Trở Lại Cố Đô

Chương 29



An Nhiên nhanh trí lấy tay che miệng lại.

Ô…

Bàn tay nhỏ ngăn cách đôi môi của hai người, đôi mắt nâu nhạt của An Nhiên khiếp đảm trợn tròn, mà ông hoàng Uy Hóa cũng đang bận mắt to trừng mắt nhỏ với cô.

Bỗng dưng cô có chút an tâm, đang hôn cũng có thể trừng mắt như vậy chắc không phải có ý làm thật.

“Ôi iết ỗi ồi, ưm ưm ưm.”

“Nói cái gì?” Chàng buông lỏng cổ tay đang ghìm chặt vai cô vào vách gỗ.

An Nhiên xoa đôi vai đau nhức, buông mi mắt nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này không như vậy nữa.” Ở trong lòng thì vô cùng phỉ nhổ người đàn ông trước mặt chỉ biết cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu là cô.

“Sau này đừng giở trò vặt dưới mắt ta nữa.”

“Ờ.”

Ông hoàng Uy Hóa có chút bất ngờ, không nghĩ cô còn có mặt này, ngoan ngoãn dễ dạy? Nghĩ xong còn tự cười chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô mà thay đổi tính tình nhanh như vậy thì chắc chàng phải viết ngược tên của mình.

Trời đã về chiều, ông hoàng để cô lại nhà gỗ, một mình đi thăm dò mấy cái bẫy trên núi. Ông trời cũng muốn giúp chàng, mấy cái bẫy kia có một cái bị sập xuống, bên trong có một con cheo đã chết.

Chàng vươn tay kéo con cheo ra, cắm lại tầm vông vào bẫy rồi dùng cành cây che lấp lại, sau đó đem con mồi ra biển xử lý.

An Nhiên ở lại nhà gỗ thu dọn quần áo đã khô vào ba lô, sau đó bắc nồi nấu nước uống. Nghĩ lại sự việc ban nãy đúng là cái miệng hại cái thân, sau này nói chuyện với đại vai ác phải cẩn thận hơn mới được. Đợi đến khi nước sôi, cô đổ nước ra mấy cái chén cho mau nguội. Tổ yến ban nãy cũng còn một chén, không biết đại vai ác còn muốn ăn nữa hay không.

Ha ha, không biết sao nghĩ đến lại thấy buồn cười. Hai ngày nay đều là kinh hoàng mệt mỏi, đến hôm nay mới có chuyện khiến cô vui vẻ.

An Nhiên nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài thì ngậm miệng lại không cười nữa. Lúc nhìn ra cửa thì thấy ông hoàng Uy Hóa đã trở về, trên tay cầm một con vật đã chết. Con thú nhỏ này nhìn vừa giống chuột vừa giống hươu, đầu nhỏ mũi nhọn, thân hình như hươu con, da của nó hồng hào nhìn có chút dày như da heo, dường như đã được làm sạch.

Con thú kì quái cô mới thấy lần đầu, có chút tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ông hoàng trẻ đặt con cheo trên một phiến lá to, sau đó chàng bẻ vài nhánh tre gần nhà rồi ngồi ở hòn đá trước cửa nhà bận rộn làm việc. Đến gần hoàng hôn mới làm xong một cái giá nướng đơn giản, dùng thanh tre kẹp con cheo rồi treo trên giá, ở phía dưới nhóm củi khô làm thành lửa trại.

Kĩ năng sinh tồn của đại vai ác đúng là tốt thật. Cũng đúng thôi, vai ác thường sống lâu, nếu kĩ năng sinh tồn không tốt thì đã sớm siêu sinh mười kiếp rồi.

Công tâm mà nói nếu cô và Đông Cung cùng rơi xuống biển, chắc cả hai đều khóc thét, không biết có thể bơi vào đất liền hay không, chứ đừng nói đến khả năng sinh hoạt nấu nướng trên đảo hoang như thế này.

“Háo sắc.”

Đuôi mày của An Nhiên giựt giựt, thật oan quá, cô đang bận bịu với suy nghĩ của mình thôi mà. Thật sự khi nghe chàng nói mới nhận ra bản thân cô đang nhìn chằm chằm đại vai ác.

Cô lén lút di chuyển tầm nhìn xuống con vật đang bị nướng trui, rước lấy tiếng cười khinh khi từ người nọ.

“Đàn ông Nam Quốc đều có kĩ năng sinh tồn giống như anh sao?”

Ông hoàng trẻ khó hiểu: “Kĩ năng sinh tồn?”

An Nhiên khoa tay múa chân: “Chính là có thể tự săn bắt hái lượm sống nơi hoang dã như anh vậy đó.”

Vai ác lườm cô.

Cô bèn lấy lòng nói: “Ý tôi là anh rất giỏi. Vào được nhà bếp, ra được… ừm, ra được chiến trường.”

Vai ác cuối cùng hừ một tiếng, nở một nụ cười nhẹ, rất nhẹ.

An Nhiên lén lút thở ra, cảm thấy việc lấy lòng này quá khó, đây vốn không phải tính cách của cô. Nếu không phải sinh mệnh phía trước bấp bênh cô cũng không muốn nhọc lòng như vậy. Thôi thì xem đại vai ác như khách hàng VIP mà đối đãi vậy.

Ông hoàng bảo cô canh chừng thịt nướng, lâu lâu phải trở thịt nếu không sẽ bị khét mất. Cô cam đoan bảo đảm không rời mắt khỏi nó thì chàng mới yên tâm đứng dậy đi về phía núi đá.

Nướng trên lửa nhỏ một lúc thì nghe mùi thịt rừng thơm lừng bay ra tứ phía, mỡ từ lớp da bóng loáng từng chút từng chút rớt xuống, khiến ngọn lửa lép bép nổ đến vui mắt vui tai. An Nhiên nuốt nướng miếng, cầm thanh tre trở thịt vài ba lượt thì thấy ông hoàng Uy Hóa trở về. Quần dài chàng đang mặc đều ướt, phần thân trên để trần, trung y và áo sa kép cũng ướt sũng, xem ra chắc cũng vừa tắm rửa giặt giũ.

An Nhiên thầm cảm thấy may mắn đã mang theo một bộ quần áo dự phòng, nếu không có giặt đồ dơ thì cũng không có quần áo để thay đổi.

Ông hoàng phơi áo lót và áo sa kép trên sào tre, rồi ngồi xuống gần đống lửa, tóc đen dài như tảo biển vẫn còn ướt sũng, có giọt nước chảy từ thái dương xuống đến cằm nhọn, rồi tích tích chạy xuống ngực, uốn lượn theo mấy múi cơ trên bụng rồi biến mất.

An Nhiên lấy tay che mắt, quay lưng về phía chàng, nhìn ra bờ biển xa xa dưới chân đồi. Phía sau chỉ nghe thấy tiếng hít thở có lực, kèm theo một tiếng cười đè nén.

Có cơn gió nhẹ thoảng qua, mùi xà phòng thơm quen thuộc ẩn hiện trong không khí.

Mặt trời cũng đã lặn, trên nền trời tối đen chi chít ánh sao. Ngồi bên cạnh bếp lửa hồng nướng thịt rừng, có cảm giác như đang đi dã ngoại.

Ăn xong thịt rừng nướng, An Nhiên biếng nhác ngả lưng nằm trên cỏ, nhìn lên hàng ngàn hàng triệu ngôi sao dày đặc phía trên cao, bỗng cảm thấy thế gian còn có thứ đẹp đẽ vi diệu đến như vậy. Bầu trời đầy sao kia dù trải qua trăm năm nghìn năm thì chúng vẫn mãi mãi lung linh huyền ảo, cao không với tới.

Cô cảm thán: “Nếu bây giờ có rượu nữa thì tốt quá.”

“Cô thì uống được bao nhiêu?” Đại vai ác khinh thường tửu lượng của cô ra mặt.

An Nhiên không phục: “Có dịp thì thi uống rượu với tôi xem, ai thua thì phải thực hiện một nguyện vọng của đối phương, anh dám cược không?”

Vai ác: “Cô lấy gì cược với ta? Ta không thiếu tiền, cũng chẳng cần kì trân dị bảo gì.”

An Nhiên: “Tôi sẽ mua rất nhiều rất nhiều kẹo sô cô la Snickers cho anh.”

Vai ác: “Ai thèm thứ đồ trẻ con đó.”

An Nhiên: “Tôi tặng anh vũ khí, giống như con dao nhỏ đó.”

Vai ác: “Cái này ta cũng không hiếm lạ.”

An Nhiên có chút tức giận nói: “Vậy anh muốn cái gì, không lẽ muốn tôi lấy thân đền đáp.”

Vai ác đánh giá An Nhiên từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới: “Vậy còn tạm.”

An Nhiên: “Mơ đẹp!”

Thấy cô trừng mắt nhìn chàng, ông hoàng trẻ liền cho cô một ánh mắt ‘Thấy chưa ta nói đâu sai, còn giả vờ thuần phục nỗi gì’.

An Nhiên lại giả bộ nhìn trời cảm thán, ông hoàng hừ lạnh đi vào trong nhà. Hôm nay còn muốn nhốt chàng ở bên ngoài, vậy thì đừng trách chàng ra tay độc ác.

Thật ra tối nay An Nhiên cũng không định làm vậy, thứ nhất là cánh cửa đêm qua không xuất hiện, thứ hai là cô còn phải dựa vào chàng mà sống trên hoang đảo, thứ ba là chàng đã biết thân phận của cô không phải thương nhân Cao Ly. Cô có to gan hơn nữa cũng không muốn lấy cứng chọi cứng với chàng.