Trở Lại Cố Đô

Chương 3



Đăng Khôi dọn dẹp xong phòng bếp, trước khi ra về còn tranh thủ bỏ đồng phục và tạp dề bẩn vào máy giặt, rồi lấy ba lô đi ra phía trước. Quỳnh Anh thấy anh chuẩn bị rời khỏi thì ngừng tán gẫu với An Nhiên, vội vàng cầm túi xách đuổi theo.

“Đi đường cẩn thận nhé, về tới nhà thì nhắn tin cho em.” An Nhiên dặn dò bạn già, còn không quên cảm ơn Đăng Khôi đã giúp đưa bạn về nhà.

Quỳnh Anh vẫy tay sau đầu, chạy theo Đăng Khôi ra cửa.

Bên ngoài mưa ngớt dần chỉ còn sót lại màn bụi mỏng, hoà vào ánh đèn đường vàng nhạt. Thành phố Nam Hải được gột rửa khói bụi sạch sẽ, các tòa nhà bê tông cốt thép dường cũng như mềm mại hơn dưới những cơn mưa.

Đăng Khôi ra ngoài thấy đường phố thưa thớt người chợt ngừng bước, quay trở vào bảo An Nhiên đóng cửa sớm một chút, một mình cô mở tiệm không an toàn. Trời mưa đường vắng, nếu có chuyện gì đúng là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.

“Không sao đâu anh cả, nửa tiếng nữa em sẽ đóng cửa.”

“Anh chị về đây, Dâu tây nhỏ.” Quỳnh Anh sốt ruột cắt ngang, ai muốn người mình thích lo lắng cho bạn thân của mình đâu. Cũng may An Nhiên chém đinh chặt sắt nói không có tình ý với Đăng Khôi, Quỳnh Anh mới an lòng theo đuổi anh thợ bánh đáng yêu này.

Biết tính An Nhiên cứng rắn, Đăng Khôi chỉ đành thoả hiệp: “Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, biết chưa?”

Hai người nọ cùng che ô chầm chậm hòa vào màn mưa, thật là một cảnh quan thơ mộng đầy thi vị.

An Nhiên mỉm cười nhìn theo hồi lâu mởi trở vào tiệm. Trong tiệm yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài. Cô nhìn chuông đồng cũ kĩ treo trên cánh cửa, hình như từ lúc chiều đã không nghe tiếng reo của nó nữa. Cô bèn bắt ghế leo lên trên, lấy chuông đồng trên cao đem xuống để sửa lại.

Bên trong chuông rỗng có một quả lắc, không biết sao lại bị kẹt một bên nên từ chiều đã không thể tạo ra một âm thanh nào. An Nhiên sửa lại vị trí của quả lắc bên trong, lúc vô tình bị phần kim loại cắt một đường nhỏ trên ngón tay, máu đỏ lập tức tràn ra nhỏ vào chuông đồng. Cô giật mình, không ngờ dây kim loại treo quả lắc có thể bén đến như vậy.

An Nhiên lắc đầu đi rửa tay rồi lau khô, quấn băng cá nhân.

Cô vừa trở lên phía trước tiệm thì thấy có một người đàn ông đang cúi đầu xem bánh trong tủ kính. Âu phục màu xám trên người anh ta vẫn còn vệt nước mưa.

Thời tiết thất thường thế này cũng làm khó người ta thật.

Hơn nữa, phải nhanh chóng treo lại chuông đồng ở cửa chính, nếu không có người ra vào tiệm cô cũng không biết.

“Xin chào quý khách, anh chọn được gì chưa ạ?”

“Tôi không thích ăn ngọt, cô có đề nghị gì không?” Giọng của vị khách thuộc tông nam rất trầm, làm cho người nghe có chút căng thẳng không thoải mái.

Ngoại hình của vị khách này không tầm thường, do nước mưa nên mái tóc có vài sợi không vào nếp lòa xòa rũ trước trán nhưng có thể thấy lông mày như đao khắc bay xéo vào thái dương, ngũ quan cân đối. Cộng thêm chiều cao và khí chất này đứng ở giữa biển người mênh mông cũng sẽ vô cùng nổi bật. Chỉ tiếc biểu cảm trên gương mặt anh ta cực kỳ nghiêm nghị, cùng với Đăng Khôi hòa đồng dễ mến đúng là hai thái cực.

An Nhiên đi đến sau quầy bánh, kiên nhẫn giải thích: “Nếu anh không thích bánh quá ngọt, có thể thử bánh donut mật ong của tiệm chúng tôi, bánh không quá ngọt rất dễ ăn ạ.” Đáng tiếc tiệm cô đã bán hết bánh su kem trứng, nếu không đó cũng là một sự lựa chọn tuyệt vời.

Người đàn ông đứng trước tủ kính chuyển mắt sang nhìn An Nhiên, màu mắt đen tuyền như mũi tên vô cùng sắc bén, làm trái tim An Nhiên giật thon thót, ngay lập tức dâng lên cảm giác phòng bị. Lần đầu tiên An Nhiên gặp một người có đôi mắt thuần một màu đen, sâu hun hút tựa như màn đêm vậy.

Vị khách bảo: “Tùy ý lấy một phần đi.”

An Nhiên giấu đi sợ hãi, nở nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn, nhẹ gật đầu nói vâng, nhanh chóng lấy bánh donut cho vào hộp giấy rồi tính tiền. Chỉ là một phần bánh không đáng bao nhiêu, nhưng cố tình vị khách này không mang theo tiền mặt, chỉ có mấy đồng mà còn phải quẹt thẻ.

Cô lại lịch sự hỏi khách có cần túi giấy mang đi hay không, vị khách đang quan sát căn tiệm, dường như không nghe thấy câu hỏi của cô, sau đó không biết vì lý do gì lại nhìn chằm chằm chiếc chuông cũ kĩ mà An Nhiên do vội vàng còn để lại trên bàn.

Nói là chuông gió treo cửa nhưng lại là chuông đồng nhỏ bằng một gang tay, kiểu dáng rất cổ xưa. Chỗ để buộc chuông chạm rồng khắc phượng vô cùng tinh xảo, tuy thời gian đã bào mòn tất cả nhưng vẫn có thể thấy được giá trị lịch sử của nó.

Quỳnh Anh học ngành khảo cổ, ba Tống lại là chủ tiệm đồ cổ nên từ lâu Quỳnh Anh đã nói chiếc chuông gió này ít nhất khoảng mấy trăm năm tuổi rồi.

An Nhiên bất đắc dĩ nhìn chuông gió rồi lại nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đang chỉ sáu giờ hai mươi phút.

Vị khách hỏi: “Mấy giờ cô đóng cửa?”

“Mười phút nữa ạ. Hôm nay trời mưa nên tiệm nghỉ sớm một chút.” An Nhiên lịch sự trả lời.

Vị khách gật đầu, nói: “Vậy tôi chờ cô đóng cửa.” Nói rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần cửa sổ, chậm rãi cầm chuông đồng ngắm nghía.

Trong lòng An Nhiên lộp bộp, chẳng lẽ hôm nay cô xui xẻo gặp phải kẻ biến thái à. Khách lạ chờ cô đóng cửa tiệm làm cái gì, còn chuông đồng cũ kia có gì phải ngắm. Có phải muốn giết người cướp của hay không, hay là muốn cướp sắc, cô có nên gọi cho Quỳnh Anh và Đăng Khôi quay lại không nhỉ.

Trong phút chốc mà trong đầu An Nhiên dường như có trăm ngàn suy nghĩ. Sau đó, cô tự động gạt bỏ ý nghĩ cướp của ra khỏi đầu, âu phục của anh ta nhìn là biết giá trị không nhỏ, chắc phải hơn sáu tháng tiền lãi của tiệm bánh gộp lại. Còn cướp sắc ư? An Nhiên nhìn thoáng qua gương mặt mình trong tủ kính sáng bóng, dường như anh ta có nhan sắc hơn mình.

An Nhiên có thể khẳng định vị khách lạ này lần đầu tiên đến đây. Đối với khách quen, cô có thể nhận dạng hơn chín mươi chín phần trăm. Người đàn ông này rõ ràng là khách vãng lai, lời nói hành động còn khó hiểu như vậy, khiến người ta cảm thấy không yên lòng

Mười phút này đối với An Nhiên tựa như mười tiếng đồng hồ vậy, cô cứ suy nghĩ vẫn vơ đủ chuyện.

Ánh sáng chớp lóe ngoài cửa sổ sát đất, sau đó không lâu là tiếng sét thật lớn vang vọng bên ngoài, làm cho An Nhiên giật cả mình. Cô nhìn kim phút chạm tới số sáu trong đồng hồ, cô mới nói vọng ra từ sau quầy: “Thật ngại quá thưa anh, tới giờ đóng cửa rồi ạ.”

Vị khách lạ ngẩng đầu, ngước nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ sáu giờ ba mươi phút.

Anh ta đứng dậy, rút khăn giấy để lau tay, sau đó nói: “Hẹn gặp lại, Dâu tây nhỏ.” Rồi đẩy cửa tiêu sái tiến vào màn mưa.