Triều Thiên Khuyết

Chương 12: Phong Đình Vân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì vậy, khi Diệp Tương Bạch cùng Phong Đình Vân đang đi trên đường, thì nghe thấy có người thấp giọng gọi: "Quốc Công, Quốc Công!"

Hành động lén la lén lút như một tên trộm, mười phần không ra thể thống gì. Nếu là trước kia, Diệp Tương Bạch nhất định xem như không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng ngẫm lại dạo gần đây hầu hạ một vị điện hạ không có quy củ, hắn dừng một chút, vẫn quay đầu nhìn sang.

Hồng Đề nép người trốn ở ngã rẽ, lo lắng nhìn xung quanh, khó xử nhìn hắn thở dài, ra hiệu hắn đi qua.

"Cái này..." Phong Đình Vân nhíu mày, hết nhìn cung nữ bên kia lại nhìn Diệp Tương Bạch, giễu cợt nói, " Ngươi cùng tiểu cô nương vụng trộm lại vụng trộm tới trong cung rồi?"

"Câm miệng." Tay áo xẹt qua mặt hắn, Diệp Tương Bạch cất bước sang chỗ Hồng Đề, hỏi nàng: "Có chuyện gì?"

Hồng Đề nhìn Phong Đình Vân đi bên cạnh, lúng túng nửa ngày mới buông tay áo, mang đĩa bánh đậu xanh ra, nhắm mắt nói: "Điện hạ thương cảm Quốc Công vất vả, đưa cái này tới... cho Quốc Công lót dạ một chút."

Diệp Tương Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, mí mắt giựt một cái.

Phong Đình Vân ngạc nhiên nghe thấy lời tiểu cung nữ, đang muốn nói điện hạ nào lá gan lớn như thế, dám ngăn đón Phụ Quốc Công trên đường cái trong cung tặng lễ. Kết quả liếc một chút đồ vật trên đĩa, hắn nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.

"Là Thất điện hạ tặng sao?"

Hồng Đề mặt đỏ bừng, lộp bộp gật đầu, Phong Đình Vân cười càng vui vẻ hơn, khuỷu tay chọc Diệp Tương Bạch, nói: "Vị điện hạ này xem ra rất thú vị, ta có thể đi xem một chút không?"

"Ngươi không phải còn có việc bận à?"

"Chút việc nhỏ thôi, không sao." Phong Đình Vân xoa tay liền hướng Hồng Đề cong môi, "Dẫn đường, dẫn đường."

Rõ ràng mới rồi còn bày ra vẻ mặt khổ sở bảo dạo này mệt mỏi quá rồi, trở về còn có chuyện quan trọng, hận không thể phân thân, giờ thì tốt rồi, liền hoá thành chuyện nhỏ? Diệp Tương Bạch có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không ngăn cản hắn. Dù sao Phong Đình Vân cũng tham dự vụ án sử giám ngục, coi như đi qua tự thẩm tra.

Nhưng lúc tiến vào Tỏa Thu Cung, hắn liền thấy hối hận.

"Vi thần thỉnh an Thất điện hạ." Phong Đình Vân tiến lên hành lễ, đôi mắt không thành thật liếc đến trên giường.

Triệu Trường Niệm nghĩ đưa chút lễ vật ra ngoài đương nhiên sẽ có người tới, nhưng không nghĩ lại tới hai người, nên có chút luống cuống, chống người dậy, nói: "Đại nhân xin bình thân."

Vị đại nhân này cũng thật sự không khách khí, vừa cho bình thân, liền vén áo bào nhảy lên ngồi bên cạnh giường nàng, mắt phượng quét qua, cực kì ôn nhu hỏi: "Điện hạ thương thế như thế nào rồi?"

Chợt bị hắn áp gần như vậy, Trường Niệm có chút đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt đáp: "Thoa thuốc xong, đỡ hơn... rất nhiều."

"Điện hạ đây là vô cớ bị phạt, thật sự quá uỷ khuất. Vi thần trong phủ có dược liệu thượng hạng, đến mai liền cho người đưa sang cho ngài." Phong Đình Vân cong môi, rất tự nhiên đưa tay thay nàng kéo lại mép chăn.

Nói thật, những hành động này nếu là người khác làm sẽ bị giáng tội phạm thượng, nhưng Phong Đình Vân khuôn mặt tuấn nhã, khí khái, ngón tay thon dài nắm lấy chăn gấm đỏ chót nhìn đẹp mắt cực kỳ. Hoàn toàn không làm người khác thấy khó chịu.

Trường Niệm ở trong thâm cung nhiều năm như vậy cũng chưa tiếp xúc qua nhiều nam nhân, người có thủ đoạn như vậy càng ít, cho nên không có sức chống cự. Sau khi đón nhận sự săn sóc này, không nhịn được liền cắn môi, đôi mắt phát ra liễm quang.

Diệp Tương Bạch khép hờ mắt, nói: "Phong Đại Nhân, xin chú ý hành xử."

Phong Đình Vân nhìn xung quanh một chút, nói: "Nơi đây cũng không phải bên ngoài nhiều người dòm ngó, Thất điện hạ cũng không phải loại người làm khó dễ người khác, Quốc Công còn nghiêm túc như vậy làm gì?"

Diệp Tương Bạch mặt không biểu tình: "Hai chữ thận trong, có lẽ cũng không cần tại hạ giáo huấn đại nhân, Thất điện hạ có thương tích trong người, làm phiền đại nhân thu liễm chút."

Nghe ra giọng điệu hắn bực mình, Trường Niệm vội vàng nói: "Ta không ngại, thật sự không ngại."

Hai người quan hệ tốt như vậy, lại trước mặt nàng ầm ĩ như vậy thật không nỡ nhìn, nên nàng đành bước ra làm người giảng hoà có được hay không.

Nhưng mà không hiểu sao lời này vừa nói ra, Diệp Tương Bạch sắc mặt càng khó coi, quay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không nói thêm gì nữa.

Phong Đình Vân không để ý hắn, mỉm cười nói: "Trong nhà vi thần có hai đời làm ngự y, nên cũng hiểu chút công phu bắt mạch, điện hạ xem ra còn chút khí hư, có muốn vi thần xem qua một chút hay không?"

Trường Niệm dừng một chút: "Việc này có lẽ không cần thiết đâu, ngự y sớm hôm nay có qua đây bắt mạch rồi."

"Bắt mạch thêm lần nữa cũng không có hại." Phong Đình Vân cười cong mắt, đem cổ tay của nàng từ trong chăn lấy ra, cầm trong tay.

Cổ tay non mịn, cảm giác chạm vào cực kì thích, Phong Đình Vân hơi nhíu mày, duỗi ngón đặt lên mạch đập của nàng.

Trường Niệm sắc mặt càng đỏ, giãy dụa hai lần mới thu tay lại, cảm thấy hơi thất lễ, nhỏ giọng xin lỗi: "Đắc tội rồi."

Là ai đắc tội ai vậy? Hành động này của Phong Đình Vân rõ ràng là không đúng, nàng còn không trách hắn? Diệp Tương Bạch cười lạnh, chẳng trách nhiều năm sống trong vẫn bị người khác khi dễ. Quả hồng mềm như thế, chẳng trách ai cũng muốn đi qua bóp một chút.

"Điện hạ thân thể quá yếu." Phong Đình Vân không tức giận, ngược lại lo lắng thở dài, đưa mắt nhìn nàng, nói, "Nếu thật sự bị người ta ném ra khỏi kinh, làm sao chịu đựng được cảnh màn trời chiếu đất."

Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Diệp Tương Bạch: "Quốc Công chính là cũng có suy nghĩ này nên mới cùng Thái Sử Công tranh luận, đem ngài giữ lại."

Trường Niệm ngẩn ra, như thể mới biết chuyện, ngây thơ hỏi: "Có người muốn đuổi ta ra khỏi kinh sao?"

"Đúng vậy, nhưng đã có Quốc Công bảo vệ." Phong Đình Vân hướng nàng chớp mắt, "Ngài phải tạ ơn Quốc Công cho thật tốt, không thể cầm một đĩa bánh đậu xanh qua loa đem tặng."

Trường Niệm bối rối lên, nhìn về phía Diệp Tương Bạch: "Quốc Công thích gì? Ta... Ta liền nghĩ cách khác."

Phong Đình Vân cười nói: "Quốc Công còn có thể thích gì? Toàn bộ kinh thành đều biết hắn thích chơi ngọc, từ ngọc Hòa Điền thượng đẳng đến phỉ thuý Băng Chủng được phiên bang tiến cống, ngài cứ tìm mấy loại ngọc đắt tiền, đảm bảo hắn thích."

Diệp Tương Bạch ghé mắt nhìn sang, thấy Triệu Trường Niệm mặt đầy mồ hôi lạnh, khoé môi giật giật hai cái, lông mày cùng sống mũi nhăn lại.

Trong vô thức, hắn nắm vật treo trên đai lưng.

Vốn liếng xấp xỉ một nghìn hai của Thất điện hạ đều nằm ở chỗ hắn, còn có thể đưa hắn cái gì được nữa? Nhìn vẻ mặt thê thảm của nàng, người không biết còn tưởng đang bị bọn họ khi dễ.

"Hiền Chân, ngậm miệng."

Bị gọi thẳng tên huý, Phong Đình Vân liền biết người này tức giận rồi, vội vàng duỗi ngón trỏ đặt lên môi, hướng Trường Niệm chớp mắt.

Trường Niệm cảm thấy người này thật thú vị. Người bên ngoài đều biết Phong Đình Vân và Diệp Tương Bạch cùng nhau lớn lên, quan hệ sâu sắc. Nhưng Diệp Tương Bạch con người nghiêm túc âm trầm, bạn thân hắn lại là một người hoạt bát thân thiện như vậy, thực sự hiếm thấy.

Nàng hướng hắn cười đến thân thiện.

Diệp Tương Bạch nói: "Thời gian không còn sớm, đại nhân xuất cung trước đi. Làm phiền Hồng Đề cô nương tiễn hắn, hắn không biết đường."

"Hả?" Phong Đình Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thế nào lại không còn sớm, trời bên ngoài còn sáng mà."

Diệp Tương Bạch cười cười, cực kì quan tâm tiễn hắn một đoạn đường, lại sai người hung hăng khép cửa lớn Tỏa Thu Cung lại.

Nhìn thấy động tác hắn hơi thô bạo, Trường Niệm thấp thỏm hỏi: "Quốc Công? Ta không thể tiếp xúc với những ngoại thần khác được sao?"

"Không có." Diệp Tương Bạch quay người, nhìn chằm chằm nàng, " Chỉ là người này, điện hạ bớt tiếp xúc một chút."

- -------------------------------------------

Bên dưới là hình ảnh ngọc Hoà Điền và phỉ thuý Băng Chủng

· Ngọc (bích) Hoà Điền/Hetian: một trong 4 loại ngọc nổi tiếng ở Trung Quốc, thường có màu trắng trong tới bán trong.



· Phỉ thuý Băng chủng thường vô sắc hoặc thiếu sắc. Phỉ Thúy Băng Chủng đặc thù là bên ngoài hiện ra rất sáng bóng, bán trong suốt tới trong suốt, trong trẻo giống như băng, làm cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc oánh. Nếu trong Phỉ Thúy Băng Chủng có đường hoa văn hoặc đường đứt quãng màu lam sắc, thì Phỉ Thúy như vậy gọi là "Lam Hoa Băng"