Trích Tiên

Chương 1-2: NỮ HOÀNG (Nàng đăng cơ làm đế, lại không có gì cả…)



Edit: Thích Cháo Trắng - Diễn đàn

Lúc trước khi Lý Triều Ca nói chuyện thì ánh mắt luôn trầm tĩnh, giọng điệu kiên định. Nàng biết mình giết người, cũng biết rằng nếu nàng không ra tay giết bọn họ thì Lý Hoài, mẫu thân, Trường Tôn gia nhất định sẽ giết nàng. Cũng chỉ là đấu tranh chính trị mà thôi, người nào thua thì phải chịu, sao có thể coi đó là ân oán? Thế nhưng chỉ có lần này là Lý Triều Ca lại im lặng.

Bùi Sở Nguyệt là muội muội của Bùi Kỷ An, có quan hệ rất tốt với Lý Thường Nhạc, hai người bọn họ cũng được xem như là cùng nhau lớn lên. Vào lúc Lý Triều Ca hạ lệnh giết Bùi Sở Nguyệt, cũng không biết nàng ta đang mang thai.

Nhưng như vậy thì sao, giết chính là giết, Lý Triều Ca không hề thanh minh cho bản thân, hoàn toàn thừa nhận: "Không sai, là ta."

Câu nói này giống như là một cọng cỏ cuối cùng, hoàn toàn đè nát Bùi Kỷ An. Bùi Kỷ An vừa đau long vừa thù hận, nhìn chằm chằm vào Lý Triều Ca: "Vì sao? Lý Triều Ca, tại sao ngươi phải làm như vậy? Nếu như ngươi hận ta, cũng có thể nhằm vào ta cơ mà, tại sao lại muốn tổn thương người nhà của ta, khi nhục gia tộc của ta?"

Lý Triều Ca không muốn trả lời loại vấn đề này. Cuộc nói chuyện thực sự là cực kỳ không thoải mái, Lý Triều Ca quay người, nhìn qua gương đồng sửa sang lại ống tay áo của mình, nói: "Giờ lành đến rồi, quần thần còn đang chờ ở bên ngoài, ta muốn đi tới điện Hàm Nguyên. Có lẽ ngươi cũng không muốn đi theo ta đến tham gia lễ điển, nếu đã vậy thì, mời phò mã trở về đi."

Lý Triều Ca quay lưng về phía Bùi Kỷ An, cũng không phát hiện trong mắt Bùi Kỷ An âm thầm phát ra tia sáng đỏ rực, yêu mị mà điên cuồng, căn bản không giống như một người bình thường. Bùi Kỷ An ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi nàng: "Thường Nhạc thì sao?"

Động tác chỉnh sửa ống tay áo của Lý Triều Ca dừng lại. Nàng cụp mắt một lát, chậm rãi buông tay áo xuống, cong môi cười cười: "Cũng là ta."

Nàng giết nhiều người như vậy, duy chỉ có lúc giết Lý Thường Nhạc, là cảm thấy thống khoái nhất.

Một tia hy vọng hão huyền cuối cùng của Bùi Kỷ An cũng tan vỡ, lúc hắn hỏi ra câu này, thậm chí trong lòng còn thầm khẩn cầu Lý Triều Ca sẽ phủ nhận với hắn, dù cho là nàng nói dối rằng chuyện không hề liên quan đến nàng. Thế nhưng, ngay cả lừa hắn, nàng cũng khinh thường không muốn làm.Thích Cháo Trắng - Diễn đàn

Nữ nhân này, lại có thể ác độc tuyệt tình như vậy.

Cả người Bùi Kỷ An lập tức rã rời, hắn ngã ra sau hai bước, suy sụp hỏi: "Lý Triều Ca, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì? Nàng ấy chỉ là một công chúa hồn nhiên ngây thơ, cả một đời không buồn không lo, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Nàng ấy hoàn toàn không thể gây ảnh hưởng gì đến ngươi, vì sao ngươi lại giết nàng ấy chứ?"

Lý Triều Ca nghe đến mấy câu này thì giận quá hóa cười. Vì sao lại giết Lý Thường Nhạc à? Cũng mệt cho Bùi Kỷ An có thể hỏi ra những lời này.

Lý Triều Ca đã nhịn Lý Thường Nhạc lâu rồi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ra tay, một là bởi vì yếu tố chính trị, thứ hai, chính là Lý Thường Nhạc đã thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng rồi.

Vào tháng bảy năm nay, thời cuộc hỗn loạn, ai cũng sợ bóng sợ gió, trông gà hóa quốc, mỗi ngày đều có rất nhiều đại thần bị định tội phải vào tù, mà những người bị Lý Triều Ca ra tay công bố tội trạng ra ngoài, càng phải nói là không đếm xuể. Lý Triều Ca nghĩ đến đã lâu rồi nàng chưa được gặp Bùi Kỷ An, chung quy lại thì chuyện của nhà họ Bùi cũng là nàng phải xin lỗi Bùi Kỷ An, cho nên, nàng muốn nhân dịp sinh thần của Bùi Kỷ An, bồi tội với hắn, thuận tiện hòa hoãn vợ chồng quan hệ.

Mùng sáu tháng bảy, Lý Triều Ca cố ý xin nghỉ một ngày, lặng lẽ đến Bùi phủ trước, muốn tổ chức sinh thần cho Bùi Kỷ An. Bắt đầu từ hai năm trước, Bùi Kỷ An đã chuyển ra phủ công chúa, không sống cùng một chỗ với Lý Triều Ca. Lý Triều Ca không thèm đoái hoài đến ánh mắt căm thù của hạ nhân nhà họ Bùi, tự tay chuẩn bị một bàn đồ ăn sinh nhật cho Bùi Kỷ An, sau đó hân hoan vui vẻ ngồi chờ trong phòng. Nàng vất vả chờ đợi một đêm, đồ ăn nguội lạnh lại đem đi hâm nóng, rồi lại nguội lạnh. Nhưng cuối cùng, Bùi Kỷ An cũng không trở về.

Lòng của Lý Triều Ca cũng trở nên lạnh theo, nàng đổ sạch tất cả đồ ăn đi, sáng sớm hôm sau, nàng mở to đôi mắt một đêm không ngủ, sai người đi thăm dò hành tung của Bùi Kỷ An. Thủ vệ tại cửa thành bẩm báo, sáng sớm mùng sáu Bùi lang quân đi ra khỏi thành, lên tận núi Kính Đình để tổ chức sinh thần cho công chúa Lý Thường Nhạc.

Sinh thần của Lý Thường Nhạc là vào mùng bảy tháng bảy, chỉ kém Bùi Kỷ An đúng một ngày. Trong lúc Lý Triều Ca khổ sở chờ đợi tại Bùi phủ, thì Bùi Kỷ An đang ở bên cạnh Lý Thường Nhạc chờ đợi sinh thần đến. Thám tử báo lại, giờ Tý qua đi, đầu tiên Bùi Kỷ An chúc phúc cho Lý Thường Nhạc, công chúa cảm động hết sức, lại thêm hai người uống hết rượu mừng, liền lăn luôn lên giường.

Lý Triều Ca đã hoàn toàn bị chọc giận. Bùi Kỷ An nói nghe thấy xưng hô "Hoàng phu" là cảm thấy buồn nôn, nhưng thật tình lại không biết mỗi khi Lý Triều Ca nhìn thấy Bùi Kỷ An, từ sâu trong đáy lòng cũng cảm thấy bẩn. Nàng vừa nhìn thấy Bùi Kỷ An, sẽ lập tức nghĩ tới hình ảnh hắn và Lý Thường Nhạc lăn lộn trên giường, gần như là ghê tởm đến muốn ói.Thích Cháo Trắng - Diễn đàn

Về sau Lý Triều Ca một tay chỉ đạo xử án Triệu vương mưu phản, Lý Thường Nhạc cũng bị liên luỵ theo. Không tới mấy ngày, Lý Thường Nhạc "Sợ tội tự sát", treo cổ tự tử ở trong Thượng Thanh Quan.

Bây giờ, Bùi Kỷ An lại còn hỏi nàng vì sao ư.

Lý Triều Ca có rất nhiều phẫn nộ và thất vọng nghẹn ở trong lòng, nhưng khi nàng mở miệng, lại gạt đi những chất vấn kia, chỉ hời hợt nói: "Ta muốn giết, thì giết."

Ta muốn giết, thì giết.

Câu nói này hoàn toàn bức Bùi Kỷ An đến điên rồi, Bùi Kỷ An đột nhiên rút kiếm, phi thân đánh về phía Lý Triều Ca. Lý Triều Ca lại chỉ không nhanh không chậm nghiêng người một cái, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm trong tay Bùi Kỷ An.

Lý Triều Ca còn chẳng nhúc nhích thân mình, chỉ có chuỗi hạt châu trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lắc lư. Ngón tay Lý Triều Ca hơi dùng sức một chút, đã đẩy cả kiếm và người cầm kiếm là Bùi Kỷ An ra. Bùi Kỷ An lảo đảo lui ra tới đại điện, Lý Triều Ca đứng ở trên cao nhìn xuống, vẻ mặt vừa bao dung lại thương hại, nhìn hắn: "Ta đã đột phá đạt đến giới hạn cả người và kiếm hợp nhất rồi, thân thể tóc da đao thương bất nhập, nhân gian đã không có thứ gì có thể làm ta bị thương nữa. Bùi Kỷ An, ngươi không giết được ta đâu."

Bùi Kỷ An nâng tay, lau vệt máu chảy bên miệng. Đương nhiên là hắn biết, nữ nhân này sinh ra và lớn lên ở thế gian, nhưng chẳng biết tại sao lại học được một thân công phu cao thâm, có thể vượt nóc băng tường, hàng yêu thu quỷ. Cũng bởi vì sức mạnh của nàng không có chuyện gì là không thể làm, nên mới được Nữ Hoàng trọng dụng, bởi vậy mà cái danh Trấn Yêu Ti mới được nhiều người biết đến như thế. Những năm qua, Lý Triều Ca đã đắc tội với rất nhiều người, không biết có bao nhiêu kẻ thuê sát thủ giết nàng, chỉ đáng tiếc, cho dù là sát thủ nổi danh cỡ nào đi chăng nữa, cũng không một ai còn sống trở về. Hơn nữa rất nhanh, người đứng ra thuê kia cũng sẽ bị Lý Triều Ca điên cuồng trả thù.

Trấn Yêu Ti có thể dọa trẻ con ngừng khóc đêm, trình độ tuyệt đại, là bởi vì Lý Triều Ca. Trong triều, đám người nhắc đến Lý Triều Ca, có ai không phải là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn sợ hãi không thôi.

Ngay cả Bùi Kỷ An cũng không làm được. Hắn dùng kiếm công kích Lý Triều Ca, Lý Triều Ca không mảy may tổn hao chút nào, Bùi Kỷ An lại bị chân khí cường đại của nàng làm cho chấn động đến ruột gan nhộn nhạo, kinh mạch đau nhức kịch liệt.

Lý Triều Ca trải qua một cuộc nói chuyện rất không vui, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng ngăn trở phò mã giết mình, trong lòng đã mỏi mệt đến cực điểm. Rõ ràng hôm nay, là ngày tốt lành nhất để nàng đăng cơ mà.

Bởi vì vừa rồi ra tay, mũ miện và  trang phục của Lý Triều Ca lại xộc xệch. Lý Triều Ca vừa xoay người đi chỉnh trang lại ngọc bội của mình, vừa vô tình nói với Bùi Kỷ An: "Bây giờ ngươi đi về trước, ta có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, ngươi y vẫn có thể an an ổn ổn làm Hoàng phu của ta như cũ. Ngươi nghe lời, những  người còn lại của Bùi gia và Trường Tôn gia mới có thể tiếp tục sống."

Bùi Kỷ An nuốt ngụm máu dâng lên trong miệng xuống, cười đầy châm chọc. Rốt cuộc thì ở trong mắt nàng hắn là cái gì đây, một con chim hoàng yến không có tôn nghiêm, không có chủ kiến sao? Bùi Kỷ An biết trong triều không thiếu người muốn tự tiến cử bản thân mình với Lý Triều Ca, cho dù xét về tướng mạo hay là quyền thế, Lý Triều Ca đều xứng đáng là đỉnh cấp. Thế nhưng đến một cái liếc mắt Lý Triều Ca cũng lười không quét, dần dà, những người phía dưới cũng không dám nữa. Người đời đều hâm mộ Bùi Kỷ An diễm phúc thật lớn, thế nhưng Bùi Kỷ An thì lại hận không thể khiến cho Lý Triều Ca lưu luyến bụi hoa, nuôi dưỡng trai lơ.Thích Cháo Trắng - Diễn đàn

Diễm phúc như này, hắn không chịu nổi.

Lý Triều Ca không e dè để lộ phía sau lưng mình cho Bùi Kỷ An thấy, bởi vì trong nhận thức của nàng, khắp thiên hạ này, ngoại trừ Chu lão đầu ra thì đã không có người nào có thể làm nàng bị thương. Thế nhưng nàng lại quên mất, thiên hạ không thể, nhưng còn ở trên trời thì sao?. ngôn tình hay

Bùi Kỷ An đặt ngón tay lên trên lưỡi kiếm, dùng sức xẹt qua. Máu tươi ồ ạt chảy qua Tiềm Uyên kiếm, càng yêu dị chính là, một thanh kiếm thoạt nhìn rất bình thường, vậy mà lại hấp thụ sạch máu của hắn, một giọt cũng không lọt.

Tiềm Uyên kiếm uống no máu, bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lóa màu đỏ. Lý Triều Ca cảm giác được sau lưng có một luồng sát khí đánh ập tới, cảnh giới của nó vượt xa khỏi năng lực mà một người phàm trần có thể có được rồi! Lý Triều Ca kinh hãi, lập tức xoay người lại, dốc hết toàn bộ công lực để ngăn cản. Đáng tiếc, vẫn là quá muộn.

Một kiếm xuyên tim, mũi kiếm lạnh lùng như băng xuyên qua bộ lễ phục hoa lệ, xuyên qua thân thể ấm áp của Lý Triều Ca. Lý Triều Ca duỗi tay nắm chặt kiếm, không để ý đến đau đớn, cố chấp nhìn chằm chằm vào Bùi Kỷ An: "Ngươi muốn giết ta đến như vậy sao? Không tiếc lấy thân mình tế kiếm?"

Lý Triều Ca quản lý toàn bộ Trấn Yêu Ti nhiều năm như vậy, không biết đã gặp bao nhiêu chuyện yêu ma quỷ quái, sao nàng lại có thể không nhận ra, đây là một thanh hung kiếm được. Dường như chủ nhân của thanh kiếm này đã tạo rất nhiều sát nghiệt, chỉ riêng sát khí trên thân kiếm cũng đã đủ để cắt vỡ lớp che chắn bán tiên hộ thể của nàng. Thanh kiếm như này, không thể tùy tiện dùng được.

Bùi Kỷ An lại có thể khởi động hung kiếm, càng kinh ngạc hơn chính là, hắn lại không tiếc lấy máu mình để tế kiếm. Một khi hung kiếm được khởi động, không hút sạch máu của người tế kiếm thì tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Vì ngày hôm nay mà Bùi Kỷ An đã chuẩn bị rất lâu rồi, trước khi đến đây, hắn đã suy tính mỗi một loại khả năng. Thế nhưng chờ đến khi hắn thật sự làm đến bước này, sau khi đã thật sự đâm thanh kiếm kia vào ngực Lý Triều Ca, trong lòng của hắn lại chỉ hiện lên một cảm giác hoang vắng ngỡ ngàng.

Hắn đã thật sự giết nàng. Hắn đã thật sự thoát khỏi nàng rồi.

Bùi Kỷ An nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không cách nào chớp mắt. Hắn cảm giác toàn thân mình đều đã mất đi tri giác, tay của hắn giữ tại trên chuôi kiếm, rõ ràng là hẳn thừa cơ ra tay, thế nhưng thật lâu sau lại vẫn không có cách nào dồn sức: "Thật xin lỗi. Kiếp sau, xin ngươi đừng yêu ta nữa."

Lý Triều Ca nhìn Bùi Kỷ An, đột nhiên không thể tự kìm nén được tiếng cười. Nàng và hắn trải qua sáu năm vợ chồng, cuối cùng, hắn lại nói xin nàng đừng yêu hắn mữa. Hôn nhân của bọn họ mang đến cho Bùi Kỷ An rất nhiều đau khổ, nhưng đối với Lý Triều Ca mà nói, sao lại không phải đây?

Chẳng hề báo trước, Lý Triều Ca bỗng nhiên đánh một chưởng về phía Bùi Kỷ An. Tâm mạch của nàng đều đã nứt, đã không thể sống nổi nữa, thế nhưng, không có lý nào kẻ giết nàng lại có thể tiếp tục sống tốt được. Cả đời này Lý Triều Ca chẳng làm được bao nhiêu chuyện tốt, ngoại trừ việc có ơn báo ơn, có oán báo oán, không bạc đãi người có ơn với mình, cũng từ không buông tha kẻ thù của mình.

Cho dù Lý Triều Ca thích hắn thì đã sao, nàng chết rồi, Bùi Kỷ An cũng đừng mong còn sống.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dù rằng Lý Triều Ca sắp chết, thì một chưởng của nàng cũng không phải thứ mà Bùi Kỷ An có thể tiếp nhận được. Khoảng cách gần như thế, Bùi Kỷ An hoàn toàn không có cách nào để tránh né. Mà trên thực tế, hắn cũng không hề tránh.Thích Cháo Trắng - Diễn đàn

Bùi Kỷ An bị một chưởng đánh trúng tim phổi, nội tạng lập tức vỡ vụn, xương ngực đứt gãy. Bùi Kỷ An phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay xa tận mấy mét, nặng nề rơi xuống đất. Lý Triều Ca cũng làm động đến vết thương, nàng che lấy chuôi kiếm đang không ngừng chảy máu tươi, chầm chậm ngã nhào trên đất.

Cả đời này của nàng, còn nhỏ thì thất lạc người nhà, lên thiếu niên thì bị Chu lão đầu vứt bỏ, khó khăn lắm mới tìm lại được người thân, lại trở thành sự tồn tại mà tất cả mọi người đều căm hận. Nàng giết đệ đệ, giết muội muội, giết mẫu thân, giết ông ngoại của trượng phu, giết em chồng, làm cho mẹ chồng giận quá bệnh chết, làm bà nội chồng tức chết. Nàng đăng cơ làm đế, lại không có gì cả.

Cuối cùng, nàng cũng bị trượng phu của mình giết chết.

Tất cả đều là lựa chọn của Lý Triều Ca, nàng không cảm thấy hối hận. Thế nhưng là nếu như lại được làm lại một lần, nàng không muốn lại đi trên con đường này.

Nhất là, nàng đừng thích Bùi Kỷ An nữa.

Hết chương 1