Trò Đùa Của Định Mệnh

Chương 2: Thời gian ấy



Khi về tới nhà, Bảo My đã khóc, chỉ một câu nói của anh đã làm cô đau như vậy. My nằm vật xuống giường, úp mặt vào gối để từng giọt nước mắt thấm đẫm chiếc gối kia. Từng kỉ niệm, từng hình ảnh cứ ùa về...

- Tiểu My!

- Hử? – Bảo My trả lời nhưng khuôn mặt cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sách

- Cuốn sách đó thì có gì hay hơn anh chứ? – Người đàn ông nào đó tỏ vẻ giận dỗi... khiến cô không nhịn được cười...

- Được rồi! được rồi! – My buông cuốn sách, chuyển sự chú ý tới người con trai trước mặt.

Bỗng người đối diện đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.

- Đi đâu vậy? – Bảo My giật mình, bị kéo phắt dậy, theo đà nắm chặt lấy tay anh làm điểm tựa khiến người nào đó vô cùng thỏa mãn.

Phía trước mắt cô là một vườn hoa hồng xanh dương khiến Bảo My choáng ngợp, những bông hoa đua nhau khoe sắc, đua nhau tỏa hương.

- Thích không? – Khi My vẫn chưa thoát ra được, vẫn đang đứng ngơ ra đó thì một vòng tay ấm áp quen thuộc đã xuất hiện tại thắt lưng cô khiến cô hơi giật mình.

- Thiên! Là anh làm sao? – Giọng nói nhẹ nhàng, có lẽ sắp rơi lệ rồi.

- Chẳng phải em nói thích hoa hồng xanh sao? Chẳng phải nói muốn anh trồng một vườn hoa chứng minh tình cảm sao? – Giọng nói ấm áp phả bên tai khiến cô mê đắm, không muốn thoát ra.

- Anh vẫn nhớ sao? Em chỉ đùa thôi mà! – Bảo My trả lời nhưng giọng nói ngày càng nhỏ dần rồi như thì thầm. Rồi My thoát khỏi vòng tay của Thiên, ôm chầm lấy anh, áp khuôn mặt đỏ ửng vì hạnh phúc của mình vào khuôn ngực ấm áp, vững chãi kia. Giữa khung cảnh thơ mộng ấy, đôi trai gái ôm nhau, tựa vào nhau không rời.

Bảo My ngồi bật dậy, gương mặt vẫn giàn dụa nước mắt, như nhớ ra điều gì, cô chạy xuống nhà, lấy xe rồi rời đi...

Trước mắt cô là một bãi đất trống, đất đã bạc, trở thành màu tro, có thể thấy nó bị hủy hoại nặng nề tới mức nào. Bảo My ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, cô đưa đôi bàn tay sờ, lần khắp mặt đất, những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi xuống rồi biến mất trong nền đất đầy khí lạnh ấy. Một vườn hoa rực rỡ bây giờ chit còn lại một bãi đất hoang, chẳng còn lại chút gì...Tại sao? Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao?...

Khi Bảo My rời khỏi đó cũng đã là hoàng hôn, khuôn mặt bơ phờ như một cái xác không hồn... Nhưng cô đâu biết rằng ngay sau khi cô rời đi, một bóng hình từ phía sau thân cây to lớn bước ra, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt đầy đau thương. Thiên đưa bàn tay lên không trung như muốn chạm vào Bảo My nhưng chỉ là hư không...

Khi Thiên về tới nhà thì trời đã tối, anh vừa bước xuống xe thì một bóng hình nhỏ nhắn đã chạy từ nhà ra ôm chầm lấy anh khiến anh giật mình và trong một phút giây ấy, hình bóng ấy lại hiện về trong tâm trí, không chịu rời đi...

Thiên nhớ lại khoảng thời gian, những ngày cô đợi mình ở công viên, dù đói hay khát cũng phải chờ anh tới cho bằng được. Mỗi khi anh chạy tới nơi, đập vào mắt anh là hình bóng nhỏ bé đang ngồi trên chiếc ghế, mặt cúi xuống, chân thì như viết gì đó lên nền. Khi nghe thấy tiếng bước chân, như theo phản xạ My ngẩng đầu lên rồi hai chân chạy thật nhanh lao tới, ôm chầm lấy anh... Lúc ấy, trong lòng anh là cảm giác vô cùng ấm áp, hạnh phúc, chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để mau chóng rước cô về nhà, anh sắp không đợi nổi nữa rồi!

- Mệt không? – câu trả lời là cái lắc đầu như đang dụi khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vào khuôn ngực với nhịp tim đập vững chãi...

Anh nhớ lắm, nhớ những khoảnh khắc ấy lắm...

Thấy Thiên đứng im không nhúc nhích, Ngọc Sương thấy lạ, bèn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong mắt anh không có cô mà là một nơi xa lắm... Chết tiệt! Từ ngày gặp lại Bảo My, anh cứ như vậy... Không phải chị ta đã chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đó chứ? Lại còn là em của Hồ Quang Hiếu!...