Trợ Lý Tuyến 1

Chương 17: Hôm sinh nhật Mạc Tiêu, anh có uống rượu không?



Khi nhận được cuộc gọi từ công ty, thiếu chút nữa Lục Tuệ Minh đã nôn ra máu tại chỗ, cô cầm chổi, điên tiết đi thẳng lên lầu.

“Lục Ngọc Tân, cậu chán sống rồi đúng không!”

Cửa phòng khóa trái, cô chỉ có thể dùng sức đập cửa, lớn tiếng chửi người bên trong.

Bùi Kỳ và Thẩm Hương Đình giật mình, tuy rằng chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng sợ Lục Tuệ Minh mất khống chế sẽ vô tình đánh Lục Ngọc Tân đến tàn phế, vội vội vàng vàng chạy lên giữ cô lại.

“Chị Tuệ, chuyện video đã dùng quan hệ xử lý xong rồi, ngày hôm đó Ngọc Tân uống say, chị biết rõ tửu lượng của em ấy mà.” Bùi Kỳ ngăn cản cô, kiên trì giải thích.

“Hôm đó nó uống say, vậy hôm nay thì sao! Cái đồ chó con này thật sự muốn làm tôi tức chết mà, nó có cam tâm đâu! Mở cửa!”

Lục Tuệ Minh giận đến mức mắt và mặt đều đỏ bừng, trán nổi gân xanh, sắp thở ra lửa.

Bùi Kỳ nhíu mày, không hiểu cô nhắc đến ngày hôm nay là có ý gì.

Bên này Thẩm Hương Đình với Cố Tâm Viễn nghe xong, vô thức lấy điện thoại ra xem hotsearch trên weibo.

#Lục Ngọc Tân ấn like xin video nụ hôn nóng bỏng qua tin nhắn riêng# Bạo

Thẩm Hương Đình thật sự giật mình, đọc hai lần mới hiểu được, bấm vào xem, phát hiện ra cái like đó được ấn cách đây năm phút.

“Ồ quao…” Hắn không thể không cảm thấy thán phục, vui vẻ hóng hớt, thầm nghĩ bé Ngọc Tân nhà mình không lên tiếng thì thôi, đã lên là phải lên tới hàng bom tấn mới chịu.

Cố Tâm Viễn nâng điện thoại, vẻ mặt chấn động, ngước mắt nhìn Lục Tuệ Minh một tay cầm chổi một tay đập cửa, cậu âm thầm nuốt nước bọt, yên lặng lùi về sau mấy bước, quyết định không tham gia vào trận chiến loạn lạc này.

“Cậu đã có gan ấn like, còn sợ cái gì nữa, mở cửa bước ra đây cho tôi!”

Bùi Kỳ khó hiểu quay sang Thẩm Hương Đình đang mỉm cười sâu xa bên cạnh, đối phương chậc chậc hai tiếng, đưa điện thoại cho anh, cảm thán: “Xem ra cậu sắp được gả vào nhà giàu rồi đó.”

Bùi Kỳ lạnh lùng lườm hắn, cúi đầu nhìn nội dung trên màn hình, sau đó cả người đờ ra.

Lồng ngực nóng ran, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ.

“Cậu không mở cửa đúng không?” Lục Tuệ Minh đá mạnh vào cánh cửa, cắn răng nghiến lợi xoay người qua Bùi Kỳ ra lệnh, “Bùi Kỳ, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa cho tôi, hôm nay tôi phải đánh gãy chân chó của nó.”

Cô phí hết tâm tư gỡ hotsearch cho cậu, còn cậu thì sao, ấn like đánh cô một cú đau điếng. Hay rồi, bộ phận quan hệ công chúng không cần nghĩ cách giải thích hộ cậu nữa, bởi giờ đây dù cho cậu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch.

Bùi Kỳ trả điện thoại cho Thẩm Hương Đình, dù trong lòng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, song lo lắng vẫn chiếm phần nhiều hơn. Lục Ngọc Tân hành động như vậy chính là đang đổ thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc sau này.

Bùi Kỳ: “Chị Tuệ, hôm nay em ấy bận rộn cả ngày, lại còn đau bụng, mới vừa được tiêm xong, chị không thể để em ấy nằm nghỉ một chút sao?”

“Nó không khỏe à?” Lục Tuệ Minh giống như nghe phải chuyện cười, từ đầu tới cuối đều cảm thấy tức ngực, chỉ vào cánh cửa quát, “Tôi thấy nó thoải mái quá thì có, đủ sức để lướt Weibo rồi ấn like nữa mà.”

Thẩm Hương Đình đứng bên cạnh xem drama còn chê drama chưa đủ căng, trực tiếp cười thành tiếng.

Lục Tuệ Minh nhìn hắn chằm chằm, trong mắt bừng bừng lửa giận.

Thẩm Hương Đình nhún vai, mỉm cười vô hại, sau đó nhỏ giọng hỏi Trì Vũ: “Anh Vũ, lúc anh tiêm cho bé Ngọc Tân, có phải đã nhân tiện mở lớp phụ đạo tình cảm không, sao đột nhiên em nó thông suốt thế?”

Trì Vũ tỏ ra bất lực, anh chỉ tặng Lục Ngọc Tân vài lời khuyên thôi, thật không ngờ cậu lại lĩnh hội triệt để như vậy, tự mình liều mạng công bố quan hệ luôn.

“Anh thấy cậu ấy còn giận Bùi Kỳ nên mới khuyên mấy câu.”

Thẩm Hương Đình giơ ngón cái cho anh một like: “Làm tốt lắm, hôm nào phải bắt Bùi Kỳ mời chúng ta một bữa mới được.”

Trì Vũ: “…”

Bùi Kỳ: “Chị Tuệ, tôi cũng có trách nhiệm về chuyện này, chị tức giận muốn mắng chửi gì cứ nhắm vào tôi, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể đưa chìa khóa dự phòng cho chị, đợi khi nào Ngọc Tân suy nghĩ thông suốt thì em ấy sẽ tự ra ngoài.”

Lục Tuệ Minh: “Nhắm vào cậu? Được, đừng tưởng tôi không biết cậu đang cười thầm trong lòng.”

Cô đang rất tức giận, không chút do dự quất chổi vào người anh, động tác thô bạo, tốn sức, dọa Thẩm Hương Đình đang hóng chuyện cũng phải kêu to một tiếng.

Thẩm Hương Đình: “Úi trời đất ơi, chị gái à, chị đánh thật đó hả!” Hắn kéo Bùi Kỳ một mực đứng yên chịu trận tránh đi, ra sức trấn an cơn giận của Lục Tuệ Minh một chút, “Chị gái thông gia à, bình tĩnh bình tĩnh, bạo lực không giải quyết được vấn đề, chị xem, chuyện cũng đã xảy ra rồi.”

Lục Tuệ Minh nổi trận lôi đình: “Cậu im miệng cho tôi! Ai là thông gia của cậu, cậu có tin tôi đánh cả cậu luôn không!” Dứt câu, cô lại giơ chổi tiến lên nhưng bị Cố Tâm Viễn và Trì Vũ can ngăn.

Cố Tâm Viễn: “Chị Tuệ, anh Bùi nói đúng đấy ạ, tính tình của anh Tân xưa nay là vậy, chị càng đánh anh ấy càng bướng hơn thôi.”

Thẩm Hương Đình khoanh tay, vô cùng đồng ý với những gì Cố Tâm Viễn vừa nói, đến cả trợ lý tạm thời còn hiểu được, vậy mà bà chị thông gia lại không rõ hay sao, hắn thở dài: “Đúng đấy, có câu nói rất hay, thà hủy mười tòa tháp còn hơn phá bỏ một mối lương duyên, tôi thấy Lục tổng cũng là người sáng suốt, coi như vì hai người họ mà thành toàn đi.”

Lục Tuệ Minh tức giận tung cước đá hắn, Thẩm Hương Đình căn bản không ngờ đến việc cô sẽ làm vậy với mình, chỉ biết ôm bắp chân, đau đến nỗi hít khí lạnh.

“Tôi kệ đấy, dì nhỏ tương lai này hung dữ quá đi…”

Bùi Kỳ khó chịu đẩy hắn trả cho Trì Vũ.

“Em nghiêm túc một chút được không, đừng làm chị ấy giận thêm nữa, chị ấy dù gì cũng là trưởng bối.”

Thẩm Hương Đình khinh thường “xì” một tiếng.

“Tu tu tu tu…”

Lục Tuệ Minh lạnh lùng lườm người còn đang giữ tay mình, bắt gặp ánh mắt của cô, Cố Tâm Viễn nhanh chóng buông ra, sợ hãi lùi về vị trí cũ.

Trăm ngàn lần đừng liên lụy người vô tội, cậu suốt ngày bị kẹp ở giữa đã đủ khổ lắm rồi.

Cuộc gọi đến từ công ty, lại còn gọi vào số cá nhân, nhất định là có chuyện quan trọng. Lục Tuệ Minh hít sâu vài hơi, tức giận ném chổi, phủi phủi kéo áo thẳng lại, trừng mắt nhìn đám người.

“Nói cho Lục Ngọc Tân biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, nó có gan thì làm ổ trong phòng cả đời đi, hôm nay tôi sẽ ở đây tốn sức với nó.”

Cô cố ý nói lớn để người trong phòng nghe thấy.

Nói xong, cô ném chìa khóa xe cho Cố Tâm Viễn, bảo cậu ra xe lấy máy tính bảng và laptop, trông dáng vẻ như rất quyết tâm.

Bùi Kỳ lắc đầu bất lực, nhìn cô và Cố Tâm Viễn xuống lầu.

“Chậc chậc chậc, bé Ngọc Tân ghê thật, cậu nói thử xem em ấy cần video để làm gì, người còn đang sống sờ sờ ngay trước mắt, nếu em ấy muốn làm gì chắc cậu cũng đâu từ chối được ha.”

Bùi Kỳ lặng lẽ nhặt cây chổi lên, mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Thẩm Hương Đình lập tức mím môi, làm động tác kéo khóa, không trêu anh nữa.

Trong phòng, Lục Ngọc Tân căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, sẵn sàng lao vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại ngay khi Lục Tuệ Minh chuẩn bị bước vào.

Mặc kệ bọn họ có tin hay không, đầu óc cậu thật sự nóng lên, lỡ tay ấn like, đến khi nhận ra thì đã bị chụp màn hình làm bằng chứng rồi, sau đó còn bay bay bay bay thẳng lên hotsearch.

Chủ nhân của bài viết kia cũng bình luận bảo cậu nhớ kiểm tra tin nhắn riêng…

Vốn dĩ cậu định đăng bài thanh minh rằng đó chẳng qua là một cú trượt tay, nhưng nghĩ lại thì cứ có cảm giác giấu đầu lòi đuôi thế nào ấy, vậy nên cậu đành từ bỏ việc cãi chày cãi cối. Hơn nữa nguyên nhân thật sự là do lúc ấy cậu đọc được vài bình luận, bọn họ nói Bùi Kỳ dựa vào nhan sắc để quan hệ bất chính với rất nhiều ông chủ và đạo diễn trong giới giải trí, Lục Ngọc Tân chính là một trong số những cây ATM của Bùi Kỳ, còn nói những thành tựu mà ngày hôm nay Lục Ngọc Tân có được đều nhờ lên giường với trợ lý Bùi Kỳ… Cậu tức quá trời tức! Nghĩ ra được ba cái thứ đen tối lệch lạc thế kia, bọn họ không đi làm biên kịch đúng là đáng tiếc.

Là người của công chúng, scandal nổ ra sẽ bị lôi ra bịa đặt mắng mỏ, cậu hiểu và chấp nhận điều này, nhưng Bùi Kỳ chỉ là một trợ lý bình thường thôi, làm sao chịu nổi những lời nhục mạ vu khống đó? Cậu không thể dễ dàng tha thứ được, muốn đánh heo cũng phải xem chủ của nó là ai chứ!

Ban đầu cậu tính ăn thua đủ với bọn họ luôn, tuy nhiên nhớ ra thân phận của mình, trong lòng càng tức, khoảnh khắc bấm trở về thì tay run, tự nhiên like cho bài viết gốc.

Vừa nghĩ tới việc chị Tuệ chắc chắn sẽ lột da cậu khi nhìn thấy hotsearch, cậu liền ném điện thoại, bật dậy chạy đi khóa trái cửa phòng.

Cậu không thể giải thích rõ ràng với bọn họ, càng không muốn bị đánh, cho nên chỉ có thể trốn ở trong phòng.

“Tu tu tu…”

Chuông điện thoại vang lên một tràng, cậu nhìn thoáng qua, cũng đoán được là Bùi Kỳ gọi tới.

Cậu không muốn nghe máy, nhưng cậu hiểu rất rõ tính cách của Bùi Kỳ, nếu sau vài cuộc gọi mà cậu không trả lời, anh nhất định sẽ lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.

“… Có gì không?” Lục Ngọc Tân rất sợ anh đề cập đến chuyện ấn like bài viết kia.

Bùi Kỳ: “Bụng còn đau không?”

Lục Ngọc Tân: “Tui không sao, đừng làm phiền tui đang ngủ!”

Bùi Kỳ: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp, anh để nước và thuốc ở bệ cửa sổ thông với phòng làm việc, nhớ lấy uống đấy.”

Anh không nhắc gì đến hotsearch, như thể anh không biết gì về nó, Lục Ngọc Tân cầm điện thoại nghe những lời quan tâm đến từ anh, không hiểu sao trong lòng lại khó chịu.

Lục Ngọc Tân: “Tui biết rồi! Anh không được mở cửa cho chị Tuệ đâu đấy, nếu chị ấy đánh gãy chân chó của tui, tui sẽ bẻ gãy móng heo của anh luôn!”

Người bên kia điện thoại nghe vậy, khẽ bật cười, thanh âm trầm thấp êm ái, tựa như tiếng đàn cello nhẹ nhàng gõ vào màng nhĩ Lục Ngọc Tân.

Bùi Kỳ: “Được rồi, Lục chó con.”

Lục Ngọc Tân giận dỗi rống lên: “… Cút đi!”

Sau khi cúp máy, cậu mở Wechat, nơi này cũng bùng nổ không kém, Bùi Kỳ nằm ở vị trí đầu tiên nhanh chóng gửi tin nhắn qua.

Bùi Kỳ: Nếu cậu không đi lấy thuốc, anh sẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đấy.

Lục Ngọc Tân tức giận mắng một câu tiểu nhân.

Căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng làm việc, giữa hai phòng có một cửa sổ thông hình lục giác, trên đó treo chậu trầu bà trang trí. Lục Ngọc Tân không hiểu lắm về cách bày trí này, bức tường giữa các phòng của người ta đều có cửa sổ thông để có thể dễ dàng ra vào, mà Bùi Kỳ thì ngược lại, cửa sổ thông để treo chậu trầu bà?

Cái mỹ quan kỳ lạ gì đây?

Cậu tìm một cái ghế trèo lên, đẩy chậu trầu bà ra, trên bệ cửa sổ quả nhiên có một ly nước và một đống thuốc, cậu vừa giơ tay ra lấy đồ, từ phòng làm việc bên kia bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Lục Ngọc Tân.”

Lục Ngọc Tân giật mình suýt nữa bước hụt.

Lục Ngọc Tân: “… Gì nữa! Làm hết cả hồn.”

Bùi Kỳ: “Sao cậu lại làm vậy?”

Ý gì đây? Đang hỏi chuyện cậu ấn like à?

Lục Ngọc Tân: “Trượt, trượt tay thôi.”

Người bên kia bức tường im lặng.

Lục Ngọc Tân cảm thấy kỳ lạ, đi rồi à?

Cậu ngửa đầu uống thuốc xong, đặt ly xuống, lại đẩy chậu trầu bà lần nữa, cố gắng nhìn qua ô cửa xem còn ai ở đó không.

Anh ta đi thật rồi à, không có ai hết, gì mà bất lịch sự vậy, đi cũng không nói một tiếng.

Lúc này, bên kia bức tường lại truyền đến âm thanh.

Bùi Kỳ: “Nghỉ ngơi đi, anh xuống lầu.”

“…” Chỉ vậy thôi hả, hết rồi?

Sau đó, Lục Ngọc Tân nghe tiếng bước chân giẫm lên sàn gỗ, cậu khó chịu trong lòng, lớn tiếng gọi anh lại: “Anh chờ đã!”

Bùi Kỳ: “Có việc gì à?”

Lục Ngọc Tân căng thẳng nuốt nước bọt, hắng giọng hỏi: “Tui, tui muốn hỏi anh một câu.”

Bùi Kỳ: “Được.”

Lục Ngọc Tân: “Hôm sinh nhật Mạc Tiêu, anh có uống rượu không?”

Bùi Kỳ nở nụ cười.

Anh nắm chặt chìa khóa dự phòng trong tay, mở cửa phòng, đi thẳng đến căn phòng bên cạnh.