Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 5: Lão tử chính là cường đạo



"Thanh đầu, ngươi trở về đi!"

Yêu Nhiêu cưỡi Linh thú cấp 4 tiểu Ma Lang tới cửa sơn cốc Viên Phi. Linh thú cấp 4 Ma Lang nếu muốn xử Yêu Nhiêu quả thực dễ như trở bàn tay. Bất quá do vòng tay của phụ thân điên cho nên Thanh đầu đối với tiểu tổ tông này chỉ dám chảy nước miếng chứ không dám thật sự phản kháng.

Đi đến lãnh địa của một linh thú vương giả khác, Thanh đầu tất nhiên không nên tiến vào, bằng không sẽ xảy ra tranh chấp giữa các thú vương với nhau. Đồ điên cùng Yêu Nhiêu hiện tại ở trên đỉnh núi vốn là lãnh địa của Thanh đầu và Lục đầu. Là một tiểu thú vương có lễ phép, có gia giáo, có tu dưỡng, Thanh đầu không thể cứ như vậy tiến vào đánh vỡ cuộc sống yên bình bên trong sơn cốc Viên Phi.

"Hai giờ sau ở chỗ này đón ta."

Yêu Nhiêu cũng không quản Thanh đầu chỉ nhận biết nắm tay ai to có thể hiểu tiếng người hay không, một người nghênh ngang bước vào khe cỏ rậm rạp.

"A! Quả Hỏa Long Nhãn này không tệ!"

Mười phút sau, Yêu Nhiêu đứng ở trên cành cây dùng tay áo xoa xoa thứ quả Hỏa thuộc tính đỏ như lửa, lớn như nắm tay trong tay, tiện tay quăng vào trong chiếc túi còn lớn hơn cả thân thể mình ở phía sau.

Yêu Nhiêu một bên sờ Tiểu Hỏa Xà, một bên dụ dỗ từng bước, bộ dáng ôn nhu kia thực làm cho người ta không nhận ra vừa rồi là ai đem Tiểu Hỏa Xà đánh cho máu mũi chảy ròng:

"Ngoan, lần sau đừng có phản kháng, tỷ tỷ sẽ lại đến tìm ngươi chơi. Một quả Hỏa Long nhãn quá ít, còn chưa đủ cho phụ thân điên nhà ta nhét kẽ răng. Ngươi chịu khó mỗi ngày tưới nhiều chút máu lên rễ cây, tranh thủ một tháng sau kết được hai quả Hỏa Long Nhãn."

Yêu Nhiêu xòe ra hai ngón tay, lắc lư không ngừng trước mắt Tiểu Hỏa Xà. Con rắn nhỏ nghe vậy thân thể không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa miệng liền sùi bọt mép.

"Hai quả! Có đem tất cả máu nó tưới lên cũng không đời nào nứt ra được hai quả Hỏa Long Nhãn, thứ phàm nhân ma quỷ này!" Chỉ tiếc con rắn nhỏ nói không ra lời, mắt nhỏ rơm rớm nước mắt.

Đúng vậy, đây là cảnh giới cao nhất của cướp bóc – đoạt không bằng dưỡng! Đối với thứ tốt có đam mê mãnh liệt, Yêu Nhiêu tự nhiên bày ra dáng vẻ cường đạo tâm đắc.

Nàng chẳng những muốn cướp Hỏa Long Nhãn, càng muốn cướp linh lực Hỏa Xà có thể tạo ra nhiều bảo vật, bảo vật a! Loại đồ vật như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt! Lại giống như Đường Tăng lải nhải liên miên trao đổi bí kíp "nuôi dưỡng trái cây" với tiểu Hỏa Xà thật lâu, Yêu Nhiêu mới cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.

Không đến một giờ, túi lớn phía sau Yêu Nhiêu cũng đã đầy một nửa, có chút nặng trĩu.

"Đáng tiếc Chu quả cùng Linh chi thảo lấy được đều chỉ là loại 3-4 năm, không khác gì với sản phẩm ở ngọn núi nhà mình. Mấy thứ này phỏng chừng không trợ giúp được gì nhiều cho phụ thân." Yêu Nhiêu lẩm bẩm lầu bầu.

Ngẩng đầu nhìn trung tâm sơn cốc Viên Phi thần bí, Yêu Nhiêu suy nghĩ có nên đi vào xem một chút không? Bản thân còn chưa từng đi vào xem qua lần nào, sơn cốc Viên Phi quanh năm thừa thãi lượng thuốc bổ lớn, như thế trong trung tâm sẽ có dạng bảo vật gì?

Dư quang chợt lóe, "Ồ, trong lùm cây này lại có một cây Thố Nhung thảo có thể cầm máu, vẫn là thu lại trước rồi nói!" Yêu Nhiêu xoay người, giống như chim én vươn tay về phía gốc thảo dược nho nhỏ có ba lá xanh biếc bên trái.

Đáng tiếc có người nhanh tay hơn nàng, đang lúc Yêu Nhiêu chạm vào Thố Nhung thảo lại bị một bóng dáng nhanh như gió giành trước một bước, chỉ để lại cho nàng một mảng bùn đất trụi lủi.

Chết tiệt, Yêu Nhiêu đứng lên, phẫn nộ rít gào!

Đó là thứ bổn cô nương coi trọng!

Ánh mắt Yêu Nhiêu phẫn nộ, chống lại một đôi mắt thú còn phẫn nộ hơn!

Chỉ thấy một con hắc mao lão Viên Hầu lớn gấp đôi Yêu Nhiêu đứng trước mặt nàng, một tay gắt gao nắm chặt Thố Nhung thảo nho nhỏ, một tay kia run rẩy thẳng tắp chỉ về phía cái túi lớn phía sau Yêu Nhiêu.

Nó mới là kẻ vô tội được không! Nó mới là đệ nhất cường đạo đi không thay tên ngồi không đổi họ trong sơn cốc Viên Phi có được không! Vì sao hiện tại khí trời tốt như vậy, mây trắng tựa như những đóa hoa Hải Đường mềm mại. Nó tâm tình khoan khoái xuất môn đi tìm đám tiểu đệ thu phí bảo kê, kết quả liền kinh ngạc phát hiện, Hỏa Long Nhãn ngọt ngào không còn, từng đóa lớn Phượng Tiên cầu tràn đầy mật thủy cũng không còn, kim giáp trùng* không còn, rễ Bích Thủy không còn.. Ngay cả mấy gốc Linh chi thảo nho nhỏ mà bình thường nó không thèm liếc mắt nhiều nay cũng biến mất.

*kim giáp trùng: Bọ cánh cứng vàng

Nó phẫn nộ rồi! Cường đạo lại bị đánh cướp, hơn nữa còn là do tiểu nha đầu nhân loại yết ớt!

Yêu Nhiêu tập trung nhìn vào, thì ra là một con Hắc Viên già cao lớn Linh thú cấp 4, trên trán là 4 viên hoàng tinh! Thú cấp bậcVương giả! Yêu Nhiêu nhất thời thu liễm lửa giận trên mặt, đổi thành một bộ dáng vô tội ngoan ngoãn.

Chút ánh mắt ấy nàng vẫn phải có, trừ 4 viên hoàng tinh trên trán, nó so với huyễn thú phổ thông cao lớn hơn nhiều, hơn nữa móng vuốt sau khi cường hóa có một màu vàng xanh, ngay cả da lông cũng được phủ một màu vàng đồng uy mãnh.

Linh thú làm sao có thể xuất hiện bên ngoài bên ngoài sơn cốc Viên Phi? Aii, nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể xem như gặp vận xui. Linh thú cấp 4 tương đương với thực lực huyễn thú phổ thông cấp 6, không phải là đối thủ mà hiện tại nàng có thể khiêu chiến.

Đánh không lại thì bỏ chạy, chạy không nổi thì sắc dụ. Tuân theo nguyên tắc này, Yêu Nhiêu ủy khuất trong lòng lấy ra một con kim giáp trùng nho nhỏ.

"Đại ca, con bọ này cho ngươi, Thố Nhung thảo ta cũng không cần, ngươi coi như không gặp phải ta, có được không?" Yêu Nhiêu ném mị nhãn đi, không biết có hữu hiệu với huyễn thú hay không.

"Gàoo!" Lão Hắc Viên đấm ngực, tỏ vẻ đàm phán thất bại.

Nhìn lão Hắc Viên kia dầu muối không ăn, Yêu Nhiêu cẩn thận mà đem kim giáp trùng thu hồi về, vô cùng nhiệt tình ngẩng đầu nói:

"Đại ca ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, ngươi thừa biết ta không thường tới nơi này quét dọn, ta đi rồi về sau đây vẫn là địa bàn của ngươi. Mọi người đều là hàng xóm với nhau, theo lý vẫn nên đi lại nhiều hơn."

Lão Hắc Viên mặt mày xanh mét, biểu cảm càng thêm phẫn nộ.

Yêu Nhiêu mười bốn tuổi đã sớm có được vẻ đẹp tương tự kiếp trước, chỉ tiếc mỹ ngọc giấu thâm sơn, không có người thưởng thức. Thấy sắc dụ không có hiệu quả, Yêu Nhiêu đành phải đưa ngón tay đặt vào chiếc vòng trên tay trái.

Ở hang ổ của nàng, trừ mấy đầu tiểu lang bị phụ thân điên đánh cho không còn tí tình tình gì thì đôi khi cũng sẽ có một ít huyễn thú cao cấp không có mắt xâm nhập. Đồ điên lười đánh nhau, liền trực tiếp dùng Ngự Thú hoàn khống chế, sau đó quăng đến Tuyết Sơn Thượng lạnh chết người bên ngoài lãnh địa.

Có Ngự Thú hoàn không chịu pháp tắc ước thúc này, "Đại mặt thẹo Ác Ma nhân" cùng "Tiểu Yêu Nhiêu Ác Ma nhân" mỹ danh sớm đã tiếng xấu lan xa, không chỉ có huyễn thú tại lãnh địa hai người chiếm cứ mà ngay cả mấy khe lân cận xung quanh cũng đều hận bọn họ thấu xương, tránh như ôn thần.

"Tuyết Sơn Thượng rất lạnh, thay ta thăm hỏi một nhà Thái Dương Hùng mới tổ chức thành đoàn thể đến đó ngắm cảnh tháng trước nha." Yêu Nhiêu thành khẩn nói.

Ngự Thú hoàn vừa ra, chỉ cần linh lực đủ dư thừa thì ngay cả huyễn thú cấp bậc Linh thú cũng không cách nào phản kháng.

Một đạo hồng quang bắn nhanh đến mi tâm lão Hắc Viên, linh lực trong cơ thể Yêu Nhiêu điên cuồng mà chuyển hóa thành ánh sáng khống chế thú kỳ lạ, đem lão Hắc Viên mạnh mẽ cố định tại chỗ, tiến hành nô dịch tinh thần.

Lão Hắc Viên vốn đang giận không thể át đại khái cũng nhận ra nguy cơ, vừa định lui ra phía sau lại bị một đạo hồng quang quỷ dị cố định thân thể. Mí mắt nó không khỏi nặng trịch, gà gật muốn ngủ, thậm chí có một loại xúc động muốn thần phục dưới chân nhân loại trước mắt.

Thần phục? Không! Thân thể lão Hắc Viên nhất thời run lên! Muốn đánh cướp đệ nhất cường đạo là nó, tuyệt đối không thể tha thứ!

Linh thú nguyên bản đã trở nên dịu ngoan đột nhiên trong mắt hung quang đại chấn! Ngự Thú hoàn đang phát ra hồng quang tinh thần bị đánh gãy giữa chừng, linh khí hỗn loạn phản phệ lại đem thân thể Yêu Nhiêu nho nhỏ văng mạnh về phía sau.

Bách Linh Ngự Thú hoàn được phụ thân điên sử dụng trăm lần đắc thủ, cư nhiên mất đi hiệu lực!