Trở Lại Cố Đô

Chương 34



An Nhiên và ông hoàng Uy Hóa trở lại bãi đậu xe ở tầng hầm, chất hết đống túi giấy to nhỏ vào cốp xe. Chàng nhìn cốp xe phía sau linh động có thể mở đóng như có điều suy nghĩ.

Trong lúc chàng trầm ngâm, cô đã rào đón trước: “Đừng nghĩ chuyện đem xe ô tô qua bên kia nữa, không được.” Nói xong thì đóng cốp xe lại.

“Em nghĩ ta ngốc như em à, chiếc xe lớn vậy sao có thể nhét qua cánh cửa.”

An Nhiên xấu hổ quay mặt đi, từ lúc ở cạnh chàng cô hay phát biểu linh tinh như bị ma nhập ấy. Cô ngồi vào ghế lái, ở bên kia ông hoàng tự mở cửa xe ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, động tác chàng hết sức thành thục. An Nhiên thực sự thán phục kỹ năng sống và khả năng hòa nhập môi trường mới cực cao của chàng.

Cô cho xe lui ra khỏi chỗ đậu rồi chạy ra khỏi tầng hầm.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Tôi chở anh đến siêu thị mua thức ăn và đồ vệ sinh cá nhân, sau đó còn phải đi nhà thuốc tây mua ít thuốc nữa. Tối nay chúng ta phải trở về Nam Quốc, không phải anh nói khoảng một hay hai tuần nữa sẽ có người đến đảo lấy yến sao.”

Ông hoàng không ngờ phải đi nhanh như vậy, có chút không tình nguyện, “Sao đi nhanh như vậy, ta còn muốn ở đây quan sát thêm vài ngày.”

An Nhiên đánh tay lái cho xe rẽ phải, “Không được, hiện tại tôi vẫn chưa hiểu về quy luật thời gian giữa hai thế giới. Tôi liên tục sử dụng cánh cửa vào mỗi đêm trong vòng bốn đêm, nhưng lần thứ ba tôi quay lại Nam Quốc đã cách lần đầu tiên đến hai tuần, lần thứ tư thì cách lần ba những một tháng. Cho nên tôi sợ nếu chúng ta nán lại đây quá lâu, lúc quay lại đảo Yến thì người dân ở đó đã sớm đi rồi.”

Ông hoàng nhíu mày, bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, “Em nói mỗi đêm đều đi Nam Quốc, vậy khi em trở về thời gian ở thế giới này không thay đổi sao?”

An Nhiên gật đầu, suy nghĩ của vai ác thật nhạy bén.

Ông hoàng nghiêm túc gật đầu, trấn an cô: “Được, vậy tối nay chúng ta trở về. Người dân ra đảo thông thường sẽ ở đó một tháng để thu hoạch yến và đánh bắt hải sản, dù thời gian có trôi đi chúng ta về cũng không bị muộn.”

Cả hai đều im lặng cho đến lúc An Nhiên rẽ vào bãi đỗ xe ở siêu thị gần đó.

Lần này ông hoàng Uy Hóa tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, chàng đợi An Nhiên lấy xe đẩy rồi cùng nhau bước qua cửa tự động. Bên trong vẫn là tiếng nhạc êm dịu, tầng tầng lớp lớp vô số hàng hóa đầy màu sắc chất đầy trên những chiếc kệ cao, các đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, theo một trật tự nhất định. Mỗi dãy kệ đều chất đầy những loại sản phẩm gần giống nhau. Ông hoàng đi quanh một hồi, cảm thán cái thế giới này thật sự chỉ có trong mơ.

Hai người đi một vòng siêu thị, An Nhiên bỏ vào xe đẩy mấy cái bàn chải đánh răng có tay cầm bằng gỗ, kem đánh răng, mấy cục xà phòng, mấy đôi vớ và một ít quần lót nam. Lông mày của ông hoàng khẽ nhúc nhích khi thấy cô dùng ánh mắt soi giữa hộp quần lót và nửa thân dưới của chàng, sau đó nhanh như chớp thảy hộp quần lót vào trong xe đẩy, cứ như cầm lâu hơn một lúc sẽ bị phỏng tay vậy.

“Có cần mua thêm đồ vật quảng cáo trong ti vi kia không, để dùng lúc có nguyệt sự ấy. Mang theo một ít qua Nam Quốc đi.”

A… không nhắc cô cũng quên mất, đúng là cần bổ sung một ít, băng vệ sinh ở nhà cũng gần hết rồi. Nhưng mà cái này cũng bị vai ác nhắc, thật sự rất xấu hổ, nếu lỗ tai có thể xì khói thì đó chính là tâm trạng của cô lúc này.

Sau khi mua xong đồ vệ sinh cá nhân, cô đẩy xe qua quầy thức ăn vặt, ông hoàng dường như rất thích chocolate Snickers, lấy một hơi năm bao bỏ vào xe đẩy.

“Anh muốn ăn gì thì cứ lấy đi, nhưng hạn chế bao bì nhựa nhé vì thời các anh vẫn chưa có, mất công giải thích không được.”

“Ừm, giống như em hay nói linh tinh khiến người khác không hiểu được.”

An Nhiên đập mạnh cánh tay của vai ác, “Tôi giận à.”

Cô đẩy xe đi nhanh về phía trước, đại vai ác vui vẻ đuổi theo sau.

Hai người xếp hàng đợi đến lượt tính tiền, ông hoàng quan sát mấy sản phẩm để gần quầy thu ngân, có vô số kẹo cao su, sô cô la, kẹo bạc hà và mấy thứ đồ chơi nho nhỏ. Những thứ này để gần quầy tính tiền để hấp dẫn ánh mắt người tiêu dùng, đăc biệt là trẻ em, nhưng không ngờ chàng cũng bị chiến thuật marketing này chinh phục, chàng hỏi cô mấy món này là gì, sau đó lấy một hộp kẹo bạc hà vỏ thiếc bỏ vào xe đẩy.

An Nhiên thở phào, cũng may siêu thị lớn không giống cửa hàng tiện lợi có khi sẽ đặt đồ người lớn ở chỗ quầy tính tiền. Cô sợ vai ác sẽ hỏi cái đó dùng để làm gì, cô sẽ phải độn thổ mất. Đợi không lâu đã đến lượt hai người, An Nhiên trả tiền mặt sau đó đẩy xe hàng ra ngoài bãi đậu xe.

Chiếc xe con bọ của An Nhiên vốn khá nhỏ, nên khi chất thêm mấy túi đồ mua trong siêu thị vào thì không còn chỗ trống, nhìn cứ như đang dọn nhà vậy.

An Nhiên lái xe ra khỏi bãi đỗ của siêu thị, trên đường đi cảm thấy có chút đói bụng, nhìn đồng hồ trên xe đã gần sáu giờ chiều, bèn hỏi ông hoàng Uy Hóa muốn ăn gì hay không. Chàng trả lời muốn ăn thử gà rán như trong phim Quân Vương Bất Diệt.

Thêm một tín đồ cuồng phim Hàn nữa rồi đây. Nếu có dịp gặp được Quỳnh Anh chắc hai người họ sẽ dễ kết thân lắm.

An Nhiên chở chàng đến quán gà rán Jolibee gần đó, tìm chỗ đậu xe trên đường rồi bảo chàng: “Ăn tạm gà rán ở tiệm con ong này đi, khu này tôi ít đi nên không biết tiệm gà rán Hàn Quốc nào ở đây.”

“Hàn Quốc là gì?”

“À, Hàn Quốc là một quốc gia, mấy trăm năm trước gọi là Cao Ly.”

Đuôi mày đại vai ác nhướng cao, kéo dài giọng: “À…”

Thù dai thật!

An Nhiên đẩy chàng vào tiệm gà rán, tuy chàng đã biết cô nói dối nhưng mỗi lần bị bắt bí thế này làm cô cảm thấy không thoải mái tí nào. Mua hai suất gà rán, khoai tây chiên và nước ngọt, cô mang tất cả ra bàn. Ông hoàng đang ngắm xe ô tô đang chạy như mắc cửi trên đường.

Cô đẩy một phần gà, khoai tây chiên và nước ngọt về phía chàng, ông hoàng gật đầu xem như cảm ơn, cũng không vội ăn ngay mà nhìn cô ăn trước, mới bắt chước theo động tác của cô.

“Thế nào có ngon không?”

“Cũng tạm, hơi nhiều dầu mỡ.”

An Nhiên lườm chàng: “Là anh đòi ăn chứ ai.”

Ông hoàng lần đầu tiên uống nước có ga, hơi sững người, sau đó uống thêm vài hớp, “Cái này làm thế nào vậy?”

“Tôi cũng không biết nhưng có thể tra trên internet. Nếu anh thích thì mang về một ít đi, ở đây uống hết có thể miễn phí đổ đầy ly lần nữa.”

Ông hoàng gật đầu, hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn. Họ còn phải đi nhà thuốc tây mua ít thuốc phòng thân nữa.

“Dâu tây nhỏ.”

Âm thanh trầm ấm quen thuộc nhưng lúc này lại làm An Nhiên sợ đến toát mồ hôi. Lúc này nếu giả bộ không quen đại vai ác có quá muộn không nhỉ.

An Nhiên miễn cưỡng cười nhẹ: “Anh cả, anh cũng đi ăn gà rán à, trùng hợp quá.”

Trong lòng thầm ca thán, cô sợ đụng phải người quen nên đã lái xe đi xa hơn một giờ, vậy mà vẫn không thoát được.

Đăng Khôi mỉm cười, định nói gì đó với cô nhưng khi thấy người đàn ông đi phía sau An Nhiên thì bất giác xiết chặt nắm đấm.

Người nọ cũng kinh ngạc không kém nhưng sau đó rất nhanh hồi phục lại bộ dạng lạnh lùng như cũ.

“Dâu tây nhỏ, đây là…”

“À, đây là bạn mới quen của em.”

Đăng Khôi nhăn mày, không khó để nhận ra anh không thích ông hoàng Uy Hóa, nhưng tại sao thì An Nhiên không hiểu được. Bình thường Đăng Khôi rất hòa nhã với mọi người, chưa thấy anh giận ai bao giờ, kể cả lúc bị khách nữ liên tục quấy rầy anh cũng chỉ cười cho qua.

“Dâu tây nhỏ, anh nói chuyện với bạn em chút nhé.”

An Nhiên chần chừ, tuy cô lo chuyện cánh cửa thần kì bị lộ, nhưng cô còn lo hơn nếu đại vai ác nói chuyện một hồi sẽ bị người ta bắt vào bệnh viện tâm thần mất.

Đại vai ác nheo mắt, cúi đầu cố ý nói vào tai cô nhưng âm thanh đủ để Đăng Khôi nghe thấy, “Anh muốn uống thêm nước ngọt, em đi đổ đầy ly cho anh đi.” Da đầu An Nhiên tê rần, cảm thấy đại vai ác xưng ‘anh’ còn đáng sợ hơn chuyện bị Đăng Khôi phát hiện, bèn cầm ly giấy nhanh chóng chạy đi lấy nước ngọt. Trước khi đi còn không quên điên cuồng nháy mắt phát tín hiệu bảo đại vai ác ra xe chờ cô.

An Nhiên vừa đi, gương mặt Đăng Khôi chợt trầm xuống, đè nén âm thanh chất vấn: “Tại sao cậu lại xuất hiện trước mặt Dâu tây nhỏ, tôi đã nhượng hết cổ phần công ty cho cậu rồi, cậu còn muốn gì nữa?”

Ông hoàng Uy Hóa nhướng mày, thật thú vị. Không ngờ tên đang đứng trước mặt giống Đông Cung như đúc. Nhớ đến lần đâu gặp An Nhiên cô hỏi chàng đi đến Nam Quốc bằng cách nào, rồi hôm qua cô cũng nhắc nhở có một người giống như chàng ở đây. Bây giờ gặp phải một người giống hệt Đông Cung, nếu hai người họ ở thế giới này vẫn là quan hệ anh em thì thật là oan nghiệt.

“Vậy thì thế nào, giang sơn mỹ nhân ta đều muốn.”

“Cậu… cậu…” Đăng Khôi nghe xong trong lòng tức muốn nổ tung, nào để ý đến cách xưng hô kì lạ của người nọ, chỉ muốn bộc phát hết tức giận ra ngoài, “Cậu đúng là đê tiện. Cậu dùng tai nạn xe kia uy hiếp tôi, nên tôi mới làm theo những gì cậu bảo. Coi như tôi xin cậu, tôi chỉ cần Dâu tây nhỏ được sống vui vẻ bình an, cậu đừng bám theo chúng tôi không tha nữa.”

Ông hoàng nhíu mày, ánh mắt đen như mực ánh lên tia nguy hiểm: “Tai nạn của ba mẹ An Nhiên là do anh gây ra?”

Đăng Khôi như bị sét đánh, liên tục lắc đầu: “Không phải, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không cố ý…”

Ông hoàng cười lạnh: “Nếu không phải anh làm, sao người khác có thể uy hiếp anh được, còn không phải anh có điểm yếu để người ta nắm được.”

Đăng Khôi hoảng loạn giải thích: “Tôi chỉ gọi cho thầy An nói cho thầy biết lai lịch viên ngọc kia. Tôi không biết thầy An đang lái xe, đúng lúc trời đang mưa… không ngờ lại xảy ra tại nạn.”

“Anh cả giấu kĩ thật, ngay cả em cũng bị lừa hai năm nay.”

“An Nhiên.”

“Dâu tây nhỏ.”