Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 11: Một tệ chi ân, vĩnh viễn không quên



"Phí báo danh sáu kim tệ."

Phụ trách thu phí là một lão bà người khô quắt, lúc thông báo giá cả cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Yêu Nhiêu từ trong túi lấy ra sáu kim tệ phụ thân điên để lại cho nàng đặt lên bàn.

Ở trước mặt mọi người từ Ngự Thú hoàn trực tiếp lấy tiền ra chính là muốn tìm đường chết. Không gian trữ vật là xa xỉ phẩm mà chỉ có quý tộc cùng siêu cấp cường giả mới có thể có. Nàng mới không có khả năng làm sự tình ngu ngốc như vậy cho nên đã sớm trước tiên lấy một phần đặt ở trong túi.

"Hử! Tiền cổ như vậy? Bảy mươi năm trước đã không còn đúc nữa rồi." Hoa văn bụi gai tường vi trên kim tệ đã mơ hồ không rõ, lão bà không khỏi nhíu mày.

"Tiền cũ không phải là tiền sao! Ngươi tiêu tiền còn xem ngày sao!"

Không chờ Yêu Nhiêu nói chuyện, phía sau liền vang lên một thanh âm tức giận. Yêu Nhiêu quay đầu lại, cư nhiên lại là thiếu niên tham tài vừa rồi. Đừng nhìn hắn thiếu dinh dưỡng, dáng người nho nhỏ, vừa nhắc tới tiền thì ánh mắt so với ai cũng đều sáng hơn.

Tuy rằng vừa rồi Yêu Nhiêu coi thường hắn, nhưng đến khi nàng bởi vì dùng tiền cũ mà bị người ta chế nhạo thì chỉ có thiếu niên này dám đứng ra nói một câu công đạo.

"Quả thật là có thể lưu thông." Lão bà phỏng chừng cũng bị dọa, nhanh chóng nhớ kỹ tên Yêu Nhiêu, đưa cho nàng một mộc bài có dãy số bên trên.

"Kế tiếp." Lão bà tiếp tục kêu.

Kế tiếp là tham tiền tinh, tuy rằng thật khinh bỉ hắn nhưng Yêu Nhiêu vẫn quyết định lưu lại xem một chút, dù sao vừa rồi hắn cũng vì mình mà nói lời hay.

Chỉ thấy thiếu niên nghiêm mặt đem mấy cái túi lớn rách miệng dè dặt cẩn trọng đặt lên bàn, bên trong chất đầy đồng tệ, một đồng ngân tệ cũng không có. Đồng tiền có mới có cũ, đều không ngoại lệ được chủ nhân chà lau sạch sẽ!

Gần sáu vạn đồng đồng tệ khiến lão bà hai mắt trắng dã, trực tiếp phun nước miếng. Đám người xếp hàng sau thiếu niên thấy trường hợp như vậy liền bỏ đi, đến những bàn khác tiến hành báo danh.

"Còn thiếu 68 đồng!" Lão bà hoa mắt váng đầu vô tình tuyên án.

Thiếu niên nhỏ yếu mặt dài ra, vô cùng không tình nguyện từ cổ tay áo, cổ áo, đũng quần.. các nơi lấy ra sáu mươi đồng đồng tệ. Yêu Nhiêu vô cùng hoài nghi, nhiều tiền như vậy đặt ở các nơi, làm sao hắn có thể nhớ kỹ được.

"Còn thiếu tám!" Lão bà dường như đã đến cực hạn.

Sắc mặt hắn trắng bệch, đặt mông ngồi dưới đất khóc lớn giống như cha chết, từ trong giày run run rẩy rẩy lấy ra tám đồng tiền đồng.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, đến đồng thứ tám, thiếu niên chết sống cũng không chịu buông tay.

Lão bà trực tiếp đứng lên ấn thiếu niên xuống mặt bàn. Bà thật vất vả mới đếm xong sáu vạn tiền, chỉ còn một đồng cuối cùng, xé rách mặt già cũng muốn đoạt đến tay!

Mà ngón tay thiếu niên nhỏ yếu giống như lớn lên chung với đồng tiền kia, vô luận ngược đãi thảm thiết cỡ nào cũng không thể khiến hắn thả lỏng dù chỉ là một micromet.

Không có người nào biết được hắn vất vả thế nào mới từ một đồng tiền đầu tiên tích cóp được thành sáu vạn đồng. Trong thời gian đó chịu biết bao nhiêu ngược đãi, đều chỉ có một mình chịu đựng. Kỳ thực hắn một chút cũng không thích chiến đấu, nhân sinh hắn có bốn ham thích lớn nhất đó là: Tiền! Tiền! Tiền! Vẫn là Tiền!

Nhưng trên toàn bộ đại lục, phương thức kiếm tiền nhanh nhất chính là trở thành triệu hồi sư, cho nên hắn dùng tài sản cả đời của mình để đánh một ván cược lớn nhất: Trở thành một triệu hồi sư!

Chỉ tiếc thần giữ của thờ phụng "tiền so với mạng còn quan trọng hơn" đã xem nhẹ tín ngưỡng bản thân. Trong tay hắn chỉ còn lại một đồng tiền cuối cùng, đó đã không còn là tiền nữa, mà là vận mệnh của cuộc đời hắn!

Nếu trong tay còn có một văn tiền, nghĩa là hắn còn có cơ hội gỡ vốn. Cho dù không trở thành triệu hồi sư, hắn vẫn còn cơ hội một lần nữa nỗ lực trở thành một kẻ có tiền. Nhưng nếu ngay cả một văn tiền này cũng mất, vậy thì hắn sẽ trở thành dân bạc ngồi ôm hy vọng!

"Tiểu tử, ngươi mau buông tay!" Lão bà cũng đã mất kiên nhẫn, phỏng chừng chỉ muốn mau mau chặt đứt ngón tay thiếu niên, nhưng hắn vẫn gắt gao không buông tay như trước.

Trời ạ! Thiếu niên này đã đến nông nỗi coi tiền quan trọng hơn mạng rồi.

"Cầm lấy đồng này đi, buông ra hắn!"

Yêu Nhiêu quăng lên trên bàn một đồng ngân tệ. Âm thanh va chạm thanh thúy của tiền kéo lão bà và thiếu niên tham tài đang lâm vào điên cuồng về với hiện thực.

"Đây là cho ngươi, trả lại ân tình vừa rồi ngươi nói câu công đạo kia."

Yêu Nhiêu vốn không phải người hảo tâm gì, cũng rất khinh bỉ loại nam nhân không có cốt khí này. Nhưng nghĩ lại thì nhân cùng chí đoản*, thiếu niên từng nói đỡ cho, nàng cũng không muốn nhìn hắn bởi vì một văn tiền đồng mà không tham gia được khảo hạch.

*đại ý là người nghèo thì thường hay keo kiệt ấy

"Ân nhân! Nhất tệ chi ân, cả đời không quên!"

Thiếu niên tham tài vẫn còn nắm chặt một tệ mà hắn vất vả bảo trụ được, nhào vào đùi Yêu Nhiêu khóc lớn! Ở hắn trong mắt, vật trong tay bây giờ không phải tiền, mà là tâm tình của một thiếu niên theo đuổi giấc mộng nhân sinh!

"Ngươi đừng có khoa trương như vậy." Yêu Nhiêu một cước đem hắn đá văng: "Ta ghét nam nhân không có cốt khí."

Nữ nhân có thể ốm yếu, có thể vô sỉ, nhưng thân là một nam nhân, nhất định phải đỉnh thiên lập địa! Yêu Nhiêu không nói gì rời đi.

Bất quá lúc này thiếu niên tham tài giống như biến thành thuốc cao bôi trên da chó, biết Yêu Nhiêu khinh thường hắn nhưng vẫn gắt gao đi theo nàng trong vòng năm thước.

·

"Phi! Xú nha đầu kia, ngươi còn nhớ rõ tiểu gia hay không?" Còn không chờ Yêu Nhiêu đi xa, thanh âm đáng ghét đôt nhiên vang lên bên tai.

Kim Đại Phú con của tiểu thương dược liệu Bạch Vân thành lại một lần nữa quần áo hoa lệ đi lên sân khấu. Hôm nay tâm tình hắn vô cùng tốt mà đến học viện Xuất Vân báo danh, thật không ngờ ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ bất lương làm hắn mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng!

Bất quá hôm nay hắn không sợ!

"Ta tên là Kim Đại Phú! Là nhà giàu số một Bạch Vân thành! Tiểu tiện nhân ngươi mấy ngày trước cư nhiên lại dám đánh ta! Cha ta đã dùng nhiều tiền tìm cho ta Linh Cơ dịch! Năm nay ta nhất định có thể vào học! Sau khi nhập học sẽ trở thành triệu hồi sư tôn quý, ngươi cứ lo rửa cổ mà chờ đi!"

Kim Đại Phú dùng đôi mắt nhỏ phẫn nộ trừng mắt nhìn Yêu Nhiêu nhưng vẫn không dám động thủ với nàng, chỉ đành thô bạo đẩy ngã một thiếu nữ đi ngang qua làm nơi trút giận. Thiếu nữ bị hắn đẩy ngã mặc một thân bố y, trên trán có một vết sẹo hồng bắt mắt.

Tên mập đáng chết này nói không sai. Những người có tiềm lực trở thành triệu hồi sư đều là đối tượng được quốc gia chú ý. Có lẽ bình dân có thể ở sau lưng tùy ý nhục mạ một quý tộc, nhưng tuyệt sẽ không đi đắc tội với một triệu hồi sư, cho dù triệu hồi sư này chỉ là cấp 1 cũng sẽ phải nhận chế tài pháp luật nghiêm khác nhất.

"Ta, ta sai rồi." Nghe được Kim Đại Phú nói như vậy, trong đôi mắt to trong veo như nước đột nhiên trào ra nước mắt, nàng thật không ngờ sự tình lại phát triển đến nước này. Sớm biết rằng Linh Cơ dịch hữu dụng như vậy, nước nàng tắm sẽ không tùy tiện đổ bỏ.

"Biết là tốt rồi!" Kim Đại Phú đắc ý.

Bang! Lại là một tay, Yêu Nhiêu một lần nữa đem Kim Đại Phú đánh bay đi như sao băng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu Kim gia, Yêu Nhiêu rút bàn tay nhỏ bé về, vô cùng ai oán nói: "Tiều gia nhà các ngươi nói, chờ hắn thành triệu hồi sư sẽ không thể đánh, ý tứ kia không phải là kêu ta hiện tại lập tức đánh sao? Làm cho tay người ta đều đỏ cả rồi!"

"Thật sự là đau quá đi! Ai da!"