Trở Lại Cố Đô

Chương 6



Hôm nay Đăng Khôi đến tiệm sớm hơn bình thường nhưng khi tới nơi thì thấy tiệm bánh AN đã mở cửa.

“Dâu tây nhỏ, sao hôm nay em mở tiệm sớm vậy?”

An Nhiên đang bày bánh lên kệ khi Đăng Khôi bước vào, cô mặc đồng phục làm bếp màu trắng, dáng người xinh đẹp linh lung, trên đầu còn đội chiếc nón tròn nhỏ. Đăng Khôi nhìn cô chốc lát, sau đó cố ép bản thân dời ánh mắt đi nơi khác.

“Hôm nay em ngủ sớm nên dậy sớm tí.” Cô qua loa trả lời.

Đăng Khôi nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của An Nhiên, nhẹ nhàng bảo: “Nếu chút nữa có mệt thì em cứ nghỉ ngơi đi. Mình anh trông tiệm không thành vấn đề.”

“Cái chuông nhỏ ở cửa ra vào đâu rồi?” Không nghe được tiếng leng keng quen thuộc, Đăng Khôi thấy có chút không quen.

“Nó không kêu nữa nên em gỡ xuống rồi, em đã đặt chuông gió khác chút nữa sẽ được giao tới.”

Anh ừm một tiếng rồi vào phòng đổi sang đồng phục, sau đó luôn tay luôn chân làm việc trong bếp.

Tiệm bánh vào sáng sớm và xế chiều tương đối bận rộn, đa số khách hàng là từ mấy văn phòng lân cận ghé vào mua bánh mì ngọt, sandwich hay bánh xốp mặn cho bữa sáng. Một số khách cũng sẽ đặt bánh ngọt cho giờ trà chiều.

An Nhiên cố gắng làm việc đến giữa trưa, khi thấy qua giờ cao điểm thì để tiệm cho Đăng Khôi trông chừng, cô lên lầu nghỉ ngơi một lát.

Cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh lại đã qua ba giờ chiều, đây là giờ trà chiều, vậy mà cô ngủ đến quên trời đất.

An Nhiên bật dậy như lò xo, nhanh chóng rửa mặt rồi quấn tóc lại thành một cái bánh bao nhỏ sau đầu, sau đó chạy xuống lầu.

Trong quầy, Đăng Khôi đang lấy bánh cho vào hộp. Cô khách lạ mạnh dạn tán tỉnh anh chàng, còn cố tình xin số điện thoại của anh. Đăng Khôi cũng cười đọc cho khách số điện thoại của tiệm bánh.

An Nhiên đợi cô khách vui mừng lấy số điện thoại ra về, mới chậc chậc bảo anh: “Lươn lẹo.”

Đăng Khôi so vai, thật hết cách rồi, cứ vài ba ngày lại có người hỏi xin số điện thoại, anh cũng rất phiền. Chỉ là nếu có thể giúp tăng doanh số cho tiệm bánh của Dâu tây nhỏ, anh cũng không ngại cười đùa với mấy người phụ nữ như hổ đói rình mồi ấy.

Nhưng chỉ có thể như vậy.

Trong lòng anh có một người, bất quá người này luôn cố ý không cho anh tiến thêm một bước nào. Thêm vào anh cũng có nổi khổ trong lòng, nên vẫn luôn không dám vượt qua bức tường lửa phía trước.

An Nhiên đội nón lên nhanh chóng phục vụ khách hàng kế tiếp. Đăng Khôi thấy cô đã chuyên tâm với việc bán bánh, anh bèn thở dài đi vào bếp làm nốt các việc còn lại.

Bận bịu đến hơn bốn giờ chiều, Xuân Mai mới thở hổn hển chạy đến tiệm, cô ta vừa thở gấp vừa rối rít xin lỗi, nói do kẹt xe mới đến trễ như vậy. An Nhiên khoát tay tỏ ý không sao, bảo cô ta tiếp khách xong thì lau tủ kính. Còn cô thì mang những chiếc khay và kẹp gấp bánh đã bẩn vào bếp.

An Nhiên xếp khay và kẹp vào máy rửa chén, bỏ một viên xà phòng chuyên dụng vào rồi bật máy. Đăng Khôi hỏi: “Cô ta đến rồi à?”

An Nhiên gật đầu, nhìn Đăng Khôi đứng đó trầm ngâm, cô bèn nhún vai quay sang chuẩn bị nguyên liệu làm bánh mousse. Hôm nay cô ngủ trưa quá lâu, phải gấp rút hơn nữa mới kịp giờ giao bánh vào ngày mai.

Tháng trước tiệm bánh Gia An nhận đơn hàng hơn năm trăm chiếc bánh mini cho tiệc tất niên của một công ty lớn. An Nhiên vui đến mấy ngày, đây là thành tựu lớn nhất của cô sau gần hai năm mở tiệm. Cô đã hỏi ý kiến khách hàng, khách muốn nhiều loại bánh mini khác nhau, số lượng mỗi loại tùy ý bên cung cấp, miễn đủ năm trăm chiếc là được. Bốn giờ chiều mai cô phải giao bánh đến công ty của khách.

An Nhiên và Đăng Khôi đã tất bật chuẩn bị mấy ngày trước, bận rộn đến hơn bảy giờ tối hôm nay mới hoàn thành xong mọi việc, sáng mai chỉ cần đi giao là đã xong một đơn hàng lớn.

Lúc này Quỳnh Anh rón rén đi vào bếp, nháy mắt tinh nghịch với Đăng Khôi, sau đó ôm chầm lấy An Nhiên từ phía sau, hù một tiếng rõ to.

An Nhiên sợ nhột cười khúc khích, nhưng không bị giật mình.

“Chơi với em giống như chơi với khúc gỗ vậy.” Quỳnh Anh chán chường, hình như An Nhiên bị đứt dây thần kinh sợ hãi hay sao đấy.

An Nhiên trêu chọc bạn già: “Sao hôm nay chị lại đến nữa?”

“Chị nói sẽ đến trấn tiệm mà.”

An Nhiên gật gù tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Xuân Mai ở phía trước dè dặt đi vào bếp bánh, cầm trên tay một cái hộp giấy, “Chị An Nhiên, có đồ giao cho chị.”

An Nhiên quay sang thấy trên hộp giấy có hình chuông gió thì bảo Xuân Mai để trên kệ bếp. Xuân Mai làm xong vẫn còn chần chờ trong bếp chưa vội ra ngoài, gương mặt có điều muốn nói lại thôi.

Quỳnh Anh thấy vậy thì nhanh nhẩu hỏi: “Em còn chuyện gì sao?”

Xuân Mai ấp úng nói: “Em muốn xin về sớm để ôn bài, ngày mai em phải thi hai môn.”

An Nhiên thở dài bảo cô ta cứ về trước, Xuân Mai vâng dạ rồi hớn hở lấy túi xách ra về.

Đăng Khôi vừa rửa xong mấy khay nướng lớn, lắc đầu nói: “Dâu tây nhỏ, em dễ dãi với nhân viên quá rồi. Đi làm một tuần đã có hai lần đi trễ, ba lần về sớm. Nhiệm vụ lau dọn cũng để lại cho cô chủ làm nốt.”

Quỳnh Anh nhanh nhảu tiếp lời: “Nếu Xuân Mai không có trách nhiệm như vậy thì cho nghỉ đi Dâu tây nhỏ, mấy tháng trước chị thấy cô ta xin việc trên diễn đàn của trường tội nghiệp quá mới xin giúp, nhưng không làm được việc thì thôi vậy.”

Sao đó còn ra vẻ thần bí, nói nhỏ vào tai An Nhiên: “Hôm qua chị thấy cô ta chui vào một chiếc BMW đấy.”

“Chẳng lẽ Xuân Mai là con nhà tài phiệt muốn thử làm công lấy kinh nghiệm?”

Quỳnh Anh cười phá lên: “Em nói giỡn hả? Chị chưa nghe nói có con nhà giàu muốn thử việc, chỉ nghe nói giới tài phiệt dạo này thích chăn cỏ xanh thôi.”

“Chỗ của em không có cỏ xanh không, nhưng nếu thái độ làm việc của nhân viên mãi như vậy chắc tiệm của em sớm xanh cỏ.” An Nhiên lắc đầu.

Cả hai người còn lại đều ngẩn ra, rồi cười phá lên.