Triêu Lộ Sanh Ca

Chương 7



Cố Văn Sanh bị đẩy mạnh xuống ghế sopha, không có sức đứng lên, nghe thấy Lưu Triêu gọi cậu như vậy, vành tai đã đỏ lên trước tiên: “Cậu tránh ra.”

Lưu Triêu đứng dậy.

Cố Văn Sanh cũng cùng đứng lên, cúi đầu, mái tóc ngắn mềm mại không giấu được đôi tai đã ửng hồng, “Không được gọi tớ như vậy.”

Ánh mắt Lưu Triêu tối sầm lại, không trả lời, đưa tay vén tóc Cố Văn Sanh ra sau tai, “Nên cắt tóc rồi.”

Cố Văn Sanh lại càng ngượng ngùng hơn nữa, lắc đầu hai cái, để tóc rũ lại trên mặt, “Không cắt!” Như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, hơn thua cho bằng được.

Lần này Lưu Triêu không vén tóc Cố Văn Sanh nữa, như không nghe thấy lời Cố Văn Sanh, hắn nói tiếp: “Ngày mai đi cắt tóc đi.”

“Không đi!”

“Làm bài tập đi.”

“Tớ nói tớ không đi!”

“Cậu viết văn xong chưa?”

“Cậu…”

“Xong rồi?”

“…chưa, chưa xong.”

“Ừm, viết tiếp đi.”

Cố Văn Sanh giơ tay ôm lấy hai má đang nóng bừng lên, cúi đầu làm bài tập.

#

Bây giờ đến Tết không có gì hơn là đi thăm người thân, vị năm mới ngày càng nhạt, dần dần cũng càng lúc càng ít người chỉ vì ăn tết mà về nhà sum tụ.

Cố Văn Sanh gọi điện thoại cho Lưu Triêu, vào lúc Lưu Triêu đang làm bài tập.

“Cậu đang làm gì?”

“Làm bài tập.”

“…”

Trong nửa tiếng đó, Cố Văn Sanh hỏi một câu, Lưu Triêu đáp một câu, Cố Văn Sanh ngồi oán trách với Lưu Triêu, cha cậu bận việc quá, không có thời gian về ăn tết với mẹ con cậu, nói một hồi lại nhảy sang than thở chuyện sủi cảo, bảo là sủi cảo ăn ngon thật, nhưng cậu không thích cà rốt trong nhân, nói mãi nói đến tận mười hai giờ đên, khi mà tiếng pháo nổ lên.

“Năm mới vui vẻ!” Chỗ Cố Văn Sanh ở cấm bắn pháo hoa, nhưng cậu nghe được tiếng pháo từ bên Lưu Triêu truyền đến, “Bên cậu rộn ràng ghê.”

Lưu Triêu dời từ phòng khách sang phòng ngủ, đóng chặt của sổ lại, tất cả trở nên yên tĩnh lại.

“Năm mới vui vẻ.” Hắn nói.

“Ừm, Năm mới vui vẻ! Đợi cho tớ chúc chú dì nữa.” Cố Văn Sanh nghe thấy tiếng An Tuệ Nhàn gọi cậu, “Mẹ tớ kêu tớ rồi, cúp trước nha. Khai giảng gặp!”

“Được.” Lưu Triêu kéo điện thoại đến gần mình hơn nữa, “Khai giảng gặp.”

Thời gian nghỉ đông vốn là ngắn ngủi, qua giao thừa thì cũng là gần đến ngày nhập học.

Lưu Triêu tùy ý để điện thoại trên giường, mở cửa phòng ngủ đi ra.

—— trong phòng khách không một bóng người.

Kỳ nghỉ… có thể qua nhanh nhanh một chút được không?

#

Lễ tựu trường rất thú vị, chỉ có thứ duy nhất không đổi chính là toàn thể giáo viên học sinh phải ngoan ngoãn đứng dưới hội trường nghe từng lãnh đạo nói thao thao bất tuyệt.

“Ây.” Lý Văn Huệ đứng kế bên Lưu Triêu nhìn thấy tiểu thiếu gia, không nhịn được hỏi, “Cố Văn Sanh, có phải cậu cao lên không?”

Cố Văn Sanh nghiêng đầu qua nhìn Lý Văn Huệ, nỗ lực kiềm chế sự hưng phấn của mình, “Ừm, 1m73.”

“Lớn nhanh quá đi.” Lý Văn Huệ không thấy đôi mắt óng a óng ánh của tiểu thiếu gia, lại quay đầu qua hỏi Lưu Triêu: “Lưu Triêu thì sao? Tớ thấy hình như cậu cũng có cao hơn trước thì phải.”

Lưu Triêu từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ chiếc đuôi đang lắc tới lắc lui của Cố Văn Sanh, sợ lực chú ý của Lý Văn Huệ lại quay về trên người tiểu thiếu gia, Lưu Triêu trả lời ngay: “Lên được hai phân.”

“Cao ghê.” Bên cạnh có người đáp lại.

Đợi đến khi lãnh đạo ở trên bục tuyên bố có thể giải tán, bọn học sinh mới thở phào nhẹ nhõm, lục tục đi về ký túc xá, căn tin.

Ngày tựu trường đầu tiên chủ yếu là giao bài tập, phát sách, khá là nhẹ nhàng thoải mái. Sau khi Cố Văn Sanh và Lưu Triêu cơm nước xong xuôi, cả hai cùng trở về ký túc xá.

Bạn học sống ở nơi khác còn chưa kịp về ký túc xá, người đầu tiên mà Cố Văn Sanh nhìn thấy sau khi mở cửa là Cố Dương đang ngồi xổm bên cửa sổ ăn mì.

“Sao cậu không đi căn tin ăn?” Cố Văn Sanh hỏi.

Cố Dương phất phất tay, “Đừng nói nữa, quá nhọ rồi, khó lắm mới có một bữa làm con nhà giàu đi ngồi taxi, cuối cùng làm rớt tiền trên xe rồi! Tiền mua mì là mượn Trương Tam kế bên đó.”

“Vậy tuần này cậu làm sao?”

“Một lát nữa mẹ tớ đến đưa tiền.”

Cố Văn Sanh đơ người.

Cậu vẫn còn sợ người lớn lắm. Đặc biệt là người lạ.

Lưu Triêu vứt cặp của hai người lên giường mình, hỏi Cố Văn Sanh: “Đi ra ngoài không? Hôm nay không phải lên lớp, có thể ra ngoài trường đi dạo.”

Cố Văn Sanh lập tức gật đầu: “Được.”

Khi gần đến cổng trường, đột nhiên Cố Văn Sanh nói muốn đi nhà vệ sinh.

Lưu Triêu: “Vậy tôi đợi cậu chỗ luống hoa.”

Nhà vệ sinh của trường bên kia luống hoa, ở sau sân trường, bình thường rất ít người đi.

Cố Văn Sanh còn chưa về, hai cô gái ăn mặc rất đẹp đẽ xuất hiện trước mặt Lưu Triêu.

“Cậu có phải là Lưu Triêu lớp 10 – 4 không?” Cô gái mang hoa tai hỏi.

Lưu Triêu gật đầu.

Cô gái kia cười rộ lên: “Vậy tớ nói thẳng. Tớ là Nghệ Khảo Sinh, giờ này sang năm phải đi tập huấn rồi. Tớ để ý cậu từ lâu rồi, cảm thấy con người cậu rất tốt, đối xử với bạn cùng phòng cũng không tệ, nếu như làm bạn trai thì sẽ là người rất biết săn sóc, tớ nói đúng không?”

Ý đồ của cô gái đã rất rõ ràng.

“Còn không đến một năm nữa, nên tớ không muốn lãng phí. Nói như vậy thì cậu cũng biết rồi, là tớ vừa ý cậu, muốn hẹn hò với cậu.”

Tiểu thiếu gia chậm quá.

Lưu Triêu thay đổi dáng đứng: “Xin lỗi, tôi không thích cậu.”

Cô gái hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã đáp lại: “Dù sao bọn mình cũng không cùng lớp, ý của tớ là làm quen thử…”

“Nếu như biết tôi là ai, còn hỏi có phải tôi lớp 10 – 4 không làm gì?”

“Đó là…” Không phải là để tạo chủ đề nói chuyện à? Cô gái đã có phần không thể tiếp được lời Lưu Triêu.

“Tôi không thích cậu.” Lưu Triêu lặp lại một lần nữa.

Dù sao thì cũng là con gái, gan có lớn cỡ nào cũng không chịu nổi bị hắn đả kích như vậy, cô gái cột tóc đuôi đứng bên sắp nhìn không nổi, bước lên một bước hỏi Lưu Triêu: “Cậu có người mình thích rồi sao?”

Lưu Triêu suy nghĩ một chút, “Có.”

Cô gái cột đuôi ngựa cứng họng. Vốn tính chờ đối phương trả lời là không có, rời tạo cơ hội cho hai người làm bạn trước xem sao, kết quả…

“Vậy cậu nói xem là ai?”

Lưu Triêu nhíu nhíu mày, cảm thấy con gái bây giờ sao mà khó tính thế không biết, thích ai sao? Hắn thích…

Trong đầu chợt xuất hiện một bóng người mơ hồ, tóc ngắn ngủn, giọng nói trong trẻo lại ôn hòa.

—— “Thật! Mẹ tớ nói lên cấp ba vẫn còn có thể dậy thì.”

Là một người nói hơi nhiều.

—— “Năm mới vui vẻ!”

Là một người sẽ cùng hắn đón năm mới trong đêm giao thừa.

—— “Xin chào, tớ tên là Cố Văn Sanh.”

Người hắn thích, là một cậu thiếu niên vô cùng đơn thuần sạch sẽ.

“Cố Văn Sanh.” Hắn nói.

“Hả?” Là tiếng của cô gái tỏ tình ban nãy, Cố Văn Sanh cô có biết, là bạn cùng phòng của Lưu Triêu, dung mạo rất tuấn tú, thường xuyên đi chung với Lưu Triêu. Cô nói Lưu Triêu là một người bạn trai rất biết chăm sóc người khác là bởi vì trông thấy Lưu Triêu đối xử cực kỳ tốt với Cố Văn Sanh. Lần này là trùng hợp thấy Lưu Triêu ở một mình, mới kéo bạn đến bày tỏ với hắn (bình thường Lưu Triêu đều đi cùng với Cố Văn Sanh, hoàn toàn không tìm được cơ hội để nói).

Cô gái có hơi nổi giận, cảm thấy là Lưu Triêu đang qua loa lấy lệ đồng thời còn đùa giỡn cười nhạo cô, bèn kéo cô gái bên cạnh đi, trước khi đi còn vô cùng tức giận nói một câu: “Vậy chúc hai người các cậu sớm sinh quý tử!”

Lưu Triêu ngẩng đầu lên, “Cảm ơn.”

Tuy rằng người đã đi xa, nhưng hắn đã trả lời rất nghiêm túc —— ít nhất là nghiêm túc hơn cả mấy câu trước.

Nếu như là Lưu Triêu của sáu năm sau, đương nhiên hắn sẽ không nói như vậy, nói như thế chỉ làm tăng thêm những phiền phức không đáng có thôi. Nhưng dù sao thì lúc này hắn chỉ là một cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mà đã là thiếu niên thì sẽ luôn có những lúc không chín chắn như thế, nếu không thì sao có thể từng bước một trưởng thành đây?

Nói thì nói cho dễ nghe thế thôi, chứ thật ra chỉ là đang mượn cớ.

Còn Lưu Triêu của năm mười bảy mười tám tuổi nói toạc ra chính là IQ cao EQ thấp.

250 (ngốc nghếch)

“Cậu định nấp ngoài đó tới khi nào?” Lưu Triêu hỏi Cố Văn Sanh đang ngồi xổm ở góc tường.

Cố Văn Sanh có hơi lúng túng đứng lên, “Tớ không có nghe lén nha. Xa như vậy cũng không nghe được gì… nếu mà tớ đột nhiên chạy ra không phải khó xử lắm sao…”

“Cho nên cậu nghe lén?” Lưu Triêu quay người đi về phía cổng trường.

“Đã nói là không nghe được gì rồi mà!” Cố Văn Sanh đuổi theo.

Ngồi trong quán nước một lúc, cuối cùng Cố Văn Sanh vẫn không thể nhịn được, hỏi Lưu Triêu: “Cô gái lúc nãy tỏ tình với cậu hả?”

“Ừm.” Lưu Triêu cắm ống hút vào trong ly của Cố Văn Sanh uống một hớp, “Từ chối rồi.”

Cố Văn Sanh gật đầu, “Rất bình thường. Kiểu con gái đó… à, cũng không phải… chính là có cảm giác là cậu sẽ không đồng ý.”

“Ừm.”

Lưu Triêu nhìn về tiểu thiếu gia ngồi ở đối diện mình.

Bởi vì chuyện của cha mẹ, nên Lưu Triêu vẫn chưa từng có suy nghĩ muốn hẹn hò với ai bao giờ, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích người như thế nào bao giờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Văn Sanh, chẳng qua là cảm thấy cậu nhóc này rất giống với cô em gái nhà cô mình, cũng là trắng tươi cũng là tay chân vụng về, không nhịn được quan tâm cậu nhiều hơn.

Tâm tư của thiếu niên vẫn luôn là mềm yếu, dù là Lưu Triêu cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng cảm xúc nóng bỏng ở đáy lòng kia không phải là sai, vì ngọn lửa đang đốt trong lồng ngực hắn đã ngày càng cháy lên mãnh liệt hơn.

Lưu Triêu đứng lên, tay phất qua tóc Cố Văn Sanh, “Lần trước mới cắt, giờ đã dài rồi.”

“Tóc tớ mau dài lắm, ” Cố Văn Sanh ngẩng đầu lên, “Chỉ có người là không lớn gì cả.”

Thích cậu từ khi nào nhỉ? Dường như câu hỏi này không quan trọng đến vậy.

Chỉ là Lưu Triêu phát hiện, hắn thích một người, thích một chàng trai, thích một thiếu niên cùng giới tính với hắn.

Lưu Triêu không có lí do cười rộ lên. Khi hắn cười lên trông rất đẹp, Cố Văn Sanh đã nói như vậy —— nếu như tiểu thiếu gia đã nói vậy, thế thì sau này hắn có nên cười nhiều hơn không?

—— đây là đặc quyền riêng chỉ thuộc về người hắn thích.