Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 8: Đôi cha con nghèo túng



Sau khi cáo biệt với đám dã thú, hai người rốt cuộc rời đi sau mười bốn năm sống trong rừng rậm.

Trở về xã hội loài người, tiểu y bằng da thú lộ mông gợi cảm đương nhiên là không thể mặc tiếp được nữa!

Đồ điên trừ một chiếc áo choàng lớn màu đen đã mặc nhiều năm sống chết không chịu cởi ra, bên trong còn mặc một bộ đồ võ sĩ sạch sẽ, đầu tóc rối bời cũng được gội sạch lộ ra màu hoàng kim sáng lạn, nếu không nhìn vào gương mặt con rết kia thì cũng ra khuôn ra dạng.

Sau khi nghe được người qua đường nói chuyện, Yêu Nhiêu đã biết thế giới này không phải là Bạch Hổ đại lục đời trước mà tên là Chu Tước đại lục, khắp nơi bị bao quanh bởi Ma Hải. Tuy nhiên những điều này cũng không khiến Yêu Nhiêu đặt trong lòng, điều nàng quan tâm là làm thế nào để sớm ngày trở thành một triệu hồi sư cường đại!

Phỏng chừng "mẫu thân" mà đồ điên giới thiệu nhất định cũng có sức chiến đấu không thua kém ông, tuyệt đối sẽ là một vị sư phụ tốt.

Lại qua mười ngày, đi qua vô số trấn nhỏ, phụ thân điên và Yêu Nhiêu rốt cuộc đi tới một thành trấn vô cùng lớn tên Bạch Vân thành. Chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên cửa thành cao ngất kia cũng có thể khiến cho mũ trên đỉnh đầu người ta rơi xuống. Chỉ có điều đồ điên căn bản không vào bằng đường chính mà tìm một nơi không người, trực tiếp mở Hỏa Dực bay vào thành.

*cho ai không nhớ thì Hỏa Dực là đôi cánh ma pháp của phụ thân điên YN

"Phụ thân, mẫu thân ở trong này sao?" Nhìn dáng vẻ phụ thân điên đi phía trước, Yêu Nhiêu tò mò hỏi.

"Không nhớ rõ, ta là theo mùi hương đi tìm!"

Ông lắc lắc đầu, xem ra còn chưa khôi phục được toàn bộ trí nhớ, bất quá ít nhất sẽ không bao giờ nữa khóc nháo nữa, cũng sẽ không thể tùy ý thi triển "Tiểu Hỏa" diệt ma nữa.

Thì ra là dựa vào mùi hương? Yêu Nhiêu đầu đầy hắc tuyến. Trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh của một cao nhân lánh đời vô cùng cường đại nhưng cũng không kém phần hôi thối! Nữ nhân mà đồ điên nhận thức, nhất định là vô cùng đẹp, vô cùng mạnh, nói không chừng còn có thân phận tôn quý làm người ta kinh ngạc. Nhiều năm qua luôn ẩn cư trong Bạch Vân Thành này! Tuyệt đối vô cùng trâu! Còn rất thối!

"Đợi ta nghĩ chút.."

Trí nhớ phụ thân lại có chút hỗn loạn, nắm tay không nhịn được mà đấm vào đầu đầu. "Ta nhớ.. ngay gần đây, ở chỗ nàng có hơi thở tương tự so với hạt châu trên người con, con nhất định phải lấy được tới tay. Nó giống với Hắc châu, đều vô cùng cường đại." Đồ điên nâng tay, chỉ vào Hắc châu trên cổ Yêu Nhiêu.

Thì ra là dựa vào mùi bảo vật! Cừ thật, còn chưa có tìm được mẫu thân mới, đồ điên đã bắt đầu dạy nàng nhớ thương bảo vật của người ta.

Còn có hạt châu! Yêu Nhiêu mừng thầm một trận, nàng sớm đã không phải Thánh nữ kiêng kị đối với những vật phẩm Hắc Ám.

"Phá Thiên chỉ" mượn lực lượng của Hắc châu, một ngày có thể phát ra hai đạo kiếm khí phòng thân. Nếu như ở chỗ 'mẫu thân' lấy được viên thứ hai, vậy chẳng phải một ngày nàng có đến bốn đạo kiếm khí để dùng sao!

Nghe xong, Yêu Nhiêu lập tức hạ quyết tâm giả dạng thành một cục cưng ngoan ngoãn bên người 'mẫu thân', giành được niềm vui của nàng, chiếm được bảo vật của nàng. Đối với các loại bảo vật, Yêu Nhiêu ai tới cũng không cự tuyệt.

Cha và con gái một người nhớ lại đường đi, một kẻ ảo tưởng về bảo vật chưa đến tay, ai cũng không chú ý tới đằng trước có một kẻ ăn mặc phú quý, mập mạp tục tằng đang đi tới.

Nhắc tới tên mập này, ở Bạch Vân Thành cũng coi như có chút danh tiếng. Hắn tên là Kim Đại Phú, ước chừng 15, 16 tuổi. Trong nhà tuy không phải là hoàng thân quốc thích nhưng cha hắn cũng là thương nhân dược liệu lớn nhất Bạch Vân thành này, phú giáp một phương, là quý tộc bậc hai.

Nhờ vào gia thế lớn cho nên sở thích mỗi ngày của hắn chính là làm chuyện xấu. Khi nam bá nữ, lăng nhục kẻ yếu, không có chuyện gì là không có mặt hắn. Không còn cách nào, những chuyện ti tiện, tất nhiên chỉ có chỉ số thông minh của cặn bã mới có thể lý giải.

"Này! Tên ăn mày kia! Đụng vào bổn công tử rồi đó biết không!"

Kim Đại phú phe phẩy một cây quạt kim quang lấp lánh, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm đồ điên.

"Mặt mày ngươi đúng là ghê tởm, không có việc gì lại mang một đầu tóc vàng đi rêu rao, thật đúng là phong cách! Vừa nhìn liền khó chịu! Còn có tiểu khất cái này, tuy lớn lên xinh đẹp một chút thế nhưng cái đầu ổ gà cùng gương mặt đầy mụn nước của ngươi khiến lão tử đau mắt! Điểm tâm sáng mới ăn chưa được bao lâu đã muốn nôn! Hai kẻ cực phẩm các ngươi vậy mà cũng dám xuất môn làm ô nhiễm không khí! Hôm nay gặp phải bổn công tử, xem như các ngươi xui xẻo!"

Kim Đại Phú bịt mũi như sợ mình ngửi phải mùi gì đó ghê tởm, ngay cả giọng nói cũng trở nên bén nhọn chói tai.

Tóc và bọng nước trên mặt Yêu Nhiêu là tại thời điểm nàng cùng lão Hắc Viên cướp Chu Quả bị linh hỏa của con Ưng kia thiêu, đồ điên thấy cơ thể nàng tiếp nhận được thú hỏa thuần khiết như vậy liền cho nàng ăn một loại thuốc nước tự chế tên là "Sinh Cơ hoàn", có thể mượn loại hỏa lực này đem thai độc trong cơ thể bức hết ra ngoài, cường hóa xương cốt. Bất tiện là sẽ bị hủy dung trong mấy tháng. Tuy nhiên thì dù sao đồ điên cũng không thích Yêu Nhiêu rêu rao sự xinh đẹp ra ngoài.

"Để bổn công tử dạy cho các ngươi biết quy củ của Bạch Vân thành này. Thứ nhất, thấy bổn công tử thì phải dập đầu! Thứ hai, ăn mặc kém như vậy thì không được đi xin cơm! Thứ ba, phá hư quy củ thì phải chịu hình phạt!"

Kim Đại Phú vẫy tay một cái, nhóm chó săn của hắn liền hiểu ý, ngay lập tức vây Yêu Nhiêu và đồ điên lại. Ác bá, chính là thích xem biểu cảm của kẻ yếu ở dưới chân mình gào khóc xin tha.

"Yêu Yêu, bọn họ tại sao lại vây quanh ta? Đừng có động tay động chân, vì sao lại đánh ta?"

Đồ điên lấy tốc độ không giống người thường bay nhanh tránh thoát mấy quyền, trong lòng vô cùng ủy khuất. Vừa rồi rõ ràng không có đụng vào tiểu tử béo trước mắt, vì sao không nói chuyện cho rõ ràng mà lại sai người động tay động chân.

Đồ điên thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa liền phát động tiểu Hỏa hoa.

Ánh mắt Yêu Nhiêu lập tức trở nên u ám. Những người này làm sao lại không nói đạo lý như vậy? Nàng cùng đồ điên vốn đã điệu thấp đi vào thành, cố tình tìm một nơi vắng vẻ bay vào lại không nghĩ bộ dạng nghèo túng này vẫn đem lại phiền toái.

"Không tại sao cả, là do bọn họ ngứa da!"

Dám giơ nắm tay về phía nàng cùng phụ thân, mặc kệ đối phương là ai thì đều sẽ chỉ có một hậu quả - chết!

Tốc độ của nàng so với đám chó săn của Kim Đại Phú còn nhanh hơn nhiều, giơ tay đấm một quyền về phía bản mặt béo kia của hắn!

Vốn cho rằng gặp được dê béo, kết quả lại đụng phải hai con sói đội lốt cừu! Còn chưa kịp phản ứng, trước mặt Kim Đại Phú đã xuất hiện một nắm tay được phóng đại đáp xuống ngay đầu mũi, thân thể hoa lệ cồng kềnh lập tức văng ra xa!

"Phụ thân, đi thôi, đám ruồi bọ đáng ghét bay đi rồi!" Yêu Nhiêu vỗ vỗ bụi đất trên vạt áo, từ lúc ra tay đến kết thúc bất quá chỉ tốn vài giây mà thôi. Loại phế vật này, nếu không phải tự nhiên đến khi dễ đồ điên thì nàng căn bản khinh thường ra tay.

"Ừ, ruồi bọ thật đáng sợ!" Đồ điên nắm bàn tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu, trực tiếp bước qua thân thể Kim Đại Phú ngã trên mặt đất, nghênh ngang rời đi.

"Mọi người mau nhìn! Một tiểu khất cái lại có thể một tay đánh bay Kim đại thiếu gia!" Người qua đường thấy cảnh tượng vừa rồi liền kinh ngạc hô lên.

"Thật không ngờ a! Địa đầu xà kia cũng có ngày ăn đánh!"

"Đừng nói nữa! Các ngươi không định ở Bạch Vân Thành tiếp tục sinh sống sao? Tiểu khất cái kia nhất định sống không qua tháng này." Không biết người nào tốt bụng nhắc nhở những người đi đường không biết lựa lời mà nói này.