Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 8: Dâng hương



Ánh mặt trời vừa mới ló dạng khỏi đường chân trời, bên trong Tuyết gia, những nhân vật tối cao cùng với nhóm thiếu niên triển vọng đã lần lượt tập trung đến khu vực trung tâm của Tuyết Lĩnh sơn mạch.

"Lãnh Ngôn, ngươi thật sự cho phép nha đầu kia đến tham gia triều bái Thần thú ư? Nàng ta đã lấy từ tay chúng ta không ít vàng." Nhị trưởng lão nhỏ giọng hỏi bên tai Tuyết Lãnh Ngôn.

Đã nhiều ngày nay Yêu Nhiêu ngoan ngoãn ở yên trong Tuyết gia sắm vai "Tuyết Vũ tiểu thư" của mình, không hề gây ra phiền toái nào. Mà thú con do thú thủ hộ Thủy Kỳ Lân của Tuyết gia sinh ra cuối cùng cũng đã có thể gặp được người. Đây vốn là quy củ tồn tại trăm năm nay trong gia tộc họ, nếu Thần Thú sinh con non thì con cháu trẻ tuổi đều có tư cách đến triều bái, nếu như may mắn trở thành người hữu duyên với thú non thì sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Mà những người hữu duyên đó không có ai là ngoại lệ, sau này đều trở thành nhân vật cấp gia chủ!

"Đừng lo, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn thay thế Ly nhi đi tham gia thí luyện, ta có thể cho phép nàng ta tham dự buổi triều bái này, cũng nhân tiện xóa tan đi lời đồn nàng ta là huyết mạch không chính thống của Tuyết gia ta. Thần thú đã bảo vệ Tuyết gia ta hơn trăm năm, làm sao có thể coi trọng nàng ta được, có thể đặt một bước chân vào ba tầng Thủy Vực đã là không tồi rồi!" Tuyết Lãnh Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng.

"Mở Sơn Môn!"

Một tiếng quát lớn kinh thiên động địa vang lên cách đó không xa đánh gãy cuộc trò chuyện của Tuyết Lãnh Ngôn và Nhị trưởng lão Tuyết gia.

Tuyết gia Đại trưởng lão thân là Thủy hệ Lĩnh Chủ, linh lực từ trong lòng bàn tay ông ta hội tụ thành một đoàn ánh sáng, nháy mắt phóng to lên thành một cột sáng cao vài trăm thước, thoạt nhìn giống như là Vô Biên thần chưởng của Đức Phật Như Lai! Rất nhiều đệ tử Tuyết thị lần đầu được chiêm ngưỡng thực lực chân chính của Đại trưởng lão, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, liên tục lui về phía sau.

Khủng bố khiến lòng người hoang mang, đây chính là thực lực của cường giả Lĩnh Chủ! Không cần dựa vào chiến thú đã có thể phát ra năng lượng thuộc tính! Giờ phút này mọi người chỉ cảm thấy Thủy nguyên tố tràn ngập mênh mông trong không khí đều nhanh chóng lao tới thân hình khô quắt của lão đầu kia!

"Ầm!"

Chỉ thấy cự chưởng thủy hoa lưu chuyển của Đại trưởng lão từ trên trời giáng xuống, một phát đã xé rách được kết giới các tiền bối Tuyết gia dựng lên trăm năm nay!

"Grrừ!"

Không còn gì che chắn, tiếng thú gầm rú như thủy triều đánh ụp vào nơi mọi người đang đứng, so với âm thanh lúc trước Yêu Nhiêu nghe được bên trong Tuyết gia còn bén nhọn hơn mấy trăm lần.

Hóa ra Thánh địa Tuyết gia được phong ấn tại lãnh địa gia tộc, nằm ngay chính giữa một tòa núi nhỏ. Nếu không phải Đại trưởng lão dùng lực lượng kinh thiên xé mở kết giới, căn bản sẽ không có người nào nhận ra được tiếng thú rống phá trời làm người ta hộc máu ngày đó xuất phát từ nơi này.

"Phốc! Phốc! Phốc!" Theo sau tiếng thú rống là âm thanh đệ tử Tuyết gia hộc máu ngã xuống, Tuyết Lãnh Ngôn cau mày nhìn về phía kẻ vô dụng đó, vô tình nói:

"Kẻ bị hộc máu này không cần đi theo lên núi nữa, đi lên cũng chỉ chịu chết thôi."

Ông ta còn thoáng kinh ngạc nhìn qua Yêu Nhiêu đang đứng ở một góc trong đội ngũ đệ tử, thoạt nhìn dường như không có việc gì, thầm nghĩ: Xú nha đầu kia lại có thể chịu được cơn chấn động này ư?

"Thật không ngờ! Đúng là một kẻ ngu ngốc!"

Yêu Nhiêu đầu đầy hắc tuyến nhìn thiếu niên gần mười tuổi vì hộc máu mà sõng soài trên mặt đất. Thân là đệ tử Tuyết gia, có ai không biết "Kỳ Lân rống" là huyễn kỹ cường đại trời sinh của Thủy Kỳ Lân. Chẳng lẽ không biết sáng dạ hơn, dùng bông bịt lỗ tai của mình lại hay sao?

Yêu Nhiêu lòng đắc ý sờ vào nhúm bông đã nhét vào tai từ trước, trên mặt lại giả bộ thống khổ khó chịu.

Ừ, làm người nhất định phải khiêm tốn!

Phải biết rằng, trong cuộc đời dài đằng đẵng được một lần lắng nghe tiếng thần thú rít gào là giấc mộng theo đuổi của tất cả mọi người trong Tuyết gia, còn kẻ gan lớn vô sỉ như Yêu Nhiêu trăm năm cũng không xuất hiện được mấy người.

Hai người Tuyết Ly và Tuyết Ngữ Phi đứng đầu đội ngũ, mạnh mẽ kìm nén lại cỗ nhiệt huyết đang chảy xuôi trong cơ thể.

Một hơi thở cổ xưa lạnh như băng đập vào mặt mọi người. Hóa ra kết giới được Đại trưởng lão mở ra chẳng qua chỉ là một cửa "Giới môn". Giống như khi Yêu Nhiêu ở tham gia thi tuyển vào học viện Xuất Vân, Hoang Sơn đạo sư đã bóp nát "chìa khóa không gian", phía sau kết giới tất nhiên vẫn còn cất giấu một tiểu thế giới khác!

Tuyết trạch phía sau mọi người nhanh chóng trở thành một chấm đen, hiện lên trước mắt mọi người lúc này là tòa núi tuyết nguy nga hùng vĩ chọc trời, một tòa cung điện phiêu miểu phảng phất như gần như xa khó có thể chạm đến. Yêu Nhiêu biết, nàng hiện tại đã đứng ở một khoảng không gian khác.

Các đệ tử hôm nay đủ tư cách tiến vào thánh địa thực ra cũng chính là hơn mười thiếu niên bấy lâu nay được tự do xuất nhập chính phòng Tuyết gia, gần như Yêu Nhiêu đều biết mặt. Không nói đến việc bản thân mỗi người vốn đã có ưu việt trời sinh, chỉ riêng là những bậc trưởng bối trong nhà vì bọn họ cung cấp đủ các loại linh đan diệu dược cũng đã giúp chúng có được một cường độ thân thể cao đến mức bất khả tư nghị*.

*không thể tin được

Gia quy từ trước đến nay của Tuyết gia chỉ cho phép thế hệ đệ tử trẻ tuổi được lập khế ước với ấu thú Kỳ Lân, bởi vì chỉ có triệu hồi sư và chiến thú cùng trưởng thành mới có thể đưa thực lực song phương tăng lên tới cảnh giới tối cao. Còn những cao thủ thế hệ trước, mặc dù giai đoạn đầu có thể nhờ vào thần thú mà phát huy được chiến lực mạnh mẽ, nhưng lại bởi vì dương thọ hữu hạn mà gần như không có cách nào giúp thần thú đồng thời đạt được cảnh giới tối cao. Trừ phi tấn giai Đại Quân cấp 8, dương thọ được kéo dài thêm hai trăm năm nữa.

"Các ngươi đi đi, người có năng lực vượt qua được tầng ba của Thủy Vực thì mới có cơ hội chiêm ngưỡng gương mặt của Vô Thượng Thần Thú. Nếu các ngươi là người hữu duyên thì sẽ đạt được may mắn rất lớn, nếu thực lực không tốt, chớ cố chấp tiến vào, tránh cho vô cớ mà chết!"

Tuyết Lãnh Ngôn phất tay, cung điện mờ ảo trước mắt mọi người nhất thời rõ ràng hẳn lên, trong nội điện là tiếng thú gầm đầy sức mạnh, khiến cho người nghe run như cầy sấy đồng thời cũng hưng phấn không thôi.

Ánh mắt khẩn thiết của Tuyết Lãnh Ngôn đặt trên người đứa con trai Tuyết Ly của mình. Nhất mạch của bọn họ vì sao lại là chi chính của Tuyết gia? Chính là bởi vì sinh ra được một vị tổ tiên tài giỏi, trở thành khế ước giả của Thủy Kỳ Lân. Nhưng vị kia vào tám mươi năm trước đã vì xâm nhập Ma Hải mà không còn tin tức. Nhất mạch bọn họ là cường giả trời sinh, đệ đệ ông ta Tuyết Lãnh Mặc nếu như không ngã xuống quá sớm thì hiện giờ cũng đã là nhân vật tài tình tuyệt diễm nổi danh, cho nên Ly nhi nhất định cũng có thể một lần dạng danh! Nhất định có thể!

·

Hóa ra đây chính là ba tầng Thuỷ Vực trong truyền thuyết, khó trách cho dù Tuyết gia thánh địa có bị người ngoài phát hiện cũng không cần sợ ai đến chiếm đoạt Kỳ Lân Thần thú. Chỉ mới đứng ở bên ngoài cung điện Yêu Nhiêu cũng đã cảm giác được một cỗ Thủy nguyên tố nồng đậm chứa đựng áp lực như cự thạch ngàn cân ép vào lồng ngực, khiến người ta hít thở không thông. Nếu có tên triệu hồi sư nào dám ở nơi này mà thuấn phát ra huyễn chiêu Hỏa hệ thì không chỉ có uy lực đại giảm, không cẩn thận còn có thể bị hơi nước nhập thể, ăn mòn thuộc tính vốn có.

Yêu Nhiêu nhanh chóng đè ép Hỏa thuộc tính đang che giấu trong cơ thể, nhấc chân đi về phía trước.

Mười mấy tên thiếu niên ưu tú nhất Tuyết gia nhìn lẫn nhau một chút, cũng nhanh chóng nhảy vào tầng đầu của Thuỷ Vực. Thể chất của bọn họ vốn là Thủy hệ, không sợ hơi nước ăn mòn, hiện tại cái để so chính là sự chịu đựng cùng thể lực. Cho dù là thiên chi kiêu tử Tuyết Ngữ Phi hay chi chính Tuyết Ly thì lúc này cũng đều đứng chung một vạch xuất phát với mọi người, chưa thể nói trước được điều gì!