Triêu Lộ Sanh Ca

Chương 4



Warning: Có H+

Gan Cố Văn Sanh to như vậy, một mặt là do cậu cảm thấy Lưu Triêu đã say quá rồi, mặt khác là… trong mơ cậu đã nói như vậy mà, có gì không đúng sao?

Từ đây có thể nói, trong lúc rảnh rỗi tiểu thiếu gia hay xem gì cũng không khó tưởng tượng ra lắm, dù là trong mơ cũng đã mặc định mình là bên bị đâm, quả thực là không chút lý tưởng khát khao gì cả.

“Ưm!… to… quá a a!”

Cố Văn Sanh vừa dứt lời, Lưu Triêu lập tức mạnh mẽ tiến tới, đâm mạnh đến nỗi Cố Văn Sanh không giữ được mà thả ra tiếng rên rỉ.

“Nhanh, nhanh quá… A, chậm một chút…” Cố Văn Sanh bị Lưu Triêu đâm đến cả cơ thể cứ tiến về phía trước, trên trán phủ kín mồ hôi li ti.

Một tay Lưu Triêu bao trọn lấy mông của Cố Văn Sanh, nhằm để hắn có thể tiến vào càng sâu hơn nữa, tay còn lại bảo vệ đỉnh đầu của Cố Văn Sanh, tránh cho cậu bị đụng đầu vào thành giường trong lúc làm.

Một câu “Làm em” của Cố Văn Sanh, đã cắt đứt hoàn toàn tia lý trí cuối cùng trong Lưu Triêu, biến hắn thành một con thú hoang chỉ còn biết đấu đá lung tung.

“A… mạnh quá… ưm…” Hai chân Cố Văn Sanh vốn đang câu trên eo Lưu Triêu, nhưng động tác của Lưu Triêu lại quá mãnh liệt, cả chân cả eo Cố Văn Sanh đều đã mềm nhũn hết, chỉ có thể vô lực lay động trái phải.

dương v*t của Lưu Triêu được hậu huyệt mềm mại của Cố Văn Sanh bao bọc lấy, khi vào khi ra mang theo không ít chất lỏng óng ánh, tinh hoàn đánh váo giữa mông, phát ra tiếng va chạm “phạch phạch”.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh giao hợp của hai người hai tai Cố Văn Sanh đã đỏ bừng, trong miệng cậu không ngừng “ưm a” rên rỉ, hai tay yếu ớt vòng trên cổ Lưu Triêu.

Dù là vậy, cậu vẫn cố gắng dùng chút khí lực nhỏ bé để nhướng người leo lên mình Lưu Triêu, cà cà lên cổ hắn như làm nũng.

Nhờ vào động tác đó của Cố Văn Sanh mà cuối cùng thì dáng vẻ như muốn làm chết người ta của Lưu Triêu cũng bớt lại. Hắn giảm lại tốc độ đâm vào rút ra, cúi đầu in nụ hôn của mình vào sợi tóc mềm của Cố Văn Sanh.

“Sao vậy?” Trong giọng nói của Lưu Triêu vẫn là cảm giác gắng gượng cố đè xuống ham muốn đang tràn trề.

Hậu huyệt Cố Văn Sanh hơi co lại, lập tức khiến Lưu Triêu rên một tiếng.

Đã không còn căng khó chịu nữa. Cố Văn Sanh mới vừa định mở miệng, Lưu Triêu nặng nề lại đâm sâu một cái vào bên trong.

“Ưm, a!”

Lưu Triêu hôn một cái lên trán Cố Văn Sanh như động viên, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Trong đầu Cố Văn Sanh đã loạn như cuộn len rối, hoàn toàn không thể suy nghĩ. Cậu chỉ theo bản năng cảm thấy mấy câu như “Chậm một chút”, “Nhẹ một chút” không có tác dụng thực tế gì cả

Vì vậy cậu nói, “Làm em sướng đi.”

Lưu Triêu ngẩn ra, sau đó thấp giọng cười ra tiếng.

Cố Văn Sanh vẫn luôn cảm thấy trong giọng nói Lưu Triêu có chứa từ tính (lực hút), trong giây phút này lại càng thể hiện rõ ràng.

Khóe môi Lưu Triêu cong lên một nụ cười đầy cưng chiều, đường nét kiên nghị thêm  mấy phần nhu hòa, còn đẹp trai hơn cả vẻ mặt nghiêm túc lúc bình thường, càng thêm hấp dẫn người khác.

Nụ cười đó của Lưu Triêu chỉ có thể dành Cố Văn Sanh.

Lưu Triêu cũng chỉ cười mê người như thế ở trước mặt cậu—— mà để mê ai thì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Lưu Triêu như một tấm lưới, chậm rãi bao vây lấy Cố Văn Sanh, làm cho cậu không có chỗ trốn, làm cho cậu khốn đốn, cứ như thế sa vào.

Lưu Triêu chầm chậm rút dương v*t cứng rắn, vừa rút ra lập tức lại cắm vào, nghiền qua mỗi một tấc của vách tường bên trong cơ thể Cố Văn Sanh.

“A!”

Thời điểm di chuyển đến một điểm nào đó, Cố Văn Sanh đột nhiên kêu lên thành tiếng.

Lưu Triêu đưa môi hôn lên tai của Cố Văn Sanh, “Tìm được.”

Gì, gì cơ?

Cố Văn Sanh còn chưa kịp hỏi, Lưu Triêu đã hướng thẳng về nơi đó điên cuồng tấn công.

“A!… Không… A a a! Muốn bắn a…!”

Tuyến tiền liệt nhiều lần bị đâm vào, luồng khoái cảm như dòng điện xoẹt qua trí óc của cậu. Nước bọt không kịp nuốt tràn ra khóe miệng, dương v*t của Cố Văn Sanh  giật giật hai cái, bắn ra. Đợi đến dư vị cao trào qua đi, cậu chỉ hận không thể cuộn mình lại như tôm, nhưng cậu vừa mới động đậy, Lưu Triêu lại bắt đầu động thân.

Tiếp tục? Không, không được…

Trên mặt Cố Văn Sanh toàn là nước mắt do khoái cảm mà trào ra, trong suốt óng ánh trên mặt, tội nghiệp vô cùng.

Lưu Triêu kề đến hôn lên nước mắt cậu, rồi kéo đầu lưỡi cậu quấn quít lấy, cùng trao đổi nước bọt.

Áo sơmi của Cố Văn Sanh đã nhăn nhúm, nửa mở lộ ra lồng ngực, vừa vặn giúp cho Lưu Triêu dễ dàng khắc lên từng dấu hôn tình sắc, khắc lên ký hiệu thuộc về mình.

Lại mây mưa một lúc lâu, Lưu Triêu khẽ cắn lên cổ Cố Văn Sanh, bắn tinh dịch vào trong cơ thể cậu.

Lúc Lưu Triêu bắn thì dương v*t đáng thương của Cố Văn Sanh cũng đồng thời giật giật, trên đỉnh tuôn ra một ít chất lỏng trong suốt.

Bị Lưu Triêu dằn vặt đến thật sự không chịu nổi, Cố Văn Sanh mơ màng thiếp đi trong lúc Lưu Triêu đang rửa phía sau cho cậu. Mà cũng may là cậu đã ngủ, nếu không thì khi Lưu Triêu đang rửa sạch cho cậu, dương v*t lại có dấu hiệu muốn ngẩng đầu, không chừng còn định cắm vào phiên vân phúc vũ một hiệp nữa.

#

Đồng hồ sinh học của Cố Văn Sanh rất không đúng lúc đánh thức cậu từ trong giấc nồng.

Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chỉ mới hơn ba giờ mười, đang định nằm xuống ngủ thêm một giấc nữa…

Mà khoan, sao lại có sinh vật thân nhiệt mang tên loài người nằm bên cậu?

Hai mắt mới vừa nhắm lại của Cố Văn Sanh đột nhiên mở ra, trợn to.

Lưu Triêu!!

Cố Văn Sanh ngồi dậy lần thứ hai, chỉ vừa nhướng nửa người cậu đã cảm nhận được cảm giác đau nhức khó chịu trên người mình.

—— “Làm em.”

—— “Nhanh, nhanh quá… A, chậm một chút…”

—— “Làm em sướng đi.”

Cố Văn Sanh nhớ lại.

Sắc trời vẫn là một màu đen u ám, những hình ảnh kia không ngừng tái hiện trước mắt Cố Văn Sanh, âm thầm rõ ràng đan cài xen nhau.

Không phải mơ, là thật.

Lưu Triêu say.

Mà cậu bất quá chỉ là lợi dụng lúc người ta gặp khó.

Cố Văn Sanh giật giật chân, cảm giác đau đớn mệt mỏi như cơ thể bị suy kiệt, lan tràn từ chân đến toàn thân.

Đưa thân cho người ta làm miễn phí, còn phải lo lắng xem người ta tỉnh lại có đánh chết mình hay không.

Cố Văn Sanh bĩu môi, tự thấy mình nghĩ nhiều quá.

Lưu Triêu kiên quyết sẽ không động thủ đánh mình.

Thế nhưng có ghét hay không, chính là một câu chuyện khác.

Đi trước đi. Thừa dịp người ta còn chưa tỉnh, thừa dịp quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn căng thẳng…

Bỏ trốn trước.

#

Thực ra Lưu Triêu tỉnh cũng rất sớm. Chưa đến sáu giờ, trời chỉ mới vừa tờ mờ sáng, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ trải đầy trên giường, hắn đưa tay định ôm lấy người nằm bên, nhưng chỉ chạm được vào khoảng không.

Hắn lập tức tỉnh lại trong nháy mắt, tay Lưu Triêu nắm chặt lấy drap trải giường đã mang hơi lạnh. Hương vị tình dục còn chưa tan đi hoàn toàn, hắn ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định người đã rời khỏi, biểu tình lạnh lùng lấy điện thoại ra.

Hắn sẽ không cho cậu trốn.

Cậu nhất định phải thuộc về hắn

Cậu là của hắn!

Nếu như chạy trốn… Vậy thì bắt về.

#

Thời điểm Cố Văn Sanh vừa mới tỉnh dậy, hai chân run rẩy nhũn như bùn, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống sàn nhà, may là tay mắt cậu nhanh nhẹn đỡ tường kịp, nếu không thì gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định Lưu Triêu sẽ thức ngay.

Nghĩ thôi đã thấy sợ. Cố Văn Sanh cài đến tận nút áo trên cùng, đầu tiên là do đêm qua Lưu Triêu gặm cắn quá dữ dội, thứ hai là nếu như cậu có té ngã, Lưu Triêu tỉnh lại thấy dáng vẻ lõa lồ của hai người…

Cố Văn Sanh rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

Cậu ngồi trên xe buýt nhìn ra ngoài, bây giờ cũng vừa lúc hộp chợ buổi sáng, rất nhiều người chen chúc trong một hàng quán nhỏ bé cò kè mặc cả, tiếng nói xuyên qua mà cả cửa kính truyền vào tai Cố Văn Sanh, làm cậu nhớ lại chuyện ngày xưa.

Lúc mới khai giảng cấp ba thì thấy cái gì cũng mới lạ, người đầu tiên cậu quen trong ký túc xá chính là Lưu Triêu. Nghỉ lễ, Lưu Triêu sẽ dẫn cậu đến chợ sáng đi dạo, lén lút bật bếp nhỏ, nấu đồ ăn cho cậu.

Ký túc xá tổng cộng có sáu người, mỗi người đều muốn được chia một chén canh. Thế nhưng có cái bản mặt quan tài Lưu Triêu bày ra đó, không ai dám đi xin hắn cả, vậy là tất cả đánh chủ ý lên người Cố Văn Sanh. Khi đó Cố Văn Sanh rất dễ nói chuyện, lần nào cũng là Lưu Triêu bịt miệng cậu, không cho cậu nói một câu nào, không thể nói đồng ý, hai người mới có thể thoải mái yên tĩnh ăn một bữa.

Nhưng khung cảnh chợ hiện tại vẫn nhộn nhịp như xưa, lại hoàn toàn không liên qua gì đến cậu cả.

Cố Văn Sanh lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn tin nhắn mà Cố Nhượng gửi cho mình, lặng lẽ lườm một cái.

Anh họ Cố Nhượng: [Văn Sanh à, bây giờ em ổn không? Tỉnh rượu chưa?]

Ngón tay Cố Văn Sanh trượt hai lần trên màn hình, cậu gõ một tin ngắn: [Giờ anh có tiện không? Em muốn qua tá túc một ngày, sáng mai sẽ đi.]