Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 4: Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết



Yêu Nhiêu nhìn Hỏa Dực phía sau đồ điên không khỏi lệ rơi đầy mặt, là Kim Quang Hỏa Dực đó! Thần thú trong truyền thuyết · Quang Huy thần thánh chỉ có Hoàng Kim Vinh · Quang thiên sư tài năng mới có khả năng thi triển! Đồ điên này rốt cuộc có thân phận gì đây.

Nàng một bên cố nén lệ vào trong một bên mặt không đổi sắc đem 'tiểu cường' đáng thương vứt trên mặt đất, hung hăng dẫm nát.

Nếu có người nhìn thấy khẳng định sẽ cho Yêu Nhiêu cũng là đồ điên, tuy nhiên chỉ có nàng mới biết được những côn trùng nho nhỏ này đối với phụ thân điên có lực sát thương như thế nào.

Phụ thân này của nàng đại khái đã phải chịu tổn thương nặng nề gì đó từ Ma Vương Trùng hệ, cũng có khả năng là do ông mất trí nhớ. Cho nên tất cả các loại côn trùng đối với ông đều vô cùng khủng bố. Cho dù là một con bướm nhỏ vô hại yếu ớt cũng khiến cho ông gào khan nửa ngày, mà mấy tiểu linh thú Thanh đầu, Lục đầu bất đắc dĩ trở thành nô lệ, công việc thường lệ mỗi ngày chính là ngồi xổm trong bùn bắt nhện.

Mà loại gián giáp xác 'vĩ đại' này, đối với đồ điên mà nói tuyệt đối là kích thích trí mạng.

Hiển nhiên, nhìn thấy con vật 'vĩ đại' chưa đến một giây đã trở thành bùn nhão dưới chân Yêu Nhiêu, đồ điên cả người run rẩy từ không trung hạ xuống, quỳ một gối xuống trước mặt Yêu Nhiêu, trang nghiêm làm một đại lễ Kỵ Sĩ:

"Thần Vương điện hạ của ta, ta nguyện là nô bộc trung thành của ngài. Ngài một giây đồ sát Đại Ma Vương khiến ta vô cùng khâm phục. Mệnh lệnh của ngài chính là vinh quang cả đời của ta, cho dù hiện tại muốn ta hiến thân cũng tuyệt không hai lời!"

Nhìn hắn, Yêu Nhiêu vô cùng kích động mà nói:

"Hiến thân thì không cần, bởi vì bộ dạng ngươi rất xấu, Bổn Vương không muốn chịu thiệt. Ngươi chỉ cần đem khẩu quyết Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết tầng thứ tư đọc một lần cho Bổn Vương nghe xem."

"Dạ! Thần Vương điện hạ của ta"

Các vị bằng hữu, không lầm đâu. Thông qua vô số lần tự mình thí nghiệm, Yêu Nhiêu đã nắm giữ thuần thục loại thủ đoạn ti bỉ này, tận dụng thời điểm mất trí nhớ ngắn ngủi của phụ thân mà "bòn rút" võ kỹ tuyệt học.

Vô sỉ, vô sỉ cực độ! Ngay cả một người điên đáng thương cũng không buông tha! Từ góc độ trên mà nói, thực lực Yêu Nhiêu so với đồ điên còn cường đại hơn! Đánh cướp, dù cho có là kẻ một nghèo hai trắng chỉ còn một chút trí nhớ cũng sẽ phải chịu cảnh đánh cướp!

"Nữ thừa phụ nghiệp, thiên kinh địa nghĩa." Yêu Nhiêu luôn dùng cớ này an ủi bản thân.

Phải biết rằng phụ thân điên quả thực chính là một tòa bảo khố di động. Dưới tình huống nàng không rõ, võ kỹ cùng thuật pháp đều có thể hạ bút thành văn. Mười bốn năm qua không ngừng bị Yêu Nhiêu bức bách đọc ra các loại bí pháp, đặc biệt hiện tại nàng đang học trộm "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết".

Độ trân quý của kiếm quyết này không thua gì trấn quốc chi bảo của một quốc gia. Ở trước mặt nó, "Vũ đạo thần thánh" gì đó của Thần điện đều chỉ là rác!

"Con mạnh lên cũng là vì để có thể bảo hộ người nha." Yêu Nhiêu đối với đồ điên mặt không đổi sắc tim không đập mạnh: "Con gái người mặc dù có linh lực, nhưng không trải qua thông linh, không triệu hồi được chiến thú, chỉ có thể học chút võ kỹ phòng thân."

Mấy tiểu lang linh thú Thanh đầu, Lục đầu nghe nàng nói vậy xấu hổ đến mức cúi thấp đầu, trong lòng không ngừng mắng Yêu Nhiêu vô sỉ.

Tại mảnh đại lục này, một nhân loại thức tỉnh linh lực bắt buộc phải tham gia một nghi thức đặc thù để cùng thần hộ mệnh huyễn thú tiến hành thông linh, được thần hộ mệnh cường đại tán thành sau khế ước được huyễn thú có năng lực, từ đó mới có cơ hội trở thành triệu hồi sư.

Loại ma pháp trận tiến hành thông linh vĩ đại này chỉ có thế gia, môn phái, Thần điện thế lực khổng lồ, hoặc là học viện chuyên môn bồi dưỡng triệu hồi sư mới có. Không thông qua ma pháp trận tiến hành thông linh, cho dù thân mang linh lực vẫn sẽ chỉ là phàm nhân.

Ở trong rừng rậm sinh hoạt mười bốn năm Yêu Nhiêu đương nhiên không có cơ hội này. Nhưng quả thật là theo như lời Yêu Nhiêu nói, nếu không có chiến thú, thuật phòng thân tốt nhất chính là học tập võ kỹ. Chẳng qua không phải ai cũng có vận khí tốt như nàng. Ở trên người đồ điên học được một bộ võ kỹ cường đại hoàn chỉnh như vậy trên phiến đại lục này không tìm ra được vài người.

Thông qua học tập cùng phụ thân, trong mười bốn năm Yêu Nhiêu đã dần dần nắm giữ "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết" tầng thứ 3. Dù cho không có chiến thú phụ trợ hay năng lượng của Hắc châu thì một mình nàng đánh với triệu hồi sư cấp 2 cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Kiếp trước Yêu Nhiêu chưa bao giờ nghe nói qua về võ kỹ tinh diệu như "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết". Bởi vì cái gọi là võ kỹ chân truyền của các thế gia trên đại lục đều do những cao thủ tuyệt thế thời Thượng Cổ lưu lại, nhưng cũng đều là những tâm pháp đã bị tàn phá, chỉ còn một chiêu nửa thức, có những phần thậm chí còn ghi lại sai lầm khiến cho người tu luyện tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng dù cho là những võ kỹ rác rưởi như vậy cũng đã khiến vô số võ giả một lòng hướng đến, nếu để cho bọn họ biết được "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết" hoàn chỉnh cường đại như vậy, chỉ còn nước đâm đầu vào đậu phụ đi tìm chết.

Triệu hồi sư bình thường đều sẽ không học võ kỹ, dù sao cũng đã có chiến thú, làm gì còn ngốc tử nào muốn chịu khổ mà đi nghiên cứu võ đạo. Cho nên chiến thú kết hợp với võ kỹ, trong tương lai không xa sẽ là sát chiêu lớn nhất của Yêu Nhiêu.

Dưới sự "áp bức" không ngừng của Yêu Nhiêu, đêm dài rất nhanh đi qua. Ban ngày vừa đến, hai đồng tử của phụ thân điên quả nhiên co rụt lại, cái gì cũng không nói nữa.

"Ta nói này Yêu Yêu, không biết tại sao mà ta có cảm giác như đã một đêm không ngủ, nói mớ không ngừng ấy." Vẫn như khi nàng còn bé, chỉ qua một đêm là ông lại quên hết mọi việc, một tay ấn gương mặt Yêu Nhiêu vào lồng ngực rộng lớn nhưng đầy những mùi vị khó ngửi, đôi bàn tay lớn đem mái tóc óng ả của nàng xoa loạn.

Đây là thói quen rời giường được ông dưỡng thành nhiều năm, mặc cho Yêu Nhiêu phản kháng thế nào đều không thể lay động. May mắn là nàng đã sớm dạy ông tắm rửa mỗi ngày, nếu không sẽ bị hương vị khó ngửi kia hun chết.

"Phiền chết, đã hừng đông rồi, con còn muốn hỏi người thuật thức Thánh Quang hệ trừ ma đàn" Ma Diễm bạo "cần điều kiện gì để kích phát đây."

"Ma Diễm bạo là cái gì? Có thể ăn sao?" Nước miếng phụ thân điên rất nhanh đã chảy xuống ngực, một gương mặt đầy rết dữ tợn nháy mắt đã trở nên tức cười đáng yêu.

"Không thể ăn!" Yêu Nhiêu đánh một phát vào ngón tay ở trong miệng phụ thân điên: "Người đợi chút, để con đến sơn cốc Viên Phi tìm một chút Linh thảo, Chu quả cho người, ăn rất ngon."

"Sơn cốc Viên Phi? Nguy hiểm, ta mang con đi." Đồ điên gắt gao bắt lấy cánh tay Yêu Nhiêu. Nhắc tới ăn, ông không điên cũng không ngốc.

Trong lòng Yêu Nhiêu ấm áp, chỉ vào kim quang lóe sáng trên cánh tay trái của ông nói: "Người đem cho con mượn không phải là được rồi sao? Không tìm chút thuốc bổ trở về cho người ăn, người sẽ càng ngày càng ngốc."

Nàng đã sớm biết chiếc vòng trên tay phụ thân điên là bảo bối tốt. Mấy đồ án trên đó tuy đã không còn rõ hình dáng, chỉ có một con Phượng Hoàng nhỏ ở giữa là trông vô cùng sống động, đôi khi lại ánh lên một điểm màu đỏ nhạt sáng bóng. Nếu đem theo Ngự Thú hoàn này thì không cần cùng thần hộ mệnh huyễn thú thông linh, có thể trực tiếp dùng nó để khống chế huyễn thú trong thời gian ngắn!

Những năm này Yêu Nhiêu cũng phát hiện được đồ điên đến ẩn cư ở nhiều năm trong sơn cốc, còn vô cùng quen thuộc đối với các loại thảo dược, thường xuyên tìm Linh chi thảo cùng Chu quả để ăn. Có lẽ trong tiềm thức ông biết dược vật này có thể hỗ trợ bản thân khôi phục trí nhớ cho nên mới luôn luôn ẩn cư trong núi.

"Cho con, nhớ mang đồ ăn ngon trở về." Phụ thân điên thản nhiên đem Ngự Thú hoàn đặt trong lòng Yêu Nhiêu, trong ánh mắt sáng rực tràn đầy hình bóng chân gà.