Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 17: Nhiệm vụ cấp S mở ra



Nhìn Thanh Sa vĩ đại một ngoạm có thể nuốt trọn nàng đang phe phẩy đuôi bơi đến, Yêu Nhiêu bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

"Làm sao bây giờ! Thiếu nữ tóc lam biến thái kia! Còn thêm một con chiến thú như vậy! Ngay cả Phá Thiên chỉ cũng đánh không lại, trốn ư? Ở trong nước thì có chỗ nào trốn được cá mập!"

Không kịp nghĩ nhiều, Yêu Nhiêu vội vàng lấy Hắc Châu ra, hung hăng chạm vào kết giới bên ngoài cung điện!

"Bổn cô nương.. cược!"

* * *

"Thanh Giác, đây là cái gì!" Mỹ Lam chán ghét mà nhìn trên răng Thanh Sa mắc một chiếc giày rách.

Học sinh nào vô sỉ như vậy, cư nhiên ném giày vào hồ nước nổi tiếng nhất học viện Xuất Vân! Thật không có tố chất! Mỹ Lam lại trợn mắt nhìn Thanh Giác, còn chiến thú ngu ngốc này nữa, lại chỉ vì ngửi thấy vị giày mà công kích. Nếu không phải chỉ có nó là thủy hệ trong số chiến thú của bản thân, nàng mới lười triệu hồi nó ra!

Thanh Giác bị ánh mắt bất mãn của nữ chủ nhân làm cho phát hoảng, nhanh miệng đem giày phun ra. Chủ nhân tức giận là việc rất khủng bố.. Lấy chỉ số thông minh của Thanh Giác căn bản không có biện pháp vì bản thân biện hộ.

"Haiz! Thiếu chút nữa đã cắn rớt chân bổn cô nương!"

Yêu Nhiêu ghé vào một bức tường trong kết giới, một chân trống trơn làm thủ thế khinh bỉ với Thanh Sa. Nếu không phải vừa rồi theo bản năng dùng Hắc Châu phá vỡ kết giới trốn trong cung điện, nàng thật sự đã thành bữa tối cho cá mập.

Mắt thấy Mỹ Lam cùng Thanh Sa rời đi Yêu Nhiêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong kết giới không có nước, chỉ có không khí trong lành. Kết giới còn có thể ngăn cách hơi thở, dù Mỹ Lam còn đừng bên ngoài cũng không có khả năng phát hiện được nàng.

Vốn đang muốn hòa hoãn một thời gian mới lại đến tầm bảo lại bị cá mập đánh bậy đánh bạ đẩy vào trong cung điện dưới nước, ngay cả Yêu Nhiêu cũng cảm thán bản thân vận khí thật tốt.

Cung điện dưới nước lớn như vậy, là bảo tàng của hoc viện sao? Bổn cô nương thích nhất là bảo vật! Nhóm bảo vật thân ái! Tỷ tỷ đến đây! Yêu Nhiêu lập tức vứt Mỹ Lam ra sau đầu, tâm tình sung sướng chạy về phía trước.

"Đây không phải là tham, phải gọi là tâm tiến tới theo đuổi cường đại!" Yêu Nhiêu vuốt Ngự Thú hoàn trên cánh tay trái, đang tính toán liệu có thể đem toàn bộ bảo vật trong cung điện đem đi không.

Kết quả đến gần cung điện đáy nước, một trận thất vọng dâng lên trong lòng!

Cung điện so với bên ngoài kết giới còn lớn hơn nhiều, chỉ tiếc bên trong sớm đã bị phá nát không chịu nổi, chỉ có khí phái bên ngoài phảng phất không tiếng động kể lại phồn hoa khi xưa của nó.

"Cũng quá tàn nhẫn!"

Vốn định tiến vào chuẩn bị bắt người cướp của một phen, không nghĩ tới trong đại điện sớm đã bị người cướp đoạt, nhìn dấu chân có thể nhận ra là không chỉ có một nhóm người.

"Ngay cả vách tường cũng không buông tha sao! Thật quá đáng!"

Căn phòng kế tiếp càng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Yêu Nhiêu tức giận mà nhìn căn phong bị càn quét đến mức không lấy ra nổi một cái bàn, cái ghế, đến bình hoa cũng không còn một cái. Mà đá quý trên tường bởi vì được khảm quá sâu, trực tiếp bị người dùng loan đao chém vỡ tường chuyển đi ra ngoài. Trên trần nhà còn lưu lại vô số vết đao hỗn loạn, trên đất cũng rơi xuống tàn phiến của mấy khối đá quý, dùng ngón tay miết cũng miết được thành bột phấn.

"Đây là tên vắt cổ chày ra nước nào làm? So với Nguyên Phương còn keo kiệt hơn! Thật không có chút nhân phẩm cường đạo nào!"

Yêu Nhiêu hiện tại rốt cuộc hiểu rõ nghẹn khuất của lão Hắc Viên khi bị nàng đánh cướp. Đây là sỉ nhục cường đạo! Rõ ràng là có thứ tốt nhưng phải trơ mắt nhìn người khác cướp đi!

Hiện tại 'đối mặt' với Yêu Nhiêu chỉ còn một căn phòng trống. Nói là 'phòng ở' cũng miễn cưỡng, bởi vì có chỗ ngay cả tường cũng bị người ta đào đi!

"Xem ra chỉ có Thủy Châu là còn." Yêu Nhiêu trầm ngâm, phân rõ phương hướng hướng chủ điện đi đến. Có chút kỳ quái, vì sao trong cung điện ngay cả một vách tường cũng không còn hoàn hảo, thế nhưng Thủy Châu lại vẫn nguyên vẹn nằm trên chủ điện? Chẳng lẽ sau này có người đem nó đặt lại trên đó?

Lòng hiếu kỳ cùng tín niệm thu hoạch bảo vật ép Yêu Nhiêu buông xuống lòng chần chờ. Nàng không lỗ mãng nhưng cũng không muốn buông tha cho cơ hội này. Ai biết qua vài ngày nữa Mỹ Lam có tìm ra được biện pháp phá bỏ kết giới hay không.

Hành lang gấp khúc tựa như một mê cung lớn làm cho người ta hoa mắt. Cũng may có Hắc châu chỉ dẫn nên Yêu Nhiêu không mất quá nhiều sứa lực đã đi đến được một đại điện trống trải.

Nơi này đúng là tầng thứ nhất của ngọn tháp đặt bong bóng kia. Sàn đại điện không biết làm từ vật liệu gì mà có màu than chì, phảng phất thập phần mềm mại, giống như sóng nước nhẹ nhàng mà dập dờn, liếc mắt không thể nhìn tới tận cùng. Mà một chiếc cầu thang màu xanh thông về phía trước an an tĩnh tĩnh nằm ngay tại trung tâm đại điện.

Một loại cảm xúc cổ quái hiện lên trong lòng Yêu Nhiêu, nàng đứng ở trước ngạnh cửa cao cao, chậm chạp không bước vào trong đại điện.

"Thật kỳ quái! Đại điện này có một thứ mùi quỷ dị mà những nơi khác không có." Cho dù bảo vật ngay trước mắt, Yêu Nhiêu cũng không có chút chủ quan nào. Đồ vật thoạt nhìn như không có gì nguy hiểm càng làm cho người ta trong lòng thấp thỏm bất an.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc Yêu Nhiêu chần chừ kia, một đạo ánh sáng bạc đã vụt đến trước mặt! Nàng vừa định trốn tránh lại phát hiện hai chân cư nhiên bị thứ gì đó dính dính lặng yên không tiếng động cuốn lấy!

Đáng chết! Vẫn quá sơ ý, cảm giác nguy cấp điên cuồng nảy lên trong lòng, chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở trong này!

Còn đang suy nghĩ, ngân quang thủy kiếm dường như đã đâm vào đỉnh đầu Yêu Nhiêu.

"Oành!" Có thứ gì đó mãnh liệt va chạm cùng nhau, chỉ thấy một bóng đen ngăn ở trước mặt Yêu Nhiêu, đem ngân quang thủy kiếm đâm cho thay đổi phương hướng, đánh nát tường vây gần nhất bên người nàng.

Trống rỗng phiêu phù ở trước mặt Yêu Nhiêu là một lô đỉnh đen nhánh tinh xảo.

Đan lô được Yêu Nhiêu triệu hoán ra từ Thuần Thú các trong vòng khảo hạch thứ ba, không chỉ giúp nàng đánh bay tên mập chết tiệt Kim Đại Phú mà hiện tại còn tự động xuất hiện ngăn chặn ngân kiếm đoạt mệnh.

Yêu Nhiêu nhất thời mặt mày hớn hở, càng nhìn Thiết Đà Tử* đen thui này thuận mắt.

*Thiết Đà: Cục sắt á. Để Thiết Đà nghe cho hay kk

"Thiết Đà! Trốn mau!"

Cũng không quản trước mắt có biến hóa gì, túm lấy đan lô, thoát khỏi trói buộc dưới chân, Yêu Nhiêu cất bước bỏ chạy. Thủy Châu tuy là bảo bối nhưng mạng nhỏ của mình càng quan trọng hơn. Nàng vừa rồi đã nhìn rõ ràng, nếu không có đan lô giúp nàng đỡ một kích kia thì dù có linh lực hộ thể của triệu hồi sư cấp 4 cũng không thể toàn thân trở ra từ công kích đó.

"Ai! Ngươi đợi chút a! Ê.. Lão phu chờ ngươi thật lâu! A Ta muốn nói.. Nhiệm vụ cấp S bị che giấu của học viện Xuất Vân đã được mở ra.." Một thanh âm già nua nôn nóng bắt chước ngữ điệu khi công bố nhiệm vụ của lính đánh thuê.

Thấy tiểu cô nương trước mắt vẫn không thèm để ý, chỉ chạy trốn càng nhanh, gấp đến độ lão đầu ẩn trong đại điện muốn phun nước miếng. Mẹ nó, đã vài thập niên không có hậu bối mở ra được nhiệm vụ, bây giờ lời nói cũng không được rõ ràng rồi. Tiểu cô nương kia cũng quá nhát gan, đã thành công kích phát nhiệm vụ mà còn chạy thoát nhanh như vậy! Bối Ninh chết tiệt kia không có cẩn thận dạy dỗ nàng sao.

Lão viện trưởng học viện Xuất Vân Bối Ninh đang ngồi trong văn phòng bỗng nhiên hắt xì một cái, chết tiệt, ai nguyền rủa mình?

"Ê! Ê! Ta không đánh ngươi, ta không có ác ý mà! Đây đều là học viện an bài!" Thanh âm già nua gấp gáp như muốn già thêm mười tuổi, đáng thương hề hề hướng về phía bóng lưng Yêu Nhiêu gào khan.

Yêu Nhiêu ôm đan lô, quay đầu nhìn thoáng qua, không nhìn thì thôi, nhìn thấy lại bị dọa cho nhảy dựng!

Chỉ thấy toàn bộ sàn đại điện đều bành trướng lên, cái thứ màu than chì kia căn bản không phải vật liệu đặc biệt gì mà là làn da của một con bạch tuộc to lớn!

Trên sàn đại điện quỷ dị mà trồi lên một cái đầu bạch tuộc, tám lục điểm trên trán vô cùng rõ ràng, thần thú! Cư nhiên lại là thần thú trong truyền thuyết! Nó mở cái miệng rộng ra, phát ra âm thanh ngôn ngữ nhân loại không thần thục:

"Công kích ngươi không phải là ý của ta! Là do lão Bối Ninh khốn kiếp kia yêu cầu a! Chỉ có triệu hồi sư cấp 4 tránh được thủy kiếm của lão phu dưới hình thức đánh lén mới có thể mở ra nhiệm vụ cấp S.. A! Ê! Ê! Ngươi đừng đi! Vài thập niên gần đây đã không có nhân loại nào mở ra được kết giới rồi!" Lão bạch tuộc gần như sắp phát khóc rồi.