầy ly bia trước mặt cô, cô lại nghĩ tới lời cậu ta vừa nói khi nãy.

Với địa vị này của Việt Triều Tịch, chắc sẽ không yêu đương tìm hiểu người con gái như vậy đâu.

Chỉ muốn có một mối quan hệ đơn giản và rõ ràng nhất thôi.

Tim cô lại đau rồi, cô nốc sạch một ly bia đầy.

Ngay lúc ngẩng đầu cô lại vô tình bắt gặp ánh mắt kia, rồi lại nhẹ nhàng quay mặt đi.

Việt Triều Tịch ngồi ở đối diện, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn khi thấy mặt cô dần dần ửng đỏ.

Sau khi uống ba hiệp, đề tài mọi người bàn tán càng nói càng nhiều, khó tránh khỏi bàn tới tin tức cách đây hai ngày.

“Việt Triều Tịch nói đi, cậu cùng cái cô Ứng Tuyết kia rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy?”

Việt Triều Tịch cau mày nói: “Không có quan hệ gì cả.”

Bạn cùng phòng lúc trước của anh là Trương Xung đã say đỏ cả mặt, ôm lấy vai anh và nói “Có phải là kiểu quan hệ đó hay không?”

Việt Triều Tịch đơ người mấy giây, ngón tay sờ ly rồi trịnh trọng nói từng chữ: “Bây giờ tao vẫn độc thân.”

Tuy nhiên, vẻ mặt anh trông cứ như việc này chả liên quan gì tới mình vậy.

Lời nói của anh làm cho đám đàn ông ngồi đối diện ồ lên một tiếng, sau đó họ rót đầy rượu rồi cả đám tiếp tục trêu chọc anh.

Hứa Mộng ngồi bên trái cô ghé lại nói, “Việt Triều Tịch thật kỳ lạ.”

Tần Tranh đang đắm chìm trong lời nói của Việt Triều Tịch, nghe vậy thì hỏi nhỏ, “Sao vậy?”

Hứa Mộng gõ lên bàn một cái, “Trước kia không thấy cậu ta nói nhiều như vậy.”

Đặc biệt là nói đến tình trạng mối quan hệ của mình, hình như có gì đó cố ý.

“Có lẽ… cậu ấy trở nên như vậy sau khi ở ký túc xá…”

Trước kia Việt Triều Tịch cũng ở kí túc xá, về sau thân phận con nhà giàu bị người khác biết được, anh không do dự lập tức dọn đi.

Anh có một căn hộ ở khu Đông, trước kia Tần Tranh đã từng đến đó khi học cùng nhóm nghiên cứu với anh.

Không thể không nói rằng dáng vẻ Việt Triều Tịch ở ngoài tương đối lạnh lùng, nhưng đối với những người bạn học này vẫt rất thân thiết.

Cuộc tụ họp hôm nay tới tận mười một giờ mới xong, cũng may lần tụ họp sau là thứ bảy, không có nhiều người phải dậy sớm đi làm.

Hứa Mộng và Tần Tranh không cùng đường, tiệc chưa tan, cô đã được bạn trai đón về.

Trước khi đi, Hứa Mộng giao Tần Tranh cho Hà Cạnh Thao vẫn còn đang tỉnh táo.

Nhưng Hứa Mộng không ngờ tới là sau khi cô đi Hà Cạnh Thao liên tục bị rót rượu, cuối cùng anh ta, Lâm Dương, Trương Xung bị nhét vào trong một chiếc xe taxi.

Con gái học chuyên ngành máy tính ít, ngồi cùng bàn có Triệu Giai không uống rượu. Cô ấy muốn cùng Tần Tranh đón xe nên đứng tại cửa phòng bao đợi Tần Tranh đi vệ sinh về.

Thật ra tửu lượng của Tần Tranh không tệ, chẳng qua lâu rồi không uống nên hơi nóng mặt, vì vậy cô vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chờ đến lúc cô đi ra thì Triệu Giai đã đi mất tiêu, cô lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Triệu Giai.

“Việt Triều Tịch nói cậu ấy cùng đường với cậu nên sẽ đưa cậu về, mình về trước nha.”

Nghe thấy ba từ kia, Tần Tranh đột nhiên choáng váng, cảm giác vừa áp xuống kia lại xuất hiện.

Ngay lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

“Tần Tranh.”