Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 3: Nữ nhi là Thần Vương



Mười bốn năm thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Thiếu nữ duới ánh trăng vô cùng mỹ lệ, gáy ngọc dùng tơ hồng buộc một viên Hắc châu không có ánh sáng.

Hắc châu lấy ra từ trong thân thể Yêu Nhiêu đúng là mang năng lượng Ám thuộc tính! Nếu lưu truyền ra ngoài tất nhiên sẽ bị Quang Minh trận doanh nhận định là tồn tại nguy hiểm, sẽ phải chịu sự đuổi giết điên cuồng của tất cả mọi người. Nhưng những oán linh cùng tà khí bám lên đó sớm đã được đồ điên trừ bỏ, chỉ để lại một hạt châu tinh thuần không còn bất cứ sa đọa nào.

Không biết nam nhân điên vì sao không trừ bỏ luôn Hắc châu, ngược lại dặn dò Yêu Nhiêu lúc nào cũng phải đeo nó trên người.

Giờ phút này, Yêu Nhiêu đang dùng Hắc châu hấp thu những điểm Ám nguyên tố đang bay lượn trong đêm tối.

"Ám nguyên tố bị thế nhân phỉ nhổ thì sao! Ta chỉ cần có thực lực mạnh mẽ!" Ánh mắt nàng hiện lên một tia sắc bén, trí nhớ kiếp trước bị người ám hại vẫn còn. Cuộc đời này nàng chỉ có một ý niệm chính là vô luận dùng phương thức gì đều phải phóng khoáng mà sống.

Trong trí nhớ kiếp trước, triệu hồi sư ở Bạch Hổ đại lục chia thành 9 cấp:

Những triệu hồi sư đạt cấp 1, 2 chiếm 80% số triệu hồi sư trên đại lục.

Triệu hồi sư cấp 3 chiếm 10%, tương đương chiến lực của một quốc gia hợp lại.

Cấp 4, 5, 6 chiếm 10% còn lại, không phải trưởng lão thế gia thì chính là Điện chủ Thần điện.

Cấp 7 tụng xưng "Lĩnh chủ cấp", là cường giả tuyệt đối, nếu nguyện trung thành với đế quốc có thể được phong thưởng một thành trì.

Cấp 8 - "Đại quân" là quốc chủ.

Mà cấp 9 - "Bá chủ", một quốc gia trăm năm cũng không có được một hai người, đều tồn tại như hộ quốc chiến thần. Những người này, nếu không ảnh hưởng đến tồn vong quốc gia thì sẽ không động tay.

Mỗi cấp đều có sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Không nên coi thường phân chia này, sơ cấp nếu gặp phải cao cấp thì chỉ như cặn bã mà thôi. Cho nên nói triệu hồi sư mỗi bước tấn giai đều là vạn phần gian nan.

Phụ thân điên có thể là một Lĩnh chủ Quang hệ cấp 7 cao cấp! Yêu Nhiêu không chỉ một lần nghĩ như vậy.

Ông vì bảo hộ Yêu Nhiêu từng đã tay không xé rách một con thú phổ thông Cự Hùng cấp 5 không nghe lời, đây không phải lực lượng mà nhân loại có thể có được! Những Linh thú Ma Lang cũng không phải khế ước thú của phụ thân điên mà là chịu thua dưới dâm uy của hắn, lưu lạc thành chân chạy vặt đáng thương.

Hơn nữa phụ thân điên chẳng những tinh thông thuật pháp, thậm chí còn có thể sử dụng một ít võ kỹ cao thâm đã thất truyền ở Bạch Hổ đại lục!

Trên thế giới này, ngoài triệu hồi sư, còn có một tồn tại cường đại là võ giả. Đối với võ giả mà nói, một bộ võ kỹ hoàn chỉnh tựa như hoàng kim chiến thú, là bảo vật chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đôi khi một quyển khẩu quyết võ kỹ phổ thông hiện thế có thể khiến cho thế gia chiến tranh, thậm chí là quốc chiến!

Dù sao thì không phải tất cả con cháu thế gia đều sẽ thức tỉnh linh lực, thân thể có tố chất tốt mà không có linh căn thì chỉ có thể lui về sau chọn lựa con đường khó khăn hơn là võ kỹ. Bất quá trong số đó cũng không thiếu những nhân vật truyền kỳ, ví như người đứng đầu mười trưởng lão Quang Minh thần điện - "Thần thánh Hồng Quang kỵ sĩ" Trác Lạc* chính là một võ giả Lĩnh chủ cấp.

*Zoro trong bản CV.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Nhưng mỗi lần Yêu Nhiêu muốn từ trên người phụ thân điên tìm hiểu bí mật thì đồ điên này liền giả ngu, hoặc là trực tiếp mất trí nhớ.

"Ngươi là ai!"

"Nữ tính* trong vòng năm thước quanh người bổn tôn, bất luận nguyên do, giết không tha!"

*kiểu giới tính nữ ấy, nôm na là phụ nữ đó

Đang ngẩn người thì phía sau Yêu Nhiêu đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận uy nghiêm.

Quay đầu lại liền bắt gặp đồ điên sớm đã bỏ lại chân gà cắn dở, hai tay chắp ở sau người, đứng vững ở dưới ánh trăng, một thân cơ bắp màu đồng tràn ngập lực lượng phụ trợ khiến ông tựa như Thần Tôn buông xuống.

Khí thế cường đại bức người, còn có đường cong thân thể hoàn mỹ, so với tượng cổ Hy Lạp còn đẹp hơn. Nếu không có gương mặt con rết kia thì lại càng hoàn mỹ, đích thực là một tuyệt thế anh hùng tung hoành thiên hạ!

"Vừa rồi còn ngu ngốc đuổi theo ta cướp chân gà, giờ đã mất trí nhớ, ai!" Yêu Nhiêu nhìn xương gà, thở một hơi thật dài. Tình huống như hiện tại, trong mười bốn năm ở chung đã xảy ra vô số lần.

Khi Yêu Nhiêu còn là tiểu bất điểm cởi truồng thường xuyên bị phụ thân điên bày vẻ uy nghiêm chất vấn giới tính. Đồ điên quên mất bản thân có một đứa con gái, sau khi phát hiện Yêu Nhiêu là nữ hài tử liền trực tiếp đuổi giết nàng tới mười dặm. Nếu không phải sau một đêm ông đem chuyện đêm hôm trước phát sinh quên mất, khóc rống điên cuồng tìm kiếm nữ nhi "rời nhà bỏ đi", Yêu Nhiêu đã sớm bỏ lại đồ điên này, trực tiếp trở về về xã hội bình thường.

Ai bảo đồ điên đã từng dùng huyết tinh của bản thân tinh lọc Ma Châu, thể lực suy kiệt cực độ, bị bệnh hơn nửa tháng.

Ai bảo thời điểm bình thường, ông đều ôm Yêu Nhiêu trên đùi, tội nghiệp kêu: "Yêu Yêu, phụ thân muốn chân gà lớn!"

Ai bảo đồ điên mỗi lần đào đất bới tổ chim tìm nữ nhi "mất tích", đám sói nhỏ Lục đầu, Thanh đầu bị đồ điên này tra tấn đến không chịu nổi đều ào ào cầm mảnh vải đến treo trên cây trước mặt nàng.

Mỗi khi nghĩ vậy, ngực Yêu Nhiêu đều có một tia ấm áp. Kiếp trước nàng không có thân nhân, tỷ muội duy nhất lại là tiện nhân vô sỉ. Đời này có phụ thân điên ở cùng nàng, quan hệ so với thân nhân cùng huyết thống càng khó khiến người ta không cách nào dứt bỏ hơn. Cho nên Yêu Nhiêu mười bốn tuổi đã sớm không sợ ông ấy đuổi giết nàng, thậm chí còn có chút chờ mong đồ điên mất trí nhớ, bởi vì đây là thời điểm tốt để đánh cướp võ kỹ.

Đôi mắt to linh động xẹt qua một tia giảo hoạt: "Lớn mật, ở trước mặt Bổn Vương cũng dám xưng 'Bổn tôn', tiểu tử ngươi không mở to mắt ra xem ta là ai!"

Cùng đồ điên và linh thú, ma thú sống nhiều năm, Yêu Nhiêu dù chưa trở thành triệu hồi sư cũng đã có khí thế của một Quân chủ coi rẻ thiên hạ.

"Ngươi.. Ngươi là ai?" quả nhiên ánh mắt phụ thân điên lập tức chần chờ.

"Ta là Thần Vương!" Yêu Nhiêu ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời.

"Thần Vương? Ta không tin! Ngươi chứng minh cho ta xem."

"Nhìn xem đây là cái gì!" Yêu Nhiêu bình tĩnh từ trong túi lấy ra một con gián nhỏ sắp chết.

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ cười sặc sụa, nhưng phụ thân điên lại vô cùng hoảng hốt! Che kín gương mặt đầy vết thương đã tái nhợt, sau lưng ông lập tức hiện ra một đôi Kim Quang Hỏa Dực* điên cuồng đập lui nhanh về sau, run run rẩy rẩy đôi môi khô cằn phun ra vài từ:

"Ma vương! Đại Ma Vương!"

*Hỏa dực: Đôi cánh lửa

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu bày ra dáng vẻ "quả nhiên như thế", mỉm cười phúc hắc.