Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 32: Long Giác, cảm giác của trái tim



"Nơi này về sau chính là nhà con, có gì cần cứ yêu cầu với Hoàng sư điệt của con."

*để xưng hô này vì tạm thời * đang muốn dụ dỗ YN nha

"Không dám! Không dám! Yêu Nhiêu sư thúc cứ gọi ta là tiểu Hoàng được rồi.." Hoàng Tam Trụ mặt mày đầy máu quỳ trên mặt đất kinh sợ mà nói.

Mặc kệ thiếu nữ trước mắt hiện tại là triệu hồi sư cấp bậc nào, trở thành thân truyền đệ tử của Đông Minh Đại trưởng lão thì tương đương trực tiếp tấn chức đệ tử "Lục vân" *, địa vị tôn quý hiển hách, quyền lực che trời, có thể nói là muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết phải chết.

*mấy đám mây thêu góc áo ấyy, thể hiện thân phận

Đừng tưởng rằng trong Ma Vân tông hòa bình êm thấm. Tất cả người trong tông đều không phải người tốt gì, giết người đoạt bảo, phản bội sư phụ là chuyện ngày nào cũng diễn ra. Dù sao cũng đều là người bị Quang minh trận doanh đuổi giết cho nên trong Ma Vân tông cũng không cấm đồng môn tương tàn, chỉ có dùng loại phương pháp đào thải vô tình này mới khiến cho Ma Vân tông nhân số tuy ít vẫn luôn duy trì được chiến lực mạnh mẽ chống lại Quang minh trận doanh.

Muốn sống sót ở Ma Vân tông, chỉ có hai dạng: Thứ nhất là thực lực cường đại, thứ hai là bối cảnh cường đại!

Ngay cả Hoàng Tam Trụ tài hoa hơn người hiện đã là triệu hồi sư cấp 3, chỉ cần hắn không có thực lực tiêu diệt Đông Minh thì tuyệt không dám động vào một đầu ngón tay của Yêu Nhiêu yếu đuối, đây là ưu việt khi có bối cảnh cường đại che chở!

"Ừ, tốt lắm." Yêu Nhiêu sờ sờ cằm, rốt cuộc có một loại cảm giác vận khí thay đổi.

Tuy rằng thân ở hang sói không thể thay đổi nhưng vẫn không nên buông lòng đề phòng! Điều này khiến Yêu Nhiêu luôn luôn nghẹn khuất đột nhiên có một loại khoái cảm được phát tiết tà ác. Thật nhiều ý niệm tội ác đời trước ở thần điện đời này ở học viện không dám sử dụng nhất thời nảy lên trong đầu.

Nàng lập tức bắt đầu miệng lưỡi lưu loát dõng dạc kể ra điều kiện thứ nhất!

"Tuy rằng sư phụ vĩ đại anh minh thần võ của ta không cần nữ nô ấm giường, bất quá ta thân là đồ đệ bộ dạng lại xấu xí, chỉ có thể cường công. Tiểu Hoàng, ngươi mau tìm cho ta một thiếu niên bộ dáng tuấn tú trong tông đến."

"Đúng rồi, thiếu niên làm ấm giường cho ta không thể quá mạnh mẽ. Ai nấy đều thấy được sư thúc ngươi linh lực không tốt, vạn nhất bị phản công thì cũng không tốt lắm." Yêu Nhiêu không chút hoang mang bổ sung thêm.

Trong lòng nàng lại nghĩ: Hừ! Ma Vân tông nho nhỏ, ta sẽ cho ngươi xem cái gì là gà bay chó sủa. Trước tiên tìm đệ tử ốm yếu dễ bắt nạt, đem hắn đánh thành đầu heo, xem xem hắn có dám không thành thật nhổ ra toàn bộ bí mật Ma Vân tông cho bổn cô nương hay không!

Yêu Nhiêu tâm tư kín đáo đương nhiên không tin Đông Minh đơn giản vì thân thể nàng sở hữu Ám nguyên tố mà sinh ra tâm tư yêu tài, trên người nàng nhất định còn có gì đó thu hút tên dã thú này! Nàng muốn sớm làm rõ ràng mục đích chân chính của đối phương!

Thật không ngờ yêu cầu đầu tiên của "tiểu đồ đệ" mình lại dâm tà như vậy, Đông Minh thật sự là càng nhìn nha đầu kia càng thuận mắt. Không tồi! Đủ tà ác!

Ở Ma Vân tông, điều kiện thứ nhất để trở thành chân truyền đệ tử chính là "tà ác". Chỉ có tâm tà ác mới có thể khống chế được Ám nguyên tố tà ác hơn, có thể nói là: Không sợ ngươi ác, chỉ sợ ngươi không ác!

"Dạ!" Hoàng Tam Trụ nơm nớp lo sợ trả lời, sợ bản thân bị tiểu ma nữ này coi trọng.

Không đến nửa khắc, còn chưa kịp chùi đi máu me trên mặt, Hoàng Tam Trụ đã tự mình khiêng một hồng y thiếu niên* bị trói đến, tất cung tất kính hiến đến trước mặt Yêu Nhiêu.

*hồng y: Đồ đỏ nha

Thiếu niên bị trói đến kia thật sự là cực phẩm!

Chẳng những một thân đồ đỏ, đầu tóc dài lộn xộn cũng cùng màu, giống như một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, chiếu sáng thạch động tăm tối của Ma Vân tông. Thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt lúc này tựa như một tiểu sư tử bị chọc tức, gương mặt như ngọc đầy ý cáu giận, mày kiếm nhíu lại, hai tròng mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng, phảng phất như rượu ngon hảo hạng. Chỉ tiếc trên người hắn lúc này đang bị quấn chặt bởi một chiếc dây thừng màu đen tựa như huyễn khí, chẳng những linh lực, ngay cả tinh thần lực cũng bị khóa lại, không để cho hắn làm ra hành động phản kháng nào.

Tuy rằng yêu cầu muốn một người bộ dạng tốt nhưng Yêu Nhiêu cũng không ngờ người được đưa đến lại có bộ dáng xuất sắc đến vậy. Yêu Nhiêu thần sắc cứng lại, lòng nổi lên một cảm giác không nỡ khinh nhờn.

"Ngươi tên là gì?"

Phục hồi lại tinh thần, Yêu Nhiêu vào vai Ma nữ tà ác, quyến rũ dùng ngón tay phủ lên khuôn mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve vết roi sưng đỏ trên mặt hắn. Biểu cảm của thiếu nữ vô cùng đáng khinh, nhưng ánh mắt lại trong suốt, trong đó truyền đến một loại lực lượng khiến người ta yên tâm.

Bị cái vuốt ve ôn nhu kia đụng chạm, trái tim thiếu niên tóc đỏ chợt đập mạnh! Phảng phất như bị mê hoặc, thiếu niên mấp máy đôi môi, yết hầu khàn khàn nói ra câu nói đầu tiên sau nửa tháng bị người bắt đến Ma Vân tông:

"Long Giác.."

Long Giác!

Chạm đến da thịt thiếu niên, tâm tình Yêu Nhiêu nhất thời rung động, ngón tay cũng không chịu khống chế mà run nhè nhẹ. Nàng nhanh chóng thu tay, cúi đầu che giấu ánh mắt kinh ngạc, xoay người sang chỗ khác, đè thấp giọng, tà ác mà cười: "Mặt hàng này thật sự là không tồi!"

Xúc cảm ôn nhuyễn như ngọc kia vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay đã ứa đầy mồ hôi của nàng.

Nghe được sư thúc khen, Hoàng Tam Trụ tức khắc tỉnh táo tinh thần, tựa như mở máy hát, không thể vãn hồi: "Đó là đương nhiên! Tiểu tử này cũng không phải là đệ tử Ma Vân tông, có một túi da tốt, thực lực cũng không tồi, quan trọng nhất hắn chính là Linh Hỏa trời sinh, cũng không biết có phải là đệ tử nội môn Phần Hỏa điện hay không, nhưng mà sư thúc không cần lo lắng, trên người hắn là khóa Khốn Long có thể vây khốn cường giả cấp 6, chỉ cần không cởi bỏ, hắn tuyệt đối là kẻ trói gà không chặt!"

"Cũng coi như sư thúc tới vừa khéo! Tiểu tử này là do Nam Lạc trưởng lão nửa tháng trước trói mang về tông, nhưng Linh Hỏa thể của hắn còn chưa được Nam Lạc trưởng lão cắn nuốt thì ngài ấy đã có việc phải xuất môn.."

Hoàng Tam Trụ chưa kịp nói xong câu thứ hai đột nhiên cảm giác được không khí bốn phía chợt lạnh xuống, hắn nhìn lại, Đông Minh Đại trưởng lão vẻ mặt đại biến, dùng ánh mắt khủng bố như nhìn vật chết mà nhìn hắn.

Đầu óc Hoàng Tam Trụ nháy mắt nổ mạnh! Bản thân rốt cuộc đã nói sai gì rồi! Chẳng lẽ là.. "cắn nuốt"!

Hóa ra Đông Minh trưởng lão cũng có ý cắn nuốt với Yêu Nhiêu sư thúc! Hoàng Tam Trụ thật muốn tát cho bản thân vài cái thật mạnh, muốn chết! Nói nhiều như vậy làm gì! Mình đúng là đầu heo! Một thiếu nữ ngay cả triệu hồi sư cũng chưa phải, làm sao có thể được Đại trưởng lão ưu ái! Việc này ngay cả kẻ ngốc cũng đoán ra được là có nội tình, vậy mà hắn lại cố tình như trúng tà đâm đầu tìm chết!

Hoàng Tam Trụ nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám tiếp tục liếc mắt nhìn Đông Minh Đại trưởng lão một cái, tiểu tiện thiếu chút liền không thể khống chế được.

Hoàn hảo chưa khiến Yêu Nhiêu nghi ngờ, sát ý Đông Minh chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng với Hoàng Tam Trụ, lần sau sẽ không chỉ là uy hiếp đơn giản như vậy nữa!

Huống hồ với "tiểu đồ đệ" này là giết hay giữ, lão ta còn chưa có quyết định cuối cùng.

Tuy rằng Đông Minh uy hiếp lên một mình Hoàng Tam Trụ nhưng Yêu Nhiêu trời sinh mẫn cảm vẫn phát giác khi Đông Minh và Long Giác nghe đến từ "cắn nuốt" thì trên mặt đồng thời lộ ra biểu cảm cổ quái.

"Tuyệt đối có nội tình!" Ánh mắt Yêu Nhiêu tức khắc giống như kẻ săn mồi dừng trên mặt thiếu niên!

Long Giác, tuy rằng ngươi không phải Ma Vân tông đệ tử, nhưng không thể phủ nhận, ngươi nhất định biết bí mật quan trọng nhất ở nơi này!

Vứt sự rung động nhất thời vừa rồi ra sau đầu, Yêu Nhiêu quấn lấy mấy sợi tóc quăn, cười khẽ tà ác đứng lên:

"Đưa thiếu niên tuấn tú này vào phòng ta đi!"