Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 2: Thăng cấp. Lửa giận của Quanh Minh thành chủ



Yêu Nhiêu tùy tiện tìm lý do đuổi hết người hầu hạ bên cạnh đi, ngồi ở trên giường bắt đầu nghiêm túc suy xét tình cảnh hiện tại.

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Nhiêu cũng không cho rằng đường đường một thế gia lớn của Đại Hồng quốc · Tuyết gia lại có người coi trọng hơi thở của Thủy Linh châu phóng xuất ra, sau đó chọn cách làm tương tự như Ma Vân tông là 'cắn nuốt' nàng. Nhưng trong đám người bọn họ nhất định là có người nào đó đánh chủ ý lên nàng!

Nàng không dám tùy tiện thả Nạp Đa Đa ra, tên kia không những có một thân ma khí chọc phiền toái mà còn sẵn sàng tùy thời phản bội, tốt nhất nên để nó ngủ càng lâu càng tốt.

Mà quả trứng màu đỏ Nạp Đa Đa đưa cho nàng.. Chậc, cứng rắn như đá, thật không biết trừ việc dùng làm đá ném thì còn tác dụng gì nữa hay không.

"Ngươi nói xem, Thành chủ Quang Minh thành liệu có phát tiết lửa giận lên người ta hay không? Đến lúc đó ta có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ mình đây?" Yêu Nhiêu nâng cằm, vô cùng buồn bực nhìn đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn trước mặt.

Những cánh hoa hồng phấn bỗng nhiên nổ tung đầy trời, tạo thành một cơn mưa hoa, sau khi tàn hoa rơi hết xuất hiện là một đóa mẫu đơn vàng xanh..

Tiếp đó là một bông mẫu đơn trắng thuần, rồi chuyển thành hồng đào, tím lưu ly..

Yêu Nhiêu nhìn Sửu Sửu như đang làm ảo thuật, vô cùng hào hứng vui vẻ thì trong lòng lại sôi máu: Đồ đầu gỗ suy dinh dưỡng vô lương tâm nhà ngươi, không nhìn xem chủ nhân ngươi sau thông linh tiến giai lên hẳn triệu hồi sư cấp 2, cường hãn mạnh mẽ, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi.. sau khi tiến giai chiến thú cấp 3 lại chỉ lĩnh ngộ cái kỹ năng rác rưởi hạng nhất · nở hoa!

Vốn tưởng rằng Sửu Sửu ít nhất có thể có được một chiến kỹ phụ trợ nào đó có tác dụng ví như "Võng trói buộc", "Mộc thuẫn" linh tinh, thật không ngờ thăng tận hai cấp nhưng cái nó học được chỉ có 'nở hoa'!

Này, đã là thực vật thì thứ nào chẳng nở được hoa?

Cảm giác được sát khí trên người chủ nhân, Sửu Sửu đầu gỗ dè dặt nở ra một đóa mẫu đơn đỏ thẫm siêu lớn đặt dưới chân nàng, đúng, chính là màu đỏ, chắc là màu chủ nhân thích nhất. Chủ nhân đừng tức giận mà, đừng bỏ Sửu Sửu, Sửu Sửu rất xấu, ngoài chủ nhân thì không có ai cần..

Nhánh cây nhẹ nhàng quấn quít lấy đầu ngón tay Yêu Nhiêu, như có như không uốn lượn về phía trước, toàn bộ thân thể đều dán tới.

Nhìn tiểu gia hỏa đang nịnh nọt, trong lòng Yêu Nhiêu vừa ấm áp lại vừa buồn cười. Bỏ đi, vốn không thể trách được nó, ai bảo nó là Thực hệ yếu ớt nhất chứ. Nàng cũng đang quá gấp gáp, gần có Tuyết gia tính kế, xa có lửa giận của Quang Minh thành chủ, hai nguy cơ đặt cạnh nhau không thể không khiến nàng mau chóng muốn tăng thực lực.

"Nhanh lên, ăn nó đi!" Yêu Nhiêu chỉ vào vật trước mặt, ra lệnh với Sửu Sửu.

Thứ này có thể ăn sao? Sửu Sửu nghi hoặc dùng rễ cây sờ sờ, đó là một cái dây thừng. Đúng vậy, là khóa Khốn Long mà Yêu Nhiêu tháo trên người Long Giác xuống.

Nếu Sửu Sửu đã có thể nhờ ăn Thánh Vực Tuyết Liên mà cành lá tươi tốt thì tại sao không thể ăn khóa Khốn Long để cho thân thể cường tráng hơn? Yêu Nhiêu đúng là đang suy nghĩ như vậy.

Nếu có người nhìn thấy Yêu Nhiêu cho một Thực hệ huyễn thú mà tùy tiện có thể nhặt khắp núi ăn huyễn khí Huyền giai chắc chắn sẽ vì tiếc của mà đấm ngực dậm chân mất! Khóa Khốn Long có thể có thể chế trụ triệu hồi sư cấp 6, thậm chí ngay cả Tuyết Lãnh Ngôn cũng có thể chịu thiệt nếu bị nó đánh lén, Yêu Nhiêu lại cứ như vậy nhường cho một gốc Thực hệ rác rưởi, nhẹ nhàng bâng quơ nói – ăn!

Chủ nhân nói ăn thì ăn! Đúng! Sửu Sửu cố gắng quấn bộ rễ xung quanh khóa Khốn Long, loại huyễn khí Huyền giai này đương nhiên sẽ không để cho một Thực hệ nho nhỏ hấp thụ, nhưng ngặt một nỗi là khi còn ở Ma Vân tông Hoàng Tam Trụ vì muốn lấy lòng tiểu sư thúc là nàng nên ngay cả khóa mạch cũng giao cho Yêu Nhiêu, nàng hiện tại là chủ nhân của khóa Khốn Long, lệnh cho nó để Sửu Sửu hấp thụ, nó sẽ không thể không theo.

Yêu Nhiêu cũng không phải là người keo kiệt, tuy rằng yêu tài như mạng nhưng giữ bảo vật không có chỗ dùng thì có tác dụng gì? Chẳng bằng lấy ra chia sẽ cùng đồng bọn, nếu nó giúp Sửu Sửu có được kỹ năng trói buộc, như vậy mới là lợi ích lớn nhất!

Chỉ thấy một quầng sáng chói mắt ánh lên, sau khi tắt chỉ còn lại Sửu Sửu đã thành công dung hợp cùng với khóa Khốn Long, ba bạch tinh trên đầu đã biến thành bốn, thật sự thăng cấp!

Yêu Nhiêu nhẹ nhàng chuyển nó vào trong Ngự Thú hoàn, xem ra tiểu gia hỏa này sẽ phải ngủ say mất một thời gian.

·

Yêu Nhiêu đoán không sai, người Tuyết gia đúng là đánh chủ ý lên ngươi nàng. Nhưng điều khiến nàng không ngờ đến là lửa giận của Quang Minh Thành chủ đã điên cuồng bốc cháy như ngọn lửa lan trên đồng cỏ lớn trước đó một ngày.

"Ngươi nói gì?"

Âm thanh vỡ vụn của chén trà rơi trên mặt đất đột ngột vang lên. Quang Minh Thành chủ Kha Nhĩ Tát* đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, thân mình lung lay, phun ra một ngụm máu!

*Corsa

"Ngươi nói Kha Đa của ta bị Ma tộc giết chết?"

Qua một lúc lâu đáy mắt Kha Nhĩ Tát mới hồi thần lại, túm cổ áo kẻ đến đưa tin, đường đường một nam nhi thân cao bảy thước dễ dàng bị ông ta xách lên như xách gà.

"Thành.. Thành chủ! Đặc sứ Bạch Dạ Nhất nói đó là trách nhiệm của hắn, hắn nguyện chịu toàn bộ trách nghiệm.."

"Khốn khiếp! Hắn đến nơi đó làm đặc sứ, làm sao có thể làm hại con ta? Tất cả là do Ma tộc. Ta muốn khiến cho Bạch Vân thành cùng tất cả những kẻ liên quan đến Ma tộc đều phải chết! A a a!"

Kha Nhĩ Tát dùng lực, người trong tay thống khổ thét lên, trong nháy mắt không còn sinh cơ, huyết nhục nổ tung trên không trung!

Còn cả những kẻ nói xấu con ta cũng đều phải chết!

"Kha Phi! Đệ đệ con đến học viện Xuất Vân bị kẻ xấu giết hại, mau đi điều tra kẻ đó cùng tất cả những kẻ đồng lõa cho ta!" Kha Nhĩ Tát lắc lắc bàn tay dính máu tươi, nện mạnh một quyền trên tường!

Liệt hỏa lập tức đem toàn bộ phòng trà đốt thành tro! Lĩnh Chủ Hỏa hệ! Sau lưng Kha Nhĩ Tát hiện lên một đầu sói cực lớn, trên không trung Quang Minh thành rồi đột nhiên vang một tiếng tiếng sói tru vô cùng khủng bố, làm bị thương lục phủ ngũ tạng tất cả những người nghe được.

"Ngaoo!" Đó là huyết thệ thương lang, rút gân xẻo cốt nguyền rủa kẻ thù! Ánh lửa chiếu rọi trong vòng trăm dặm đều có thể nhìn thấy, kéo dài không tắt, tựa như cánh cửa Địa Ngục được mở ra!