Trợ Lý Tuyến 1

Chương 18: Hời quá ha cái đồ Heo thổi kèn



Đi thật rồi?

Gì vậy trời? Anh ta còn chưa trả lời câu hỏi của mình nữa!

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng tra chìa khóa, kế đến Bùi Kỳ đẩy cửa bước vào.

“…” Lục Ngọc Tân trợn mắt, vẫn còn đứng trên ghế chưa kịp phản ứng.

“Bùi, Bùi Kỳ…”

Không phải anh ta vừa ở phòng bên à, sao tự dưng sang đây vậy?

“Lạch cạnh!”

Cửa lại bị khóa, ánh mắt anh nóng như lửa, từng bước từng bước tới gần.

Lục Ngọc Tân khẽ run, nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, xoay người định chạy vào phòng vệ sinh, tuy nhiên cậu còn chưa kịp bước xuống ghế, một cánh tay đã ôm lấy eo cậu.

“Bùi Kỳ, anh muốn gì!”

Lời vừa dứt, người đằng sau nhẹ nhàng ôm cậu xuống, sau đó nắm tay cậu ấn vào tường, lấy cơ thể săn chắc chặn cậu lại.

Ánh mắt ấy, như là nổi lửa.

Lục Ngọc Tân vô cùng hoảng loạn, lấy tay đẩy anh: “Anh tránh ra coi…”

Cằm bị kẹp chặt, cánh môi nóng bỏng áp lên môi, toàn thân Lục Ngọc Tân cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc.

Lần trước là uống say, vậy lần này nên giải thích thế nào?

Không chờ cậu kịp phản ứng, đầu lưỡi đối phương đã nhiệt tình cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng.

“…” Mặt Lục Ngọc Tân đỏ bừng, dùng hai tay đẩy anh ra, lắc đầu giãy giụa muốn né tránh, tuy nhiên không biết đối phương lấy ở đâu nhiều sức lực như vậy, một tay giữ chặt gáy cậu, dù cho cậu có đẩy thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn mạnh mẽ quyết liệt từ anh.

Lục Ngọc Tân vừa thẹn vừa giận, tự hỏi có phải anh bị điên rồi không!

Anh dây dưa càng hôn càng sâu, tay bắt đầu vuốt ve cơ thể Lục Ngọc Tân một cách không kiêng kỵ, đầu óc Lục Ngọc Tân nhất thời nổ tung, mặt nóng như lửa đốt, cảm giác môi mình đang bùng lên ngọn lửa.

“Ưm… Bùi…” Cậu sắp tắt thở rồi đây này!

Lục Ngọc Tân níu lấy bàn tay đang lộn xộn trên người mình, tóm gọn chiếc lưỡi mềm đang làm loạn, cắn một cái, vị máu tanh nhanh chóng lan ra trong khoang miệng hai người.

Bùi Kỳ đau nên phải dừng lại, ánh mắt cất giấu chút uất ức.

Lục Ngọc Tân thở hồng hộc, chân mềm nhũn, tay nắm phần áo bên hông Bùi Kỳ, thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã.

Cậu cắn chặt môi, vành tai đỏ bừng, nhìn khuôn mặt đẹp trai quá mức ở ngay trước mắt, nhịn nửa ngày vẫn phải mắng một câu đồ con heo.

Khóe mắt Bùi Kỳ dẫn ra nụ cười, ôm mặt cậu rồi nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi.

Anh nói: “Ngọc Tân, đây là câu trả lời của anh.”

Trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hai má Lục Ngọc Tân nóng hổi, vội quay đi không dám nhìn anh.

Câu trả lời gì chứ, có câu trả lời nào mà như vậy không!

Tên đầu heo này chỉ muốn ăn đậu hủ của mình thôi.

Lục Ngọc Tân: “Anh dám nhổ cải trắng nhà Lục Tuệ Minh, dì ấy sẽ giết anh cho coi.”

“Hửm?” Bùi Kỳ khẽ cười, xoay mặt cậu qua, nhìn cậu bằng đôi mắt đen sâu thẳm, “Trong ấn tượng của anh, cây cải này hình như do một tay anh tưới nước chăm bón suốt tám năm trời, không có công lao cũng có khổ lao mà nhỉ.”

Vừa nâng mắt, Lục Ngọc Tân lập tức đối mặt với đôi mắt sâu hút ẩn chứa ý cười, bỗng chốc cậu hiểu ra tại sao trước đây Mạc Tiêu lại bảo cậu nhìn vào mắt người này thử.

Bởi trong đôi mắt của người này, chỉ có mỗi mình cậu.

Nghĩ đến đây, trái tim cậu kịch liệt run lên, đáy mắt trở nên nóng rực.

Lục Ngọc Tân: “Hời quá ha cái đồ heo thổi kèn.”

Cậu giơ tay lên ôm lấy người trước mắt, đỏ mặt chủ động trao anh nụ hôn, cũng cho lòng mình một câu trả lời.

Suốt tám năm qua, không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm của hai người đã từ từ thay đổi.

⁂ 

Vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị xong phần tâm lý, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay dắt nhau xuống lầu, Lục Tuệ Minh vẫn tức đến xanh mặt.

Những năm qua, cô đã giúp cậu ngăn chặn biết bao nhiêu hoa cỏ gió chướng trong làng giải trí, song lại chưa từng nghĩ đến chuyện con heo bên cạnh mình là đứa nhổ cải trắng đi, chưa kể còn là một con heo đực.

Chị cô từng gửi gắm, mong cô bảo vệ Lục Ngọc Tân một đời bình yên trôi chảy, vui vẻ khỏe mạnh, vậy nên mọi việc cô đều thuận theo ý cậu, chăm sóc cậu như con ruột của mình, nhưng đồ cho con này cứ thích bật ngược lại cô, chơi tới hệ dưỡng thành, đưa mình lên thuyền luôn.

Thẩm Hương Đình và Trì Vũ có việc nên về trước, trong phòng khách chỉ còn mỗi Lục Tuệ Minh và Cố Tâm Viễn.

Cố Tâm Viễn mở to mắt nhìn hai người bọn họ đi đến, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đan chặt vào nhau, không hiểu sao vừa sốc vừa phấn khích.

Đỉnh thiệt! Như này tức là hai ông anh nhà mình xác định quan hệ rồi phải không?

“Chị Tuệ.”

“Chị Tuệ.”

Lục Tuệ Minh ôm ngực, lạnh lùng nhìn đôi môi hơi hồng của Lục Ngọc Tân, nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng xấu.

“Lục Ngọc Tân, cậu muốn chọc điên tôi đúng không?” Cô lườm hai người đối diện bằng ánh mắt sắc như dao, buông giọng uy hiếp, “Bỏ tay ra cho tôi!”

Lục Ngọc Tân bĩu môi không vui: “Em không có, em chỉ đang cho chị thấy quyết tâm của em thôi.”

Lục Tuệ Minh cắn răng, giận run người, cầm xấp tài liệu trên bàn ném về phía cậu.

“Có phải cậu muốn tôi tức chết mới vừa lòng không!”

Bùi Kỳ nhanh tay lẹ mắt, kéo Lục Ngọc Tân ra phía sau né tránh cơn thịnh nộ.

“Chị Tuệ, tôi và Ngọc Tân chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với chị.”

Lục Tuệ Minh điên tiết hét lên: “Tôi không muốn nghe!” Đừng tưởng anh thắng được thỏa thuận kia thì cô sẽ từ bỏ, không có cửa đâu.

Lục Ngọc Tân vỗ vỗ ngực, sợ mất hồn, bất mãn nói: “Sao chị bạo lực vậy, rõ ràng chị đã nói sẽ cho em tự do yêu đương mà.”

Lục Tuệ Minh dùng sức đóng laptop lại, lạnh lùng nói: “Đúng, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói là cho phép cậu đi tìm bạn trai, cậu liều quá rồi đó!”

Cô thật sự không hiểu nổi, trong giới giải trí có rất nhiều cô gái ưu tú, tại sao thằng bé lại thiển cận gặm cỏ gần hang thế kia?

Lục Ngọc Tân: “Chị không chịu nói đạo lý gì hết, đã bảo yêu đương tự do, tự do, bây giờ một hai lôi giới tính ra là thế nào?”

“Tôi không nói đạo lý?” Lục Tuệ Minh sắp điên vì đồ chó con vô lương tâm này rồi, bây giờ cô là người có lỗi, đúng không?

Cô đứng dậy tìm cây chổi lúc nãy cầm lên lầu, định cho cậu biết thế nào là không nói đạo lý: “Được, tôi sẽ không nói đạo lý nữa, để xem hôm nay tôi đánh gãy chân chó của cậu thế nào.”

Nói xong, cô cầm chổi đi thẳng về phía Lục Ngọc Tân.

Lục Ngọc Tân hoảng sợ la hét inh ỏi: “… Ấy, chị lại muốn dùng bạo lực à, mẹ em đang ở trên trời nhìn xuống đấy, nếu chị đánh gãy chân em, coi chừng ban đêm mẹ em đến tìm chị nè.”

Lục Tuệ Minh nghe những lời này thì càng tức: “Cậu còn biết nói mẹ cậu đang ở trên trời nhìn xuống, không phải cậu muốn chị ấy giận đến nỗi đội mồ sống dậy à?” Vừa nói cô vừa giơ chổi quật tới tấp về phía cậu.

Lục Ngọc Tân kéo Bùi Kỳ sang sô pha trốn, nhưng Bùi Kỳ đứng cản trước mặt cậu lại không chịu di chuyển, để mặc cho cán chổi nện xuống bả vai.

Lục Ngọc Tân ngây người.

“Lục Tuệ Minh! Chị quá đáng lắm rồi đó!” Cậu tức giận hét lên, giật mạnh cây chổi từ tay cô rồi ném ra xa, sau đó liếc mắt nhìn Cố Tâm Viễn.

Vừa nhận được ánh mắt của Lục Ngọc Tân, Cố Tâm Viễn lập tức hiểu ra vấn đề, lật đật chạy tới nhặt cây chổi đem vào bếp giấu, hôm nay anh Bùi đã ăn trúng hai cây, cây chổi này phải được giấu ở nơi thật an toàn.

“Đồ con heo này! Kéo anh chạy sao anh không chạy, chị ấy đánh thật chứ có đùa đâu.”

Lục Ngọc Tân xoay người, gấp gáp kiểm tra vai của Bùi Kỳ, đánh mạnh như vậy, không chảy máu thì kiểu gì cũng bầm cho coi.

Bùi Kỳ cầm lấy bàn tay xoắn xuýt trên vai mình, lắc đầu cười nói: “Không sao, nếu một cây này có thể giúp chị Tuệ hết giận, cũng đáng mà.”

Lục Tuệ Minh giễu cợt: “Mới bị đánh vài cây đã nghĩ tôi tha cho à, cậu mơ đẹp quá, tên chó chết bầm này dù không có chí tiến thủ thì cũng mang họ Lục, muốn vào cửa nhà họ Lục chúng tôi, không dễ như vậy đâu.”

Bùi Kỳ nắm chặt lòng bàn tay, chân thành đáp: “Tôi biết, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Ngọc Tân, từ từ khiến chị Tuệ chấp nhận.”

Lục Ngọc Tân mím môi nở nụ cười, cũng nắm chặt tay anh, có điều đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, cậu chu môi nói: “Vậy thì anh không được để cái tên Văn Mộc Nam thối tha kia thọc gậy bánh xe nữa.”

Bùi Kỳ bất đắc dĩ: “Anh chưa từng quan tâm đến tên đó.”

Lục Ngọc Tân giận dỗi hỏi tới, bắt đầu lôi hết chuyện cũ ra: “Thế tại sao anh để nhóc con ngốc nghếch Cố Tâm Viễn làm trợ lý cho em, không phải anh định đến chỗ tên đó ăn máng khác à!”

“…” Sao lại vòng về vấn đề này rồi, do liên quan đến thỏa thuận với chị Tuệ, Bùi Kỳ thật sự không biết làm sao để giải thích cho sự trùng hợp này.

Mà nhóc con ngốc nghếch Cố Tâm Viễn bên này đang cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi.

Lục Tuệ Minh thật sự không nhìn nổi cái tính không chịu hơn thua của đồ chó con, cô quay trở về bàn, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Lấy đồ rồi theo tôi về nhà!”

Lục Ngọc Tân còn đang bận truy hỏi Bùi Kỳ nguyên nhân rời đi, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh không cho phép phản kháng từ phía sau.

“…” Cậu không muốn về đâu mà.
Chú thích: Lục Ngọc Tân gọi “chị Tuệ” như kiểu gọi Miss/Mrs ở công ty ấy chứ vai vế thì Lục Tuệ Minh là dì của Ngọc Tân nha.